Đồng ý với Tạ Lâm Nguyên là đi đến nhà họ Tạ, Thẩm Mặc không dám đi thăm Nam Cung Hàn nữa.
Tạ Lâm Nguyên không nhịn được mà lắc đầu thở dài, Thẩm Mặc khó khăn lắm mới đồng ý, anh tự nhiên muốn phơi bày chuyện này ra ánh sáng.
Nếu như ánh mắt vô cùng nóng của Thẩm Mặc là thật, Nam Cung Hàn trong phòng bệnh tại sao không nhận ra? Nhưng Nam Cung Hàn cố nhịn không để bản thân mình đi gặp Thẩm Mặc, giống như trong bữa tiệc đính hôn ngày hôm đó, anh đứng nhìn Quý Mạn ức hϊếp Thẩm Mặc, sau đó quay đầu mà hối hận. Khóe miệng bật cười, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ làm ra chuyện là lấy ngân phiếu ra để đập vào người khác, mà người bị đập vào lại chính là người mà anh thích, Thẩm Mặc.
“A Hàn...” Quý Mạn đáng thương mà nhìn Nam Cung Hàn, muốn đi đến nắm tay Nam Cung Hàn, nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên tay anh, đột nhiên cô ta không làm chủ được mà trong mắt xuất hiện sự chán ghét: “Em thực sự là không có quan hệ gì với tên gây chuyện kia cả, A Hàn, anh nghe em giải thích đi.” Mặc dù Nam Cung Hàn đã chặn cô khỏi bị tai họa, nhưng Quý Mạn vẫn cảm thấy sợ hãi với những vết thương trên tay anh, nghĩ đến việc về sau mỗi buổi sáng khi thức dậy gặp phải những vết sẹo này thì cô ta không nhịn được mà rùng mình.
Nhưng mà sự trách phạt nghiêm khắc của ông cụ Quý làm cho Quý Mạn không thể không đến đối diện với Nam Cung Hàn. Cô ta biết chỉ cần chuyện hôn nhân giữa cô và Nam Cung Hàn đổ vỡ, ông cụ Quý sẽ vứt bỏ đứa cháu gái này, cô ta đã quen với cuộc sống xa hoa, giờ để cho cô ta sống cuộc sống mộc mạc, như vậy chi bằng gϊếŧ cô ta đi. Quý Mạn cắn môi, cô ta không muốn bị đẩy tới bước đường đó, để rồi bị những người thù địch lúc trước giẫm lên.
Bây giờ Quý Mạn chỉ có duy nhất một phương pháp để bảo toàn cho bản thân, đó là ôm chặt lấy đùi của Nam Cung Hàn.
Mà Nam Cung Hàn hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của Quý Mạn, anh đột nhiên phát hiện mình chưa bao giờ xác nhận quen biết người bạn thanh mai trúc mã này.
Những điều có liên quan tới Thẩm Mặc mà trước đây Quý Mạn nói rốt cuộc là có mấy phần thật mấy phần giả, Nam Cung Hàn đột nhiên lật nó lại một lần nữa, nhưng Nam Cung Hàn nghĩ đến khoảng cách giữa anh và Thẩm Mặc thì đột nhiên lại lắng xuống. Thẩm Mặc có con với Trần Bách Băng, đây chính là khoảng cách lớn nhất. Cho dù Nam Cung Hàn chấp nhận, nhưng nhà Nam Cung sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy. Nam Cung Hàn ngơ ngác nheo mắt lại, càng nhớ đến Thẩm Mặc thì anh lại càng không dám đi gặp cô.
Quý Mạn đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình nên hoàn toàn không hề chú ý đến sự xuất hiện của Thẩm Mặc, cô ta chỉ đang nghĩ làm sao để giải vây cho chính mình: “Người gây chuyện đó em thật sự chưa từng gặp qua, hơn nữa hội trưởng hậu viện của em cũng không giống như vậy, người mà em gặp là một cô gái xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng nho nhã.” Quý Mạn cố gắng nghĩ về khí chất của hội trưởng hậu viện để giới thiệu cho Nam Cung Hàn: “Mặc dù mặt mày quả thực hơi giống với tên kia...”
