Sau ba lần kiểm định xác nhận không phải là cha con, bác sĩ suốt ngày buôn chuyện đột nhiên lại thất vọng. Nhưng nhìn kĩ lại, bác sĩ vẫn là đề nghị Thẩm Mặc kiểm tra tổng thể trước rồi mới đi rút máu làm kiểm tra huyết thống, dẫu sao Thẩm Mặc cũng đang mang một sinh mệnh nhỏ trong người, cho nên cần phải thật cẩn thận.
Kiểm tra tổng quát tương đối mất thời gian, Thẩm Mặc đã mất một ngày trong bệnh viện. Cô cố nén sự xúc động muốn đi thăm Nam Cung Hàn.
Nghĩ đến bên cạnh Nam Cung Hàn vẫn luôn không hề thiếu người chăm sóc, Thẩm Mặc có chút cười không nổi, sau đó cô vỗ bụng và im lặng không nói gì. Sau khi kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ nhanh nhẹn lấy máu cho cô, sau đó yêu cầu cô phải ở lại bệnh viện một hôm. Nhưng Thẩm Mặc thực sự không muốn ở trong bệnh viện, mỗi lần cô đến bệnh viện thì sẽ không bao giờ có chuyện tốt, làm cho Thẩm Mặc có bóng ma tâm lý đối với bệnh viện, nhưng cô biết rằng, bác sĩ là có ý tốt.
Bác sĩ nghiêm túc nói với cô: “Tình hình sức khỏe hiện tại của cô nếu không được chăm sóc cẩn thận thì có thể ổn định được không? Tôi nói với cô là không được, trừ khi cô không muốn đứa trẻ trong bụng cô nữa. Bây giờ cô ở trong bệnh viện, dù sao thì cũng còn có y tá chăm sóc cho cô, nếu như đổi lại thành một mình cô ở trong nhà thì cô có thể làm được gì? Có một số việc cô không thể tự mình làm được.”
Vừa nhắc đến đứa con, Thẩm Mặc lập tức đồng ý. Tạ Lâm Nguyên vội giúp Thẩm Mặc làm những thủ tục liên quan, không để cho Thẩm Mặc phải lo lắng.
Thấy Thẩm Mặc đồng ý rồi, bác sĩ quay đầu qua trách mắng Tạ Lâm Nguyên: “Dù sao cậu cũng là anh trai của cô Thẩm Mặc đây, tại sao đến cả sức khỏe của em gái không được tốt mà lại đang mang thai cũng không biết…” Mà Tạ Lâm Nguyên chỉ có thể để mặc cho bác sĩ trách mắng, những điều này đều không ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất tốt của anh ta, không có chuyện gì vui hơn là tìm được em họ của anh. Nếu như bây giờ Thẩm Mặc không mang thai, Tạ Lâm Nguyên thật sự muốn ăn mừng một phen.
Đúng vậy, kết quả giám định đã có rồi.
Thông qua sự so sánh của DNA, dưới góc độ của sinh vật học, DNA của Thẩm Mặc với Tạ Lâm Nguyên có tới 98,98 % là giống nhau.
Điều này có thể nói rõ rằng Thẩm Mặc là có quan hệ huyết thống với Tạ Lâm Nguyên.
Tiễn bác sĩ đi rồi, Thẩm Mặc và Tạ Lâm Nguyên nhìn nhau, đột nhiên họ không biết phải đối diện với thân phận mới của mình như thế nào.
Rất lâu sau đó, Thẩm Mặc đột nhiên mở lời: “Em vẫn luôn cho rằng mình là một cô nhi, thật không ngờ rằng...” Thẩm Mặc không nói ra, Tạ Lâm Nguyên cũng có thể đoán ra được. Đột nhiên phát hiện bản thân không phải là cô độc một mình, điều này cũng cần một quá trình, như lúc đầu Thẩm Mặc ngưỡng mộ những bạn bè khác có thể tay trái nắm tay ba tay phải kéo tay mẹ, nhưng hai tay của cô lại trống không, cho đến khi cô đã quen với chuyện mình chỉ có một mình.
“Anh biết rằng có một vài chuyện em không thể chấp nhận được, nhưng em cần phải tin rằng cô anh không phải là cố ý để lạc mất em.” Tạ Lâm Nguyên cười khổ chuẩn bị kể cho Thẩm Mặc nghe một câu chuyện về thế hệ trước. Mặc dù anh ta không tận mắt chứng kiến nhưng anh ta biết rằng ông cụ Tạ luôn nhắc mãi đến cô anh, nhưng mỗi khi nhắc đến ông đều rất đau khổ.
“Anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện của nhà họ Tạ đúng không, bây giờ anh sẽ kể cho em nghe, sau đó em suy nghĩ lại xem có cần cùng anh đi thành phố B gặp người nhà họ Tạ hay không.”
Người có gương mặt baby có ba đời là quân nhân, nhà của Tạ Lâm Nguyên cũng vậy. Mỗi thế hệ nhà Tạ Lâm Lâm Nguyên đều đầu quân làm quân nhân, trừ thế hệ này của Tạ Lâm Nguyên.
Bởi vì chuyện của cô họ Tạ Lâm Nguyên, ông cụ Tạ lo sợ nên nghiêm cấm những con cháu đời sau trong nhà đi tòng quân, nhưng vẫn có người lén lút đi, giống như anh của Tạ Lâm Nguyên. Hậu quả của việc lén lút tòng quân khi bị phát hiện là rất thảm, anh của Tạ Lâm Nguyên bị ông cụ Tạ trói lại, dùng gia pháp xử lý, nhưng anh ấy cũng là một người cực kì cứng đầu, mặc dù bị đánh thảm hại nhưng vừa cử động lại được thì anh vẫn chạy đi tham gia quân ngũ. Ông cụ Tạ tức đến nỗi người cũng già đi mấy chục tuổi.
Nhưng nguyên nhân anh trai của Tạ Lâm Nguyên cố chấp tham gia quân đội chỉ có một, đó là bởi vì cô họ của anh.
Người cô họ này mất tích trong quá trình thi hành nhiệm vụ, nhưng ai cũng không thể không thừa nhận rằng cô họ là một vị anh hùng. Mà trong cảm nhận của mỗi người đều có một giấc mơ làm anh hùng, anh hùng trong giấc mơ của người nhà họ Tạ là trở thành một người giống như cô họ vậy. Có sự dẫn đầu của anh trai Tạ Lâm Nguyên, các thế hệ sau cũng sôi nổi ngỗ ngược làm trái ý của ông cụ Tạ mà chọn đi tham gia quân ngũ. Nhưng Tạ Lâm Nguyên không nỡ nhẫn tâm nhìn ông cụ Tạ đau lòng nên anh ta đã từ bỏ giấc mơ anh hùng của anh mà trở thành một thương nhân theo như ý nguyện của ông cụ Tạ.
Điều này cũng đã làm anh ta có thể chiến thắng anh trai và đi đến thành phố A, nguyên nhân chủ yếu là để tìm Thẩm Mặc, sự xuất hiện của một thương nhân như anh ta cũng tốt hơn là một tên quân nhân.
Cô anh gặp phải chuyện gì trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thì Tạ Lâm Nguyên cũng giống như bao người khác là không cách nào đoán ra được, nhưng thành phố A lại là địa điểm mà cô anh xuất hiện lần cuối cùng.
Người cô này của Tạ Lâm Nguyên rất thông minh, bà đã để lại một ám thị cho nhà họ Tạ, nhưng mỗi lần người nhà họ Tạ đến thành phố A tìm vẫn không thể tìm được chút manh mối nào. Cho mãi đến gần đây, nhà họ Tạ mới biết cô của họ có đưa con đang lưu lạc ở đây, đây cũng là lý do mà Tạ Lâm Nguyên đến thành phố A tìm người. Ngay cả tại sao lại có thể tìm được Thẩm Mặc lại là một chuyện rất dài rất dài sau đó, nhưng có một điều Tạ Lâm Nguyên vẫn phải cảm ơn Quý Mạn.
Nếu như không phải Quý Mạn năm lần bảy lượt tính kế với Thẩm Mặc, Tạ Lâm Nguyên cũng sẽ không chú ý đến cô, càng sẽ không cảm thấy Thẩm Mặc quen thuộc.
