- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
- Chương 42. Ra về không vui
Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
Chương 42. Ra về không vui
Với sự xuất hiện của người có gương mặt baby, bữa tiệc đính hôn của Nam Cung Hàn như được định sẵn sẽ bị phá hỏng.
Nam Cung Hàn bị nhiễm axit sunfuric, được vệ sĩ của ông Nam Cung đưa ngay đến bệnh viện, trong khi nhân vật chính khác của tiệc đính hôn là Quý Mạn bị ông cụ Quý mắng đến phát khóc, nhưng cô ta không dám nói rằng mình đã có giao hẹn với người có gương mặt baby kia, cô ta một mực cho rằng người có gương mặt baby kia vu khống cô ta. Sau khi nghe từng câu giải thích dối trá của Quý Mạn, Tạ Lâm Nguyên và đám người đột nhiên không còn hứng thú tham gia nữa, sau đó quyết định rời đi.
Bữa tiệc đính hôn của Nam Cung Hàn và Quý Mạn được dự đoán sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố A trong vài ngày.
Người có gương mặt baby là thủ phạm, vênh váo đứng trước cửa khách sạn không chịu rời đi, anh ta đút tay vào túi quần, rung chân chờ Tạ Lâm Nguyên và những người khác, nếu không phải vệ sĩ thấy anh ta từ khách sạn đi ra, cũng nhìn thấy giấy mời dự tiệc đính hôn của Nam Cung Hàn, anh ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi khách sạn như một tên lưu manh đến gây rối. Tạ Lâm Nguyên vừa bước ra từ tiệc đính hôn, khi nhìn thấy bộ dạng người có gương mặt baby thì lại thấy đau đầu.
Tạ Lâm Nguyên xoa đầu, nói: “Mặt baby kia, chẳng phải tôi đã nhận hết tội cho việc gây rối cậu gây ra rồi sao, tại sao cậu vẫn ở đây?”
Người có gương mặt baby giơ nắm đấm về phía Tạ Lâm Nguyên đe dọa: “Anh gọi tôi là mặt baby nữa xem tôi có bẻ răng của anh không.” Giống như một con mèo sữa nhỏ bị xâm phạm lãnh thổ mà nhe hàm răng không móng vuốt để duy trì quyền hạn của nó. Người có gương mặt baby này rất ghét người khác gọi anh ta là mặt baby, nghe như thể anh ta còn chưa thành niên vậy. Tuy nhiên, biệt danh mặt baby là định mệnh không bao giờ thay đổi, cho dù người có gương mặt baby có đe dọa đến đâu, Tạ Lâm Nguyên cũng không thay đổi .
“Mặt baby, mặt baby, mặt baby…” Tạ Lâm Nguyên vẫn đang chán nản cho rằng mình sẽ phải nhận tội cho tên có gương mặt baby kia nên vẫn còn cố ý hét thêm vài lần, nhớ rõ người có gương mặt baby nhe răng múa vuốt nhưng không thể là gì Tạ Lâm Nguyên được, nếu anh ta muốn Tạ Lâm Nguyên giúp thì anh ta thì anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, người có gương baby trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nguyên: “Đây không phải là nơi có thể nói chuyện, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Có việc gì không thể nói ở đây?” Tạ Lâm Nguyên cau mày, liếc nhìn sang thì thấy Tô Nhan và Thẩm Mặc đang thì thầm nói chuyện. Lúc này điều quan trọng nhất đối với anh là xác định xem Thẩm Mặc có phải là con gái của cô họ anh hay không, sau đó đưa người trở về làm ông cụ nhà anh vui vẻ, chứ không phải là nói suông. Chuyện của nhà cô họ luôn khiến ông cụ đau lòng. Tạ Lâm Nguyên thở dài, sợ ông cụ nhà anh buồn.
Sau khi giáng cho Tạ Lâm Nguyên một cú đấm, người có gương mặt baby giận dữ nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ chuyện quan trọng của anh.”