Đây là sở thích của cặp anh em sinh đôi có mặt baby kia, nam giả thành nữ.
Nếu như không phải nhà của người có gương mặt baby trông chừng nghiêm khắc, hai anh em sinh đôi mặt baby đã sớm làm phẫu thuật giới tính cho mình rồi, hơn nữa lúc anh ta cải trang thành phụ nữ sẽ thông qua trang điểm để thay đổi hình dáng của bản thân, làm cho mình với mặt baby trống chỉ có mấy phần giống nhau mà thôi, chứ không phải là làm cho người khác nghĩ đến anh ta chính là hai anh em sinh đôi với mặt baby kia. Đây chính bí mật công khai của xã hội thượng lưu ở thành phố B, nhưng không có ai dám gây khó xử trước mặt baby và người nhà anh ta.
Cho nên Quý Mạn không thể phân biệt được mặt baby và anh em sinh đôi của anh ta là có lý do cả.
“A Hàn, anh tin em đi, cô ấy thực sự là con gái...” Quý Mạn chỉ muốn rửa sạch những nghi ngờ trên người mình, không ngừng cường điệu hội trưởng hậu viện là con gái, còn người có gương mặt baby đến gây rối là người cô ta không hề quen biết. Mặc dù không biết Nam Cung Hàn tin hay chưa, nhưng Quý Mạn đã tự mình tin rồi, hơn nữa Quý Mạn cũng không dám nhắc đến chuyện hôn ước của hai người trước mặt Nam Cung Hàn.
Quý Mạn và Nam Cung Hàn đã quen nhau từ rất lâu rồi, nhưng mỗi khi Quý Mạn muốn đem chuyện hôn ước này ra hiện thực thì sẽ xuất hiện vài chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi.
Không muốn nghe Quý Mạn lải nhải, Nam Cung Hàn xoa trán: “Tôi biết rồi, cô còn muốn nói gì nữa?” Tài liệu về người có gương mặt baby đã bị ông Nam Cung đập trên mặt của Nam Cung Hàn, bất kỳ ai thấy kế hoạch sắp thành công của mình bị người khác phá hủy đều sẽ rất tức giận.
Trên tài liệu đã nói rất rõ về bối cảnh của người có gương mặt baby kia, đến cả lý do tại sao người có gương mặt baby lại dùng thân phận của hội trưởng hậu viện để dự họp cũng viết rất rõ ràng. Nam Cung Hàn cười đau khổ, Quý Mạn như vậy có thể xem là người bị hại rồi. Mà bản thân Quý Mạn vẫn chưa biết, Nam Cung Hàn nghe Quý Mạn khóc lóc nói những lời giả dối mà muốn ném cô ta ra ngoài, nhưng do sự chỉ dẫn của ông Nam Cung, Nam Cung Hàn không thể không nhịn.
So với Quý Mạn, người mà Nam Cung Hàn muốn gặp hơn chính là Thẩm Mặc.
Nghĩ đến ánh mắt nóng rực của Thẩm Mặc, Nam Cung Hàn đột nhiên cảm thấy không có lời nào để đối diện.
Nghe Quý Mạn cứ ríu rít, Nam Cung Hàn lơ đễnh nhìn lên cánh tay của mình, sau đó ngay cả Thẩm Mặc đến lúc nào anh cũng không hề hay biết. Nhưng Tạ Lâm Nguyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Mặc lại đến tìm Nam Cung Hàn, là bởi vì chuyện của người có gương mặt baby nên Nam Cung Hàn chỉ im lặng nhìn Tạ Lâm Nguyên mà không muốn nói chuyện.
Tạ Lâm Nguyên cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến tìm anh là bởi vì chuyện của mặt baby.”
“Mặt baby từ nhỏ đã quen với việc không biết nặng nhẹ, những chuyện mà cậu ấy làm sai tôi thay cậu ấy xin lỗi.” Tạ Lâm Nguyên nhìn lên vết thương trên tay Nam Cung Hàn và nói: “Tất cả những chi phí trị liệu vết thương của anh, chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ. Nếu như anh muốn cấy ghép da thì chúng tôi cũng sẽ vì anh mà liên hệ bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất đích thân phẫu thuật cho anh, đảm bảo vết thương trên tay của anh sẽ trở lại như cũ. Nếu như anh còn có yêu cầu gì, trong phạm vi có thể chấp nhận được thì chúng tôi sẽ đều chấp nhận.”