Bất kì sự quen thuộc nào cũng đều không thể bỏ qua, Tạ Lâm Nguyên đã nghĩ đủ mọi cách để có thể lấy được một tấm ảnh của cô anh trong tay ông cụ Tạ, và cùng đối chiếu với Thẩm Mặc, sau đó thận trọng quan sát Thẩm Mặc một lượt. Cuối cùng, Tạ Lâm Nguyên không đợi được mà rất dứt khoát lấy tóc của Thẩm Mặc đi làm kiểm định huyết thống, đây cũng chính là nguyên nhân Tạ Lâm Nguyên dám trực tiếp tìm đến Thẩm Mặc, sau đó chắc chắn được Thẩm Mặc chính là em họ của anh. Nhưng anh sẽ không nói những chuyện này cho Thẩm Mặc biết.
Không có ai thích việc bản thân mình vô duyên vô cớ đi kiểm tra huyết thống cả.
Sau khi Tạ Lâm Nguyên xác định được kết quả đã rất dứt khoát mượn cớ tham gia tiệc đính hôn của Nam Cung Hàn mà tiếp cận Thẩm Mặc, sau đó đưa kết quả kiểm định huyết thống cho Thẩm Mặc.
Điều kiện đã biết, kết quả đã biết, bây giờ điều mà Tạ Lâm Nguyên muốn làm đó chính là làm thế nào để thuyết phục Thẩm Mặc cùng mình quay trở về thành phố B gặp ông cụ Tạ. Bởi vì đứa bé trong bụng của Thẩm Mặc, còn có tình hình của Thẩm Mặc mà bác sĩ nói đều khiến cho anh không dám mạnh mẽ đưa Thẩm Mặc đi theo mình.
Tạ Lâm Nguyên nói quá mơ hồ, Thẩm Mặc vẫn không có ấn tượng gì với người cô họ trong miệng của Tạ Lâm Nguyên: “Bà ấy… là một người như thế nào?”
“Là một người vừa dũng cảm vừa dịu dàng.” Tạ Lâm Nguyên đã từng nghe anh trai nói qua chuyện của cô họ.
“Mặc dù anh vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cô họ, nhưng anh nghe anh trai nói qua. Lúc đó anh trai sinh ra ở nông thôn, cô họ vẫn chưa mất tích, khi anh trai có thể chạy nhảy, cô họ đã dắt anh trai đến bên bờ sông để mò cá. Anh trai vì còn quá nhỏ nên chỉ có thể đứng trên bờ, cô họ đã xắn quần xắn áo lên xuống sông mò cá, cô họ mà ra tay thì chỉ có chuẩn, những chú cá ngu ngốc đều bơi vào trong tay của cô họ… Mỗi lần cô họ đưa anh trai đi mò cá thì đều mò được đến tận bốn năm con cá to.”
Nhưng mà anh trai quá ngốc, nửa phần lợi hại của cô họ cũng không học được, Tạ Lâm Nguyên ghét bỏ mà nghĩ.
Thẩm Mặc nghe có chút hấp dẫn.
“Mặc Mặc, em đã là người nhà họ Tạ thì nên đi đến thành phố B để gặp ông cụ Tạ đi. Bao nhiêu năm nay ông cụ Tạ vẫn luôn nhớ đến em và cô họ.” Tạ Lâm Nguyên vẫn luôn khuyên Thẩm Mặc đi đến thành phố B nhận tổ quy tông, trong lòng anh ta đang âm thầm tìm cách làm sao để có thể giáo huấn được Nam Cung Hàn và Quý Mạn. Thẩm Mặc đã là người nhà họ Tạ thì không thể bị người ngoài ức hϊếp được, bắt đầu từ khi ông cụ Tạ biết được có một đứa cháu gái lưu lạc ở bên ngoài, Tạ Lâm Nguyên vẫn luôn mong chờ cô cô em gái thơm tho mềm mại này.
Nhưng cô em gái thơm tho mềm mại này đã trưởng thành rồi, Tạ Lâm Nguyên hơi tiếc nuối, sau đó anh ta nhìn bụng của Thẩm Mặc. Không sao, em gái còn dẫn theo một bánh bao nhỏ thơm tho mềm mại, có bánh bao nhỏ cũng giống nhau cả thôi.
Thẩm Mặc cảm động, nhưng đến khi thật sự rời khỏi, cô lại cảm thấy không nỡ.
Thành phố A có người khiến cô không nỡ rời đi, mặc dù biết rằng ở cùng một bệnh viện, nhưng cuối cùng Thẩm Mặc cũng không có dũng khí để đi gặp Nam Cung Hàn một lần, cho dù cô rất muốn biết bây giờ Nam Cung Hàn như thế nào rồi. Nhưng Thẩm Mặc sợ gặp được Nam Cung Hàn rồi sẽ nhận được sự sỉ nhục tương tự như chuyện tờ ngân phiếu trống mà Thẩm Mặc đã ba tờ rồi. Thẩm Mặc không có dũng khí xé đến tờ thứ tư.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Mặc, Tạ Lâm Nguyên đau lòng mà vỗ vai cô.
Tạ Lâm Nguyên nói: “Cho dù lúc trước em đã gặp phải chuyện gì, nhưng bắt đầu từ bây nhà họ Tạ sẽ làm hậu thuẫn của em, em muốn làm gì cũng được, không cần phải sợ.”
“Em muốn đi gặp Nam Cung Hàn cũng được sao?” Thẩm Mặc không nhịn được mà sinh ra vài tia hy vọng.
Tạ Lâm Nguyên không hy vọng Thẩm Mặc quá gần gũi với Nam Cung Hàn, nhưng đây là nguyện vọng của Thẩm Mặc, anh ta khó khăn lắm mới tìm lại được cô em họ này, nên không hề có ý nghĩ từ chối cô.
“Em muốn đi gặp cậu ấy thì đi đi, em muốn gặp cậu ấy đó cũng là vinh hạnh của cậu ấy.” Sau đó Tạ Lâm Nguyên âm thầm viết cho Nam Cung Hàn một câu trên cuốn sổ nhỏ, thủ phạm khiến cho em gái ra bộ dạng này, anh nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta.
Thẩm Mặc đột nhiên sáng rực mắt lên: “Em muốn đi gặp mặt Nam Cung Hàn rồi mới quyết định có đi đến thành phố B hay không.”
“Không vấn đề gì.” Tạ Lâm Nguyên cam đoan rồi lập tức đưa Thẩm Mặc đi gặp Nam Cung Hàn.
Bởi vì ở cùng một bệnh viện, Nam Cung Hàn ở phòng nào cũng rất dễ tìm. Tạ Lâm Nguyên đưa Thẩm Mặc đi dạo bệnh viện một vòng rồi mới tìm đến phòng bệnh của Nam Cung Hàn. Nếu như không phải Thẩm Mặc thúc giục, Tạ Lâm Nguyên còn muốn đưa Thẩm Mặc đi dạo quanh bệnh viện đến khi Nam Cung Hàn xuất viện luôn.
Tay của Nam Cung Hàn bị axit bắn trúng, mặc dù xử lý và điều trị kịp thời, nhưng sức ăn mòn da của axit rất mạnh, cho dù như thế nào thì những lớp da tổn thương trên tay của Nam Cung Hàn nhất định sẽ để lại sẹo, trừ khi làm phẫu thuật cắt ghép da. Mặc dù bác sĩ không nói, nhưng Nam Cung Hàn tự mình biết, anh cảm thấy tay của mình hình như đã không còn linh hoạt như lúc trước nữa.
Lúc Thẩm Mặc tìm được Nam Cung Hàn, anh đang nhíu mày cử động tay của mình, thấy điệu bộ ấy làm cho Thẩm Mặc rất đau lòng.
Lúc Thẩm Mặc đang do dự có nên đi vào phòng bệnh không, cô nhìn thấy một người khác trong phòng bệnh, đó là Quý Mạn. Quý Mạn đỏ bừng mắt mà nhìn Nam Cung Hàn, dáng vẻ ấy trống thật yếu đuối đáng thương, cho dù là Thẩm Mặc hiểu rõ con người của cô ta đều không nhịn được mà đau lòng. Bởi vì Quý Mạn ở đó, những lời mà Thẩm Mặc muốn nói với Nam Cung Hàn đột nhiên đều mất hết cả rồi, cô chăm chú nhìn Nam Cung Hàn trong phòng bệnh, như đang muốn nói lời tạm biệt, trong lòng muốn ghi nhớ tất cả sự xuất hiện của người này.
Tạ Lâm Nguyên đau lòng nhìn em gái mà nhịn không nổi mở lời: “Không đi vào à?”
“Không vào nữa.” Thẩm Mặc lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Nếu như muốn rời khỏi thành phố A, có thể không cần chào tạm biệt ai không?”
“Không chào tạm biệt ai?” Tạ Lâm Nguyên nhướng mày.
Thẩm Mặc khẳng định gật đầu: “Không tạm biệt ai cả.”