“Được rồi.” Tạ Lâm Nguyên miễn cưỡng đồng ý, sau đó chào hỏi Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, đây là người không đáng tin cậy.”
Người có gương mặt baby nhìn Thẩm Mặc cười: “Cô cho rằng ở đây ai là người không đáng tin cậy?”
“Nếu anh là người đáng tin cậy thì hôm nay đã không phá hỏng buổi lễ đính hôn kia.” Tạ Lâm Nguyên không khách sáo nói, nhưng sự thật là anh chưa từng nhìn thấy tên mặt baby này làm việc gì đáng tin cậy, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự việc hôm nay khiến mọi người rất sảng khoái, anh ta nhìn Nam Cung Hàn và Quý Mạn thật sự rất không vừa mắt.
Người có gương mặt baby ngây người nói: “Tôi làm như vậy cũng có lý do.”
“Lý do là gì?” Tạ Lâm Nguyên đột nhiên tò mò, lối vào khách sạn thật sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Tạ Lâm Nguyên chào hỏi Thẩm Mặc nhưng không chào Tô Nhan và Trần Bách Băng. Tô Nhan không có suy nghĩ gì, cô đương nhiên ước rằng Thẩm Mặc tránh Trần Bách Băng càng xa càng tốt. Nhưng Trần Bách Băng không phục.
Trần Bách Băng trực tiếp bảo vệ Thẩm Mặc và nói: “Sức khỏe của Thẩm Mặc không tốt, cô ấy nên về nhà nghỉ ngơi.” Giọng điệu cứng rắn khiến cho Thẩm Mặc và Tô Nhan rất chán ghét, nhưng Tô Nhan không có tư cách để nói chuyện, Thẩm Mặc nghĩ Trần Bách Băng gần đây giúp đỡ mình nên cũng không nói gì.
Tạ Lâm Nguyên cau mày, nhìn Trần Bách Băng rồi đề nghị: “Vì Thẩm Mặc cần nghỉ ngơi, vậy chúng ta đưa cô ấy về trước, chúng ta có thể nói chuyện trong khi đi.” Anh ta lập tức ra thang máy, không làm Thẩm Mặc khó xử và sau đó nhận được một cái nhìn biết ơn từ cô.
Người có gương mặt baby quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nguyên cười: “Anh này, anh cũng có bộ dáng này sao!”
“Đừng nói nhảm.” Tạ Lâm Nguyên hoàn toàn không tiếp thu trò đùa trêu ghẹp của tên mặt baby kia, nếu ông cụ biết em họ của anh bị hiểu lầm thì cuối cùng người bị tổn thương vẫn là Tạ Lâm Nguyên. Nghĩ đến mớ hỗn độn sẽ phải dọn dẹp cho người có gương mặt baby, Tạ Lâm Nguyên lại thấy đau đầu.
Chỉ bằng hành động này của Tạ Lâm Nguyên, Trần Bách Băng mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Trên đường, Tô Nhan, Thẩm Mặc, Trần Bách Băng nghe người có gương mặt baby và Tạ Lâm Nguyên câu được câu không mà trò chuyện với nhau.
Nói đến hành động tạt axit sunfuric của người có gương mặt baby, anh ta không khỏi cảm thấy u sầu, được vào tiệc đính hôn này không phải vì anh ta là chủ tịch của câu lạc bộ người hâm mộ Quý Mạn, nhưng trên thực tế anh ta không phải là chủ tịch của câu lạc bộ đó. Nghĩ đến người anh trai anh đang háo hức mong chờ mà không thể tin được Quý Mạn thật sự đính hôn với người khác, người có gương mặt baby đau đầu: “Tên đáng ghét, anh biết tôi có một anh trai song sinh mà, anh trai tôi mới là fan hâm mộ đáng tin của Quý Mạn, chủ tịch của câu lạc bộ fan hâm mộ này cũng là của anh ấy, nhưng mà sau này anh ấy không thể làm được nữa.”