Tạ Lâm Nguyên quay trở lại tìm Nam Cung Hàn là vì nhận được sự nhờ vả của ông cụ nhà mặt baby. Hơn nữa mặt baby là bạn thân từ nhỏ đến lớn của anh, anh không muốn nhìn thấy mặt baby vì nhất thời gây chuyện mà bị hủy hoại. Ông Nam Cung đang tức giận bỗng nhiên biến thành một công dân tốt tuân thủ pháp luật, quyết định thông qua pháp luật để truy cứu trách nhiệm đối với mặt baby. Tạ Lâm Nguyên đau đầu, đυ.ng phải tên bạn hại người này cũng thật là xui xẻo đến tột cùng mà.
“Trở lại như cũ?” Nam Cung Hàn châm chọc mà nhếch khóe miệng, sau đó không quan tâm đến vết thương trên tay mà cử động: “Anh xem đây có được xem là trở lại như cũ không?”
Lúc Nam Cung Hàn cử động với trạng thái kỳ quặc ấy đột nhiên khiến cho Tạ Lâm Nguyên im lặng, anh thật sự muốn đánh mặt baby phiền phức đó một trận, cậu xem cậu đã làm ra được chuyện gì rồi này. Hơn nữa, Nam Cung Hàn cũng không hề chấp nhận những điều khoản thuận lợi mà Tạ Lâm Nguyên đưa ra: “Anh nói là trị liệu? Dựa vào thực lực của Nam Cung Hàn tôi anh cho rằng tôi sẽ không tiếp nhận được trị liệu tốt nhất hay sao? Điều anh nói không hề đúng.” Nam Cung Hàn chuẩn bị mài kiếm rất giống với ông Nam Cung.
Âm thầm một câu con cáo nhỏ, Tạ Lâm Nguyên hỏi: “Vậy điều kiện của anh là gì?”
“Để mặt baby xin lỗi tôi, sau đó chặt một cánh tay.” Điều kiện mà Nam Cung Hàn đưa ra cũng rất là nghĩa khí, nhưng mà lại là phù hợp nhất với tâm trạng của Nam Cung Hàn bây giờ.
Mà Quý Mạn ngoan ngoãn ngồi nghe hai người thảo luận, thật hiếm khi không thấy cô ta làm trò gì, cô ta rất hiểu đạo lý bo bo giữ mình. Nếu như lúc này cô ta lộ diện, người bị giận cá chém thớt chắc chắn sẽ là cô ta. Quý Mạn không muốn trở thành túi đấm của Nam Cung Hàn, lỡ như Nam Cung Hàn đột nhiên nhớ đến việc từ chối cuộc hôn nhân của họ thì cô ta sẽ rất thảm. Quý Mạn lo lắng, đó chính là những gì mà Nam Cung Hàn nghĩ, nhưng anh không hề nói gì về Quý Mạn trước mặt Tạ Lâm Nguyên.
Biết rõ được điều kiện của Nam Cung Hàn, Tạ Lâm Nguyên cảm thấy không thể làm chủ được chuyện này nữa rồi: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ chuyển lời của anh tới ông cụ.”
“Ha ha.” Nam Cung Hàn lạnh lùng cười, hoàn toàn không hề để ý đến những lời uy hϊếp của Tạ Lâm Nguyên, cho dù cả tổ tiên của nhà Nam Cung có xuất hiện ngăn cản Nam Cung Hàn, anh cũng để cho mặt baby gieo nhân nào thì gặt quả ấy, đến lúc đó cho dù ông tổ của nhà Nam Cung cũng hết cách với Nam Cung Hàn.
“Đi thong thả, không tiễn.” Không nhận được câu trả lời thích đáng, Nam Cung Hàn cũng không có tâm tình để đối phó với Tạ Lâm Nguyên nữa, anh vẫn còn một cục nợ đang giở trò ngoan ngoãn trước mặt chờ anh xử lý.
Thấy nói không được, Tạ Lâm Nguyên cũng không muốn nhiều lời với Nam Cung Hàn nữa.
Sai tất cả mọi chuyện và vì tình cảm với người bạn thân thừ nhỏ này, Tạ Lâm Nguyên vừa lúc mượn cơ hộ này để đưa Thẩm Mặc đến nhà họ Tạ ở thành phố B. Anh xắn tay áo lên, rất mong chờ bánh bao nhỏ chưa chào đời trong bụng của Thẩm Mặc, một bánh bao nhỏ thơm tho mềm mại, sau đó lại có chút oán hận anh trai thật không biết cố gắng, cũng không nghĩ đến việc sẽ làm chị dâu sinh một bánh bao nhỏ ra chơi. Tạ Lâm Nguyên tặc lưỡi oán giận, sau đó cũng quên mất rằng bản thân anh cũng có thể có một bánh bao nhỏ.
Việc bắt cóc Thẩm Mặc diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, Tạ Lâm Nguyên mãn nguyện mà gật đầu.
Trần Bách Băng đang bận lên kế hoạch cho nhà họ Quý và làm thế nào để đả kích nhà Nam Cung, sau đó bằng chứng trốn thuế trên tay anh bị bại lộ. Lần này Tô Nhan không thể giúp được Trần Bách Băng rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cô muốn đi cầu cứu Nam Cung Hàn, nhưng cuối cùng đến bóng dáng của Nam Cung Hàn cũng không thấy đâu nên tất nhiêncũng không thể quan tâm đến Thẩm Mặc. Còn Nam Cung Hàn là biết Thẩm Mặc đã rời khỏi, nhưng anh nhìn thấy vết thương trên tay của mình, chỉ có thể im lặng đứng nhìn, không nói một lời.
Kể từ bữa tiệc đính hôn, Quý Mạn đã trở thành cái đuôi nhỏ của Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn đi đến đâu thì cô ta sẽ đi đến đó. Ông Nam Cung nhìn thấy cảnh tượng này thì rất vui sướиɠ, tự nhiên là tạo điều kiện Quý Mạn rồi. Sau đó Nam Cung Hàn bị Quý Mạn làm phiền đến nỗi không chịu được.
Nam Cung Hàn ngẩng mặt nhìn Quý Mạn: “Xin cô sau này đừng đi theo tôi nữa.”
“A Hàn, chuyện đó em đã giải thích rõ rồi…” Quý Mạn lo đến nỗi rưng rưng nước mắt, nhưng Nam Cung Hàn không hề để ý đến Quý Mạn.
“Hơn nữa em là vợ chưa cưới của anh, em đi theo anh bồi dưỡng tình cảm không phải là chuyện đương nhiên sao….”
“Quý Mạn, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi, tôi sẽ từ bỏ hôn ước của tôi và cô.” Nam Cung Hàn xoa trán đang đau nhức, kiên quyết không nói suông. Mặc dù anh biết được kế hoạch của ông Nam Cung, nhưng bây giờ Nam Cung Hàn anh không hề muốn phối hợp. Người mà anh thích đã đi rồi, vết thương trên tay anh cần phải tĩnh dưỡng, anh không hề muốn góp phần vào kế hoạch của ông Nam Cung. Nhưng Nam Cung Hàn là một bộ phận trong cả kế hoạch của ông Nam Cung, Tất nhiên ông Nam Cung sẽ không để cho Nam Cung Hàn rảnh rỗi, đây chính là lý do ông để cho Quý Mạn quấn lấy Nam Cung Hàn.
“Nhưng chú Nam Cung đã nói rồi, cho dù là hôn ước của chúng ta vẫn chưa thành hiện thực, nhưng chúng mình cũng là hôn phu hôn thê đã đính hôn rồi.” Quý Mạn nắm chặt lấy điều này không bỏ.
Nam Cung Hàn nói rõ từng chữ một: “Vậy thì giải trừ đính hôn.”
“Em không đồng ý.”
Nam Cung Hàn không muốn nói thêm một lời nào với Quý Mạn nữa, anh đột nhiên nhớ đến Thẩm Mặc.