Nam Cung Hàn an tĩnh nằm trên giường bệnh với vẻ mặt trầm mặc, bởi vì trên người đang bị thương nên chăn cũng chỉ đắp nhẹ ở dưới eo. Anh giống như một vị hoàng tử đang đợi công chúa tới đánh thức bằng một nụ hôn.
Thẩm Mặc cũng an tĩnh ngồi trên xe lăn nhìn anh, anh đã gầy yếu hơn rất nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của cô, trong giây lát cô không nói nên lời.
Từng có hận, từng có oán, nhưng Thẩm Mặc khẳng định chắc chắn rằng tim mình vẫn đập loạn nhịp vì người này. Cô duỗi tay muốn chạm tới mặt Nam Cung Hàn, lại vì trên mặt Nam Cung Hàn đang băng bó chằng chịt mà dừng lại. “Không nghĩ tới…” Không nghĩ tới Quý Mạn thật sự nhẫn tâm như vậy, không chiếm được thì muốn phá hủy.
Má Vương kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mặc: “Cô Thẩm?"
Hoàn hồn, Thẩm Mặc lập tức nói: “Không nghĩ tới Nam Cung Hàn bị thương nặng tới vậy, nếu biết con nhất định sẽ thăm anh ấy sớm hơn rồi.”
Lời giải thích của Thẩm Mặc được má Vương tiếp nhận, bà vui mừng nhìn Thẩm Mặc sau đó lại đau lòng khi nhìn tới Nam Cung Hàn, người mà bà đã chứng kiến toàn bộ quá trình lớn lên. “Má Vương tôi hôm nay mới biết thiếu gia xảy ra chuyện, mấy hôm trước đều là do cậu Trần chăm sóc, tôi phải gặp để họ để cảm ơn.” Bỗng nhiên nhớ tin đồn bà nghe được, má Vương chuyển chủ để, thử hỏi: “Nghe nói cô Thẩm và cậu Trần rất thân nhau, không biết cô có thể giúp Vương mẫu này chút chuyện được không?"
“Má Vương, chuyện của A Hàn chính là chuyện của con, con sẽ nhớ nói lời cảm ơn với anh Trần.” Thẩm Mặc không muốn làm má Vương hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Con sẽ liên lạc với bạn thân của con, bạn thân con chính là bạn gái của Trần Bách Băng, bọn họ liên lạc với nhau thì sẽ tiện hơn.” Thẩm Mặc che giấu chuyện Tô Nhan và Trần Bách Băng đã chia tay.
Má Vương hài lòng nói: “Vậy làm phiền tới Cô Thẩm rồi.”
“Không có gì phiền cả.” Thẩm Mặc nhìn Nam Cung Hàn và cười ngọt ngào: “Có thể giúp được A Hàn là tốt rồi.” Sau đó cô nghĩ tới Quý Mạn.
Trên đường tới tìm Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc không nhìn thấy bóng dáng người nhà họ Quý. Nghĩ lại ông cụ Quý là người thủ đoạn, Thẩm Mặc suy đoán có thể Quý Mạn bị đưa về nhà hị Quý rồi. Cô nhịn không được mà cảm thấy ngưỡng mộ, người như Quý Mạn vậy mà luôn được ông cụ Quý bao bọc.
Thẩm Mặc không thể ở bên cạnh Nam Cung Hàn nhiều, bởi vì ba của Nam Cung Hàn tới.
Ba của Nam Cung Hàn, ông Nam Cung không giới thiệu bản thân, thậm chí ông còn không để mắt tới Thẩm Mặc. Nhưng bởi vì Thẩm Mặc là người mà Nam Cung Hàn yêu nên ông Nam Cung không thể không đánh giá Thẩm Mặc, sau đó đáp án của ông là không hài lòng, không bằng Quý Mạn. Nhưng đánh giá này ông Nam Cung không hề để lộ ra mặt.
Trong mắt Thẩm Mặc, ông Nam Cung là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, nét mặt uy nghiêm, ăn mặc chỉn chu, phảng phất như có chút hỗn độn. Đối với ông Nam Cung mà nói thì đây là một sự sỉ nhục lớn, một người nhỏ bé tầm thường như Thẩm Mặc lại chạm mặt một người có địa vị cao như thế.
Ông Nam Cung nghiêm khắc nói: “Má Vương.”
“Ông chủ.” Vương mẫu lập tức nghiêm chỉnh mà đứng trước mặt Nam Cung tiên sinh, vẻ mặt cung kính.
Ông hất cằm về phía Thẩm Mặc, ông Nam Cung hỏi: “Đây là ai? Má Vương này, bà chăm sóc cho cậu chủ như vậy sao? Chó mèo gì cũng có thể tùy tiện cho vào à.”
“Cháu là…” Thẩm Mặc không phục lời của ông Nam Cung, cô muốn tự giới thiệu nhưng ông Nam Cung hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội nào.
Ông ta không vui cau mày: “Người lớn đang nói chuyện mà xen mồm vào là bất lịch sự, cô không biết sao?” Ông Nam Cung biết Thẩm Mặc này và cũng cảm thấy không vui, ông quên mất rằng Thẩm Mặc đã từng làm ở tập đoàn M, chỉ cảm thấy người này không lễ phép và có chút quen mắt.
“Cháu…” Thẩm Mặc nghẹn lời.
Những thứ khác không nói, ông Nam Cung không hài lòng thì Thẩm Mặc thấy rất rõ nên hiểu chuyện mà im miệng.
Sau đó ông Nam Cung tiếp tục xử lý với việc cẩu thả của má Vương: “Má Vương, bà biết sai chưa?”
Má Vương lập tức hiểu ý của ông Nam Cung: “Là do tôi không cẩn thận, ông chủ, xin đừng vì sự hồ đồ này mà tính toán với tôi.” Ở trước mặt ông Nam Cung, má Vương không dám có một chút động tác thừa náo, bà sợ không chăm sóc tốt cho Nam Cung Hàn sẽ bị ông Nam Cung chỉ định cho người khác. Má Vương mơ hồ có chút hối hận, hướng về phía Thẩm Mặc ngầm lấy lòng.
“Tôi không muốn so đo với bà vì bà cũng lớn tuổi rồi, trừ nửa tháng lương đi.”
Hình phạt của Nam Cung tiên sinh đánh thẳng vào điểm yếu, má Vương đau lòng cho nửa tháng tiền lương kia của mình không cánh mà bay. Nhưng Nam Cung tiên sinh là người đứng đầu gia tộc Nam Cung, má Vương chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chỉ cần bà không bị mất công việc nhẹ nhàng mà lương cao này là được rồi.
má Vương nghĩ thế nào ông Nam Cung cũng không biết được. Chuyện ông ta hiện giờ muốn xử lý nhất chính là Thẩm Mặc. Ông Nam Cung không thể không thừa nhận mắt nhìn người Nam Cung Hàn không hề tệ, tuy rằng lúc này Thẩm Mặc có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng cũng là một mỹ nhân. Ông Nam Cung đánh giá cao vẻ đẹp như vậy, nhưng miễn là người đẹp này không khiến cho con trai ông phải nhập viện liên tục. Những sự kiện gần đây đã mang lại cho Nam Cung Hàn danh hiệu ma ốm.
Trong mắt ông Nam Cung, ma ốm là cực kì không tốt, bởi vì việc này mà gần đây một số nhánh của gia tộc Nam Cung ngo ngoe bại lộ dã tâm. Tuy rằng mọi việc đều ổn, nhưng ông Nam Cung là người nắm quyền của tập đoàn M, cũng là ba của Nam Cung Hàn, không có cha mẹ nào lại hy vọng con trai mình xảy ra chuyện cả.
“Cô chính là Thẩm Mặc?” Ông Nam Cung biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Thẩm Mặc xem sắc mặt đoán ý, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với ông Nam Cung: “Là cháu, xin hỏi bác muốn nói gì ạ?”
“Nếu như cô đã hỏi thì tôi cũng không cần vòng vo nữa. Vốn dĩ chuyện này nên để vợ tôi tới nói chuyện cùng cô, nhưng gần đây vợ tôi vì chuyện của con trai mà tái phát bệnh cũ…” Ông Nam Cung cũng lười vòng vo: “Tôi nói thẳng với nhau đi, cô muốn bao nhiêu tiền để rời khỏi Nam Cung Hàn?”
Thẩm Mặc lập tức bật cười, tức giận nói với ông Nam Cung: “Vậy ngài nói xem con trai ngài đáng giá bao nhiêu tiền?”
Không biểu cảm rõ ràng, Nam Cung tiên sinh nhìn Thẩm Mặc như vậy thì cười, sau đó ra hiệu cho trợ lý lấy ra một tờ ngân phiếu trống: “Đây là một tờ ngân phiếu trống, cô muốn bao nhiêu tiền thì cứ điền vào, chỉ cần cô rời khỏi A Hàn là được.” Cũng mặc kệ Thẩm Mặc đang tức giận tới đỏ mặt: “Cô ở cùng với A Hàn chắc hẳn cũng biết gia cảnh nhà Nam Cung, gia tộc Nam Cung chúng tôi không thiếu nhất chính là tiền. Chỉ cần cô có thể rời khỏi A Hàn, bao nhiêu tiền không thành vấn đề.”
Thấy Thẩm Mặc không có ý muốn tiếp nhận tờ ngân phiếu trống đó, trợ lý trực tiếp đem tờ ngân phiếu trống đặt lên tay vịn ở xe lăn.
Thẩm Mặc phẫn nộ xé tờ ngân phiếu trống đó thành những mảnh nhỏ, sau đó ném về phía ông Nam Cung: “Cháu không biết A Hàn ở trong lòng ngài Nam Cung đây như thế nào, nhưng trong lòng cháu, A Hàn là vật báu vô giá, bất kể bao nhiêu tiền cũng không đổi được.”
“Bộp bộp bộp.” Nam Cung tiên sinh vì lời nói của Thẩm Mặc mà vỗ tay: “Cô Thẩm, lời nói này rất hợp lý. Nhưng cô Thẩm có đứng ở góc độ của A Hàn mà suy xét không?” Không thể dùng tiền giải quyết, ông Nam Cung bèn đổi phương pháp: “Nói trắng ra là cô Thẩm đây có thể giúp được gì cho A Hàn?”
Thẩm Mặc lập tức ngây người. Ông Nam Cung nói cô không thể trợ giúp cho Nam Cung Hàn, những gì cô có thể làm là đợi Nam Cung Hàn trở về nhà và chuẩn bị ba bữa ăn ngon cho anh mỗi ngày, mà trong công việc cô cũng chỉ có thể giúp mấy việc nhỏ nhặt với vai trò là trợ lý. Nhưng những điều này trong mắt ông Nam Cung là chẳng giúp được gì. Bởi vì trong mắt ông ta, người giúp việv và thư ký đều có thể làm được những việc đó.
Thấy Thẩm Mặc im lặng, ông Nam Cung cũng biết cô đã hiểu những gì ông nói.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Mặc và Quý Mạn, Thẩm Mặc có thể làm thì Quý Mạn cũng có thể làm được, mà những gì Quý Mạn có thể cho thì Thẩm Mặc lại bất lực. Nghĩ tới Quý Mạn, Nam Cung tiên sinh không nhịn được mà nhíu mày, đứa nhỏ này quả thực đã làm bậy, quá mức bậy bạ.
Thẩm Mặc cắn chặt môi, không muốn thừa nhận sự chênh lệch này, nhưng cô biết đó là sự thật.
Gạt đi những mẩu vụn giấy trên người, ông Nam Cung ra hiệu cho trợ lý lấy ra một tờ ngân phiếu trống nữa đưa cho Thẩm Mặc: “Tôi rất xem trọng khí chất của cô Thẩm, nhưng khí chất của cô cũng không thích hợp với A Hàn. Đây là tâm ý của một người làm cha như tôi, hy vọng cô Thẩm có thể nể mặt người cha già này mà chia tay với A Hàn.”
“Cháu…” Thẩm Mặc muốn mở miệng cự tuyệt.
Nhưng ánh mắt ông Nam Cung rất thành khẩn, làm Thẩm Mặc không nói được lời từ chối. Chỉ như vậy mà muốn Thẩm Mặc từ bỏ A Hàn, cô cũng không cam lòng, cô nhìn ông Nam Cung và khô khan nói: “Cháu cùng A Hàn còn chưa thử qua, sao ngài có thể nói là không được?”
Thấy Thẩm Mặc không biết điều, ông Nam Cung cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng đây là phòng bệnh của Nam Cung Hàn, ông không thể ném tờ ngân phiếu ở đó rồi quay đi, chỉ có thể khiến cho Thẩm Mặc rời khỏi. Mất kiên nhẫn, ông Nam Cung cũng không muốn giữ mặt mũi cho Thẩm Mặc nữa: “Cô Thẩm, vì cô mà A Hàn phải vào viện mấy lần, tôi tưởng cô phải biết rõ chứ. Chỉ cần điểm này cũng thấy cô và A Hàn không thích hợp, nhà tôi cũng đủ phú quý, còn lại chỉ cầu được bình an. Cô Thẩm, cô như vậy thì làm sao tôi cùng phu nhân có thể tin tưởng cô có thể chăm sóc cho A Hàn, đem lại bình an cho nó đây?”
“Cháu…” Thật đúng là Thẩm Mặc không thể phản bác lại.
Nam Cung Hàn nhiều lần nhập viện, hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan tới Thẩm Mặc, không phải vì cô động thủ thì cũng là do vì cô mà liên lụy. Vì điều này, kể cả Nam Cung Hàn có thích đến mấy thì ông Nam Cung cũng không đồng ý. Hơn nữa ông Nam Cung còn là ba của Nam Cung Hàn, còn là một thương nhân, mà bản tính của thương nhân là trục lợi. Ông cụ Quý chính là vì việc của Quý Mạn mà đổ ra rất nhiều máu, hơn nữa Quý Mạn lại là người thừa kế duy nhất, Nam Cung Hàn lấy Quý Mạn cũng tương đương đạt được toàn bộ tài sản của Quý gia, thấy thế nào cũng là được lợi, cho nên ông Nam Cung mới tính toán như vậy.
Quý Mạn cũng coi như là người được ông Nam Cung nhìn lớn lên, có chút tính tình nhỏ cũng là điều bình thường, ông Nam Cung cũng phải bật cười trước những việc mà Quý Mạn làm. Ông tin rằng chỉ cần Quý Mạn vào nhà Nam Cung thì vợ ông sẽ dạy dỗ lại thật tốt. Việc Nam Cung Hàn thích ai cũng không nằm trong lo lắng của ông.
Nói những lời nói rõ ràng như vậy, ông Nam Cung trực tiếp mở miệng đuổi người: “A Hàn cần được nghỉ ngơi, cô Thẩm có thể về được rồi.”
“Cháu... Cháu biết rồi.” Thẩm Mặc thất thần mà chuyển động xe lăn, cô cho rằng mình đã có thể gặp được Nam Cung Hàn, kết quả lại tỉnh mộng.
Tờ ngân phiếu được đặt trên tay vịn xe lăn rơi xuống, trợ lý nhặt lên, anh cung kính đưa chi phiếu cho Thẩm Mặc: “Thẩm tiểu thư, ngân phiếu của cô.”
Có cảm giác như đây là dùng tiền để sỉ nhục cô vây, Thẩm Mặc cự tuyệt nói: “Tôi không…”
Ông Nam Cung lại lần nữa nói: “Cô Thẩm, cô vẫn là nên cầm đi, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng tới.”
Tờ ngân phiếu trống được trợ lý cưỡng chế đặt trong tay Thẩm Mặc, trái tim cô cũng trở nên trống rỗng.