- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
- Chương 28 Không thể không chạy trốn
Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
Chương 28 Không thể không chạy trốn
“Mặc Mặc…..”
Nam Cung Hàn uống say mà ngây ngốc ôm eo Thẩm Mặc, anh nhẹ nhàng gọi tên Thẩm Mặc, dịu dàng đến mức khiến cho Thẩm Mặc nổi hết cả da gà và sợ rằng đây lại là một cái bẫy dịu dàng khác sẽ làm lay chuyển đi quyết tâm chạy trốn của cô.
Nhưng mà dáng vẻ say rượu của Nam Cung Hàn lại khiến cho Thẩm Mặc nhịn không được mà đau lòng.
Tư thế của Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn lúc này vừa đúng là Nam Cung Hàn đang nằm trong lòng Thẩm Mặc, Thẩm Mặc ngồi phía sau, có thể từ trên cao quan sát rõ được Nam Cung Hàn. Thẩm Mặc vươn ngón tay ra chầm chậm sờ lông mày của Nam Cung Hàn, mũi của Nam Cung Hàn rồi đến môi của Nam Cung Hàn, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi của Nam Cung Hàn.
Sự tiếp xúc mềm mại mà ấm áp đột nhiên khiến cho Thẩm Mặc bừng tỉnh.
Có một loại ảo giác điên rồ, Thẩm Mặc mở to mắt không dám tin mà sờ vào môi của mình, cô bị điên rồi hả! Điên rồi mới muốn thân mật Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc nhắm nghiền mắt, rõ ràng cô và anh là kẻ thù, rõ ràng là bởi vì cô làm tổn hại đến anh, anh ấy muốn báo thù mới đưa cô về biệt thự! Nhưng mà xúc cảm thật sự lại khiến cho Thẩm Mặc khắc ghi.
Lại một lần nữa nhịn không được mà xoa nhẹ khóe môi của Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc đột nhiên phát hiện bản thân cô hình như không ghét Nam Cung Hàn như trong tưởng tượng.
Những ngón tay chậm rãi trượt trên cổ của Nam Cung Hàn, ánh mắt Thẩm Mặc nặng trĩu, chỉ cần tàn nhẫn một chút là cô có thể chính mình giải quyết được mối thù này, nhưng mà khuôn mặt hoàn toàn quyến luyến của Nam Cung Hàn khiến cho Thẩm Mặc không nỡ ra tay.
Nam Cung Hàn vốn dĩ chỉ đơn thuần là ôm Thẩm Mặc lại đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Thẩm Mặc đang để trên cổ của anh.
Thẩm Mặc nghe thấy Nam Cung Hàn nhẹ giọng hỏi: “Mặc Mặc, có phải là em hận anh không?”
Hận sao? Thẩm Mặc mờ mịt không tìm được đáp án này trong lòng.
Còn Nam Cung Hàn cũng không cần câu trả lời của Thẩm Mặc, anh nghĩ lại những chuyện mà Thẩm Mặc gặp phải sau khi gặp anh, “Em nên hận anh, nếu như không có anh em có lẽ vẫn là người hứng khởi mặt mày tươi cười…..”
Căng thẳng không biết làm như thế nào mà chau mày, Thẩm Mặc tìm tòi sự thật giả trong lời nói của Nam Cung Hàn.
Rõ ràng là không nên tin tưởng, nhưng lại có một âm thanh nhỏ sâu trong lòng gào thét rằng lời nói của Nam Cung Hàn là thật, em và anh đã từng trải qua rốt cuộc xem là gì? Thẩm Mặc đột nhiên cảm thấy tò mò về phần ký ức đã bị mất đi của mình.
Cô chần chừ hỏi: “Anh nói em mất trí nhớ rồi?”
“Mặc Mặc em cuối cùng cũng để ý đến anh rồi.” Nam Cung Hàn bất ngờ mà mở to mắt, nhưng tầm nhìn mờ mịt khiến anh không thể nhìn rõ được biểu cảm của Thẩm Mặc, “Lúc trước em xảy ra tai nạn xe, bác sĩ nói em tỉnh lại đã là may mắn lớn nhất rồi, mất trí nhớ là điều không thể tránh khỏi được.”
Thẩm Mặc lộ vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Trước khi em mất trí nhớ, chúng ta có mối quan hệ như thế nào?”
“Chúng ta là người yêu!” ánh mắt của Nam Cung Hàn đầy cay đắng, “Chúng ta đã nói rằng sẽ nắm lấy tay nhau, cùng nhau già đi.”
“Anh nói dối!” Thẩm Mặc đột nhiên lớn tiếng mà phản bác.
Nam Cung Hàn trở tay không kịp mà bị Thẩm Mặc đẩy ra, anh trơ mắt nhìn Thẩm Mặc đau khổ mà ôm đầu, anh loạng choạng tiến lại gần Thẩm Mặc nói: “Mặc Mặc em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe? Anh sẽ gọi bác sĩ cho em ngay….”
Hai tay Thẩm Mặc ấn vào thái dương, sau đó đột nhiên bật khóc, “Anh lừa em, không giống như anh nói!”
Trong cơn đau đớn kịch liệt, Thẩm Mặc hoảng hốt nghe thấy có người nói cô dơ bẩn, nghe thấy có người nói cô không kiềm chế….. Rốt cuộc là ai nói? Thẩm Mặc ôm chặt đầu, nhớ không được dung mạo của người nói.
Nam Cung Hàn đau lòng mà ôm chặt Thẩm Mặc, “Mặc Mặc, anh không hề lừa gạt em, anh thật sự không lừa em.”
Trong lúc hoảng hốt, Nam Cung Hàn cùng với dung mạo của người nói chuyện trong kí ức của Thẩm Mặc lại trùng nhau, Thẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là do anh nói, lại muốn lừa tôi! Lần này tôi sẽ không bị mắc lừa nữa đâu.
Không được! Cô muốn chạy trốn!
Thẩm Mặc lại một lần có suy nghĩ kiên định muốn rời khỏi.
Bị Nam Cung Hàn ôm chặt, Thẩm Mặc bất lực ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhưng nước mắt chảy ròng ròng, tay cũng không nhàn rỗi mò mẫm vũ khí xung quanh.
Có lẽ em thích anh là thật, nhưng mà….Thẩm Mặc đột nhiên mở to mắt, sờ được rồi, làm một bình hoa có cổ dài.
Trong bình hoa đang cắm hoa bách hợp màu trắng, viền hoa nở ra màu hồng, lá xanh đặc biệt mỏng manh.
Thẩm Mặc vương tay nắm chặt lấy cổ bình, sau đó không một chút nể tình mà “Bụm” đập vào đầu của Nam Cung Hàn, có lẽ điều anh nói là sự thật nhưng em đã không phân rõ được là em nên tin tưởng anh hay không.
Những đóa hoa màu máu nở trên đỉnh đầu Nam Cung Hàn, sau đó tầm nhìn đã mơ hồ của Nam Cung Hàn lại càng thêm mờ.
“Mặc…..” Cánh tay của Nam Cung hàn không chút lực mà trượt xuống.
Thẩm Mặc mím chặt môi, nhìn thấy Nam Cung Hàn ngất đi, tim như bóp nghẹt lại.
“Đùng!” Bình hoa rơi vỡ trên đất từng mảnh, Thẩm Mặc bừng tỉnh, đây chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Do dự nhìn Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc mím chặt môi loạng choạng chạy ra ngoài, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội chạy trốn lần này, nhưng Thẩm Mặc nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Nam Cung Hàn đang hôn mê.
Đột nhiên không muốn chạy trốn nữa, cô muốn quay trở lại chăm sóc Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc nhịn không được mà tát mình một bạt tai, đừng mắc phải điều ngu ngốc nữa, đây là kẻ thù của cô, cô không nên mềm lòng!
Nhưng mà, đau quá!
Thẩm Mặc tùy tiện sờ mặt, tầm nhìn mờ mịt rõ lại một lần nữa.
Đầu rất đau, tim rất đau, Thẩm Mặc ép mình không được quay đầu lại, sau đó loạng choạng đi ra khỏi biệt thự, bên tai đột nhiên nhớ tới cảnh bảo.
Thẩm Mặc quay đầu nhìn thấy có người chạy vào căn phòng của Nam Cung Hàn, cô chợt an tâm.
Bởi vì Nam Cung Hàn bị thương, Thẩm Mặc chạy trốn rất thuận lợi, bảo vệ của biệt thự cũng không ngăn cản.
Mà Trần Bách Băng vẫn luôn quanh quẩn ở bên ngoài biệt thự của Nam Cung Hàn, nhìn thấy Thẩm Mặc anh lập tức chạy ra đỡ Thẩm mặc lại, sắc mặt nôn nóng của anh không phải là làm bộ.
Thẩm mặc oan ức mà nhìn Trần Bách Băng, “Anh Trần.”
“Mặc Mặc có chỗ nào không khỏe hay không?” Trần Bách Băng nhìn kỹ Thẩm Mặc từ đầu đến cuối, nhìn thấy trên người Thẩm mặc không có bất kỳ vết thương gì mới an tâm, “Là do anh Trần quá vô dụng để em chịu oan ức rồi…..”
“Òa” một tiếng, Thẩm Mặc ở trong lòng của Trần Bách Băng khóc nức nở.
Trần Bách Băng đau xót mà vỗ vai Thẩm Mặc, âm thầm thể tuyệt đốt sẽ không để cho Nam Cung Hàