Biết người qua đường là những đại ma vương hay ăn thịt trẻ con, Bánh Bao Nhỏ làm sao có thể nghe lời của họ, cậu đứng khựng lại, do dự không biết nên đi về phía trước hay phía sau. Nếu tiến lên thì sẽ vượt đèn đỏ. Cậu có nói, trẻ con vượt đèn đỏ không phải là đứa bé ngoan. Mà nếu đi về, Bánh Bao Nhỏ nhìn những người qua đường thì lại có đại ma vương hay ăn thịt trẻ con. Chao ôi, làm trẻ con khó quá. Bánh Bao Nhỏ quyết định nếu gặp Thẩm Mặc thì sẽ nói hết cho cô những ấm ức của mình cho cô nghe.
Trong lòng cậu ấm ức: “Mặc Mặc xinh đẹp lại quên cho mình ăn rồi.”
Nhưng Bánh Bao Nhỏ đang đứng trên ngã tư đèn đỏ, lúc này rất nguy hiểm.
Một chiếc xe bỗng chạy vụt qua khiến Bánh Bao Nhỏ ngồi trên mặt đất, mặt tái mét và chảy cả nước mắt.
Dù lá gan Bánh Bao Nhỏ có lớn đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ đến mức muốn tìm người lớn. Nhưng những người mà cậu quen như Thẩm Mặc còn đang ngủ ở trong nhà, còn người cậu còn lại thì đang ở thành phố B không thể giúp cậu được. Bánh Bao Nhỏ sợ đến mức khóc lên và không biết tìm ai để nói.
“Này nhóc, người lớn đâu cả rồi, sao lại để nhóc ra ngoài một mình?”
Đột nhiên có một giọng nói rất hay truyền đến bên tai Bánh Bao Nhỏ, sau đó Bánh Bao Nhỏ được người đó nhấc lên, Bánh Bao Nhỏ nhìn qua thì thấy một chú rất quen mặt.
Bánh Bao Nhỏ nhìn kỹ lại thì thấy chính là chú trông rất giống mình, Tiểu Bao Tử quay người nhào vào vòng tay Nam Cung Hàn, cậu bật khóc khiến Nam Cung Hàn chân tay luống cuống, càng cảm thấy đau lòng hơn.
Nam Cung Hàn tay chân vụng về an ủi Tiểu Bao Tử: “Này nhóc, nhóc bị sao vậy?"
“Con đói rồi.” Bánh Bao Nhỏ nghẹn ngào dựa vào vòng tay Nam Cung Hàn không muốn buông ra.
Nam Cung Hàn vui vẻ nói: “Chú sẽ đưa nhóc đi ăn đồ ăn ngon, ngoan nhé.” Sau đó Nam Cung Hàn ôm Bánh Bao Nhỏ quay trở lại xe, anh muốn để Bánh Bao Nhỏ ngồi ở ghế lái phụ nhưng do vừa nãy cậu đã bị dọa sợ nên Bánh Bao Nhỏ bám chặt vạt áo trước ngực của Nam Cung Hàn đến mức không muốn buông ra. Anh không còn cách nào khác đành phải ôm lấy Bánh Bao Nhỏ. Nhưng ôm cậu thì anh không thể lái xe, anh chỉ có thể gọi trợ lý đến lái xe về, sẵn tiện nộp phạt vì đã đỗ xe trái phép, anh tự mình vừa đi vừa ôm lấy Bánh Bao Nhỏ.
Cái ôm của Nam Cung Hàn mang lại cảm giác an toàn cho Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ đáng thương nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Chú trông giống con ơi, chúng ta sẽ đi ăn gì đây?"
Hai chữ “trông giống” này khiến anh rung động, anh thả lỏng một tay vỗ nhẹ vào lưng Bánh Bao Nhỏ: “Con muốn ăn gì?”
Bánh Bao Nhỏ mắt mở to nhìn thẳng, quay đầu lại thì nhìn thấy một bảng quảng cáo lớn bên đường, bảng quảng cáo đang quảng cáo những thứ thường ngày cậu muốn ăn nhưng cậu của cậu lại không cho phép cậu ăn. Đột nhiên mắt Bánh Bao Nhỏ sáng lên: “Con muốn ăn cái đó.” Bánh Bao Nhỏ chỉ vào bảng quảng cáo nói, ánh mắt háo hức của Bánh Bao Nhỏ khiến Nam Cung Hàn mềm lòng không nỡ từ chối.
Nam Cung Hàn nói: “Đi thôi, chúng ta sẽ đi ăn đùi gà rán nào.”
Bánh Bao Nhỏ đắc ý, quyết định ăn thịt bò trước. Ông cậu xấu tính luôn nói rằng nếu ăn món này thì sẽ trở nên không thông minh nữa, chắc chắn là cậu ấy muốn lén lút ở sau lưng cậu ăn nên mới không muốn chia phần cho cậu.
Một người nào đó ở thành phố B đột nhiên hắt hơi.
Với vẻ mặt đắc thắng của Bánh Bao Nhỏ khiến cho Nam Cung Hàn không kìm được mà thuận tay sờ lên đầu cậu. Nhưng lại bị Bánh Bao Nhỏ giận dữ tát một cái: “Dù chú có trông giống con thì cũng không thể tùy tiện xoa đầu con.” Cậu tin rằng việc bị sờ vào đầu là không thể cao lên được nữa. Đối với chiều cao của mẹ Thẩm Mặc và cậu Tạ Lâm Nguyên, Bánh Bao Nhỏ tin chắc rằng đó là kết quả của việc cậu mình đã bị ông ngoại sờ đầu quá nhiều khi còn nhỏ. Vì vậy, cậu phải tuyệt đối không thể để cho mình như vậy.
Nam Cung Hàn vòng tay qua Bánh Bao Nhỏ và hỏi: “Vậy thì ai có thể chạm vào đầu của con?”
“Đương nhiên là ai cũng không thể.” Bánh Bao Nhỏ trợn mắt, nếu là Thẩm Mặc thì cậu đành miễn cưỡng để cô chạm vào, ai bảo Thẩm Mặc là mẹ cậu nên cậu phải cưng chiều mẹ mình. Trước mặt Nam Cung Hàn, Bánh Bao Nhỏ hóm hỉnh không nói cho anh biết chuyện này, cậu của cậu đã có nói qua, tuyệt đối đừng ở trước mặt người trông giống mình nói về mẹ Thẩm Mặc, vì người này sẽ khiến mẹ Thẩm Mặc phải buồn.
“Con nói không được thì không được.” Đối mặt với Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng mình, tính tình của anh tốt đến không ngờ.
Nhưng luôn có những người mắt mọc sau ót phá hỏng tâm trạng tốt của Nam Cung Hàn, chẳng hạn như Quý Mạn, một người âm hồn không tan kia. Kể từ khi chấm dứt việc hôn ước với Quý Mạn, cô ta như một chiếc radar, chiếc radar này đặc biệt được thiết kế để theo dõi anh, khiến anh không thể chịu nổi. Nam Cung Hàn trực tiếp đưa những chứng cứ mà Quý Mạn đã làm đưa đến trước mặt ông cụ Quý mới có thể khiến ông ấy ra mặt trông chừng Quý Mạn, sau đó thì anh mới có thể thanh tĩnh được vài phần.
Nhưng không được bao lâu thì Quý Mạn lại được thả ra, cô ta lại tiếp tục bám riết lấy Nam Cung Hàn.
Nếu cứ như vậy thì cuộc sống của Nam Cung Hàn luôn phải đi đi lại lại tại hai chỗ: văn phòng và biệt thự của anh, chỉ có hai nơi này Quý Mạn mới không thể tùy ý ra vào.
Khi vừa đưa Bánh Bao Nhỏ đến tiệm ăn nhanh mà cậu muốn ăn thì Nam Cung Hàn đã nhìn thấy Quý Mạn đang đứng trước cửa tiệm với vẻ mặt đáng thương. Đúng là đã gặp quỷ, tâm trạng tốt của Nam Cung Hàn cũng lập tức tan biếnt, anh suy nghĩ một hồi rồi nói với Bánh Bao Nhỏ: “Hay là chú mời con ăn món khác được không? Đảm bảo sẽ không tệ hơn món đùi gà rán này.” Nam Cung Hàn thực sự không muốn đυ.ng mặt Quý Mạn. Cứ hễ gặp mặt cô ta, anh không khỏi nghĩ đến những việc mà Quý Mạn đã làm, rồi khẩu vị của anh cũng không còn tốt nữa.
Nhưng Bánh Bao Nhỏ chính là đã đợi miếng đùi gà thơm phức này từ lâu rồi, và cái bụng phẳng lì của cậu đã sớm phản kháng rồi. Lúc này khi nghe Nam Cung Hàn nói muốn đổi chỗ, Bánh Bao Nhỏ nhìn Nam Cung Hàn và đau lòng hỏi: “Chú ơi, chú không có tiền à?” Rồi cậu móc từ trong túi ra hai tấm vé đỏ: “Chú ơi, chú đừng lo, khi ra ngoài con có mang theo tiền, con có thể đãi chú miếng đùi gà ngon.” Nhân tiện cậu còn cho anh một cái nhìn cảm thông: “Chú trông giống con ơi, nếu con sớm biết chú khổ như vậy thì con đã không cần yêu cầu chú mời con ăn đùi gà rồi.”
Nam Cung Hàn chết lặng khi thấy Bánh Bao Nhỏ móc từ trong túi ra hai tờ tiền đỏ, đây rốt cuộc là con nhà ai? Người lớn nhà cậu bé cũng quá vô trách nhiệm rồi. Nam Cung Hàn không nhịn được hỏi: “Cậu bé, con còn chưa nói cho chú biết tên của con? Số điện thoại của người nhà con là gì? Chú phải liên lạc với bọn họ để bọn họ không lo lắng cho con…” Nhân tiện nói cho họ biết sự vô trách nhiệm của họ nữa, sao họ có thể để một đứa nhỏ tùy tiện chạy lung tung, trên tay còn cầm nhiều tiền như vậy.
Tuy hai trăm tệ mà Tiểu Bao Tử móc ra không đáng là bao với Nam Cung Hàn, nhưng trong mắt người khác nó lại hoàn toàn khác.
Bánh Bao Nhỏ vừa cầm tiền vừa nghiêng cái đầu tinh quái của mình: “Cậu và ông ngoại đều gọi con là Bánh Bao Nhỏ, còn điện thoại ạ? Nhưng cậu và ông ngoại đều không có ở đây…” Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn nghe theo lời của cậu mình, nửa chữ cũng không nhắc đến Thẩm Mặc, nhưng tại sao cậu lại không thể nhắc đến mẹ? Bánh Bao Nhỏ bối rối chớp chớp mắt. Bỏ đi, cậu đã nói không được nhắc tới thì cậu sẽ không nhắc tới vậy. Sau đó cậu thô bạo mà vỗ vào ngực Nam Cung Hàn: “Chú ơi, con mời chú đi ăn đùi gà nhé.” Đột nhiên cậu rất muốn mình lớn nhanh để có thể vỗ vai người khác như cậu của cậu đã vỗ vai mẹ cậu vậy. Nhưng để lớn lên thì phải cần rất nhiều thời gian, Bánh Bao Nhỏ tiếc nuối mà nhìn bờ vai của Nam Cung Hàn.
“Con không phải là người ở đây sao?” Nghe xong lời của Bánh Bao Nhỏ, Nam Cung Hàn có vài phần phỏng đoán rằng đứa trẻ này có thể đã bị kẻ buôn người bắt cóc đến thành phố A.
Tiểu Bao Tử gật gật đầu: “Vâng, chú ơi khi nào thì chúng ta mới đi ăn đùi gà?” Cậu đau lòng ngả vào lòng Nam Cung Hàn, không hiểu sao đã có tiền rồi mà Nam Cung Hàn vẫn không đưa cậu đi ăn đùi gà.
Nam Cung Hàn không thể tránh khỏi chỉ có thể ôm Bánh Bao Nhỏ đi về phía Quý Mạn, dọc đường anh thử thăm dò Bánh Bao Nhỏ : “Nhóc con, con đến đây với ai vậy?” Nếu Bánh Bao Nhỏ thực sự đã bị bắt cóc, vậy anh sẽ không khách khí đưa Bánh Bao Nhỏ về nhà. Đây là một chủ ý hay, trong tiềm thức của Nam Cung Hàn đã xác định rằng đứa bé này là bị bắt cóc.
“Đương nhiên là…” Bánh Bao Nhỏ trợn to hai mắt và nhắm chặt miệng, suýt chút nữa cậu đã nói ra rồi.
Nam Cung Hàn nhướng mày, bỏ qua sự tiếc nuối trong lòng: “Đương nhiên là gì?”
“Cậu con nói không thể nói cho chú biết.” Bánh Bao Nhỏ ủ rũ mà vỗ ngực: “Con đã hứa thì phải giữ lấy lời, việc con đã hứa với cậu của mình thì sẽ không tùy tiện nói với chú.”
“Vậy cậu của con là ai?” Nam Cung Hàn tò mò về người cậu trong miệng Bánh Bao Nhỏ, có thể dạy ra một đứa trẻ thông minh như vậy, nếu có cơ hội thì anh nhất định phải làm quen với người đó.
“Có phải cậu của con cũng kêu con không được phép nói ra cậu ấy là ai đúng không?” Nam Cung Hàn thầm đoán gia đình của Bánh Bao Nhỏ chắc chắn có người mà không thể nói cho anh biết. Nam Cung Hàn cũng thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai mới không muốn để cho người khác biết.
Sau đó suy nghĩ của Nam Cung Hàn chuyển sang làm cách nào để đưa đứa trẻ này về nhà. Nếu Bánh Bao Nhỏ đã không muốn nói về người lớn trong gia đình mình, vậy vừa lúc anh có thể đưa cậu qua nhà mình chơi vài hôm. Vừa hay anh cũng rất thích đứa trẻ này.
Bánh Bao Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tuy là cậu ấy không có nói, nhưng cậu …”
Nam Cung Hàn không nhịn được đưa tay ra sờ cái đầu nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của cậu: “Nếu đã không muốn nói thì đừng nói, chúng ta hãy đi ăn đùi gà nào.”
“Ôi vâng. Mô mô ta.” Bánh Bao Nhỏ kích động nắm chặt lấy khuôn mặt của Nam Cung Hàn rồi hôn một cái.
Nam Cung Hàn sửng sốt trong giây lát, ngạc nhiên vì không từ chối sự gần gũi của Bánh Bao Nhỏ. Sau sự việc của bữa tiệc đính hôn, những việc mà Quý Mạn làm đã bị bại lộ khiến trong lòng Nam Cung Hàn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chán ghét, anh không thích sự gần gũi của người khác, nhưng đối với trẻ con anh cũng không quá ghét, nhưng có một điều kiện đó chính là không được chạm vào má của anh. Nhưng Bánh Bao Nhỏ đã đυ.ng vào nhưng mà anh lại không hề cảm thấy chán ghét, cảm giác này khiến anh hơi bất ngờ.
Nam Cung Hàn càng quyết tâm muốn đưa Bánh Bao Nhỏ về nhà mình ở vài ngày, có lẽ điều này có thể giúp anh vượt qua sự chán ghét khi ở gần người khác. Là tổng tài của một công ty, anh phải giao tiếp rất nhiều với nhiều người, và sự xuất hiện đột ngột của tật xấu này đã khiến anh rất đau khổ.