“Chuyện này liên quan gì đến anh trai cậu?” Tạ Lâm Nguyên khó hiểu.
Nhắc đến người anh trai song sinh kia, người có gương mặt baby nhảy cẫng lên vì tức giận: “Cũng không biết Quý Mạn cho anh trai tôi uống bùa mê thuốc lú gì, mà anh trai tôi đang cãi nhau với chị dâu tương lại của tôi đấy! Kết quả chỉ trong nháy mắt Quý Mạn đã đính hôn với Nam Cung Hàn, như vậy chẳng phải là đang tát vào mặt anh trai tôi sao! Tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được!” Đây thật sự là một chuyện khó nói hết. Thẩm Mặc, Tô Nhan và Trần Bách Băng đều dựng tai lên nghe. Người có gương mặt baby mơ hồ nói một chút, nói trắng ra là anh trai của anh ta yêu đơn phương, nhưng anh ta không phục nên đến làm loạn.
Kết quả thật dễ chịu, người có gương mặt baby rất hài lòng khi tiệc đính hôn này thất bại. Nhưng nghĩ đến lão cáo già Nam Cung bởi vì chuyện này mà tìm đến nhà thì rất đau đầu. Sau đó anh ta vỗ vai Tạ Lâm Nguyên mà không khỏi xót xa, vẫn may nơi này có người có thể chịu tội cho anh ta.
Tạ Lâm Nguyên ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có Trần Bách Băng và Tô Nhan là người ngoài đang ở đây, anh sẽ không làm mọi thứ trở nên xấu hổ: “Tôi về sẽ nói cho ông cụ biết chuyện này, nhưng lần tai họa này tôi không gánh nổi…” Tạ Lâm Nguyên nghiêm nghị nói, anh hạ quyết tâm muốn cho anh bạn chơi từ nhỏ của mình biết hậu quả của việc bốc đồng. Trước đây chính là vì mềm lòng nên không ai nói với cả ông cụ bao che nên anh bạn chơi từ nhỏ của anh mới trở thành bộ dáng không sợ trời không sợ đất này.
Thế gia giống như gia đình bọn họ sẽ có mật thám, ít nhất không cầu phong cảnh vô hạn nhưng cũng không thể gây phiền phức cho gia đình. Nhưng hành động của người có gương mặt baby đã động phải điểm mấu chốt rồi, mà người có gương mặt baby vẫn không tự mình ý thức được. Tạ Lâm Nguyên cau mày, bắt đầu nghĩ cách phân tích đạo lí cho người có gương mặt baby biết.
Nhưng lòng tốt của Tạ Lâm Nguyên, người có gương mặ baby không nhận lấy, anh ta mở to mắt: “Tạ Lâm Nguyên, anh có nhận tôi là bạn thân từ bé không, nếu như anh nhận tôi là bạn thân thì lần này hãy giúp tôi nói dối cho chuyện này trôi qua đi, tôi không muốn lại bị ông cụ nhốt trong phòng tối đâu.”
Tạ Lâm Nguyên kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không giúp anh đỡ tai hoạ lần này.”
“Anh... Tốt thôi. Tôi sẽ nói với anh em họ của anh về việc anh đến thành phố A.” Người có gương mặt baby giận dữ bỏ đi.
Thẩm Mặc nhìn Tạ Lâm Nguyên lo lắng, ngập ngừng hỏi: “Liệu mặt baby có gây rắc rối gì cho anh không?” Mặc dù những điều người có gương mặt baby nói đã làm Thẩm Mặc cảm thấy rất vui, nhưng trong cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, Thẩm Mặc cảm thấy anh ta cũng chính là người gieo rắc rối khắp nơi để người khác chịu thay.
“Cô yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Tạ Lâm Nguyên lắc đầu, nhưng không giải thích cho Thẩm Mặc. Anh ta chắc chắn rằng người có gương baby không thể ra khỏi thành phố, ông Nam Cung vì lo lắng cho vết thương của Nam Cung Hàn nên mới không có thời gian để nhớ tới người có gương mặt baby kia. Đợi tình hình của Nam Cung Hàn ổn định rồi, ông Nam Cung sẽ trở lại, lúc đó người có gương mặt baby sẽ nếm mùi đau khổ. Nhưng vì tình bạn thân thiết, Tạ Lâm Nguyên không để tâm đến lời nói giận dữ của Mặt baby. Sau khi suy nghĩ kĩ anh quyết định nói với gia đình tên mặt baby kia: “Tôi sẽ nói với ông cụ Tạ, ông cụ Tạ sẽ xử lý Mặt baby kia, cậu ta chính là muốn bị dạy dỗ đó mà.”
“Không sao là tốt rồi.” Thẩm Mặc gật đầu. Trước mặt Trần Bách Băng và Tô Nhan, cô không thể nói muốn Tạ Lâm Nguyên giúp đỡ để gặp Nam Cung Hàn, bất kể Trần Bách Băng đã tự giúp mình vì lý do gì, Thẩm Mặc cảm thấy bản thân không nên làm tổn thương Trần Bách Băng, nếu không cô và Quý Mạn lại có khác gì nhau. Cô chỉ có thể tạm gác lại lo lắng cho Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc kéo Tạ Lâm Nguyên hỏi tình hình của thành phố B, cô xoa bụng muốn đi chỗ khác khám.
Suy nghĩ đi thành phố B, Thẩm Mặc không muốn cho Trần Bách Băng và Tô Nhan biết.
Nhưng nếu không có ai giúp đỡ, Thẩm Mặc biết rằng mình không thể thoát khỏi mắt của Trần Bách Băng, hơn nữa tình trạng sức khỏe không cho phép cô có hành động thiếu suy nghĩ. Bất kể đứa bé đến với cô trong hoàn cảnh nào, Thẩm Mặc vẫn kiên định che chở cho bụng nhỏ của cô, đây tiểu thiên sứ trời cao đãban cho cô.
Rất nhanh đã đến nhà của Thẩm Mặc, Tô Nhan và Trần Bách Băng không yên tâm và muốn ở lại chăm sóc cô, nhưng đều bị Thẩm Mặc kiên quyết từ chối.
Còn Tạ Lâm Nguyên, người bị Trần Bách Băng đề phòng cũng vui vẻ rời đi, nhưng Tạ Lâm Nguyên vẫn chưa thực sự đi xa, anh vẫn chờ một cơ hội để cùng Thẩm Mặc nói chuyện. Đây là cách nhanh nhất để xác nhận Thẩm Mặc có phải là con gái của cô họ anh hay không, đó chính là mời Thẩm Mặc xét nghiệm máu, nhưng xét nghiệm máu cần có sự đồng ý của Thẩm Mặc. Tạ Lâm Nguyên quyết định nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Mặc. Yêu cầu này đối với Thẩm Mặc không phải là một điều xấu.
Vì bị Thẩm Mặc từ chối, Trần Bách Băng dặn dò vài lần, cuối cùng vẫn là nghe theo ý của Thẩm Mặc, còn Tô Nhan ở lại vì Trần Bách Băng, thấy Trần Bách Băng sắp đi, Tô Nhan đương nhiên nhanh chóng đuổi kịp xe, tự mình tạo cơ hội. Nếu như không chủ động, Tô Nhan biết rằng trong mắt Trần Bách Băng sẽ không có một goác nào dành cho cô, điều này là điều cô rất hâm mộ Thẩm Mặc.
Dựa vào cái gì mà trong mắt của Nam Cung Hàn là Thẩm Mặc. Dựa vào cái gì trong mắt của Trần Bách Băng cũng là Thẩm Mặc.
Khuôn mặt Tô Nhan ngay lập tức biến dạng, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại tâm trạng đang dao động của mình, cô ta không muốn Trần Bách Băng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đáng ghen tị của mình. Phụ nữ luôn vì người mình thích mà trang điểm làm đẹp.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
- Chương 42. Ra về không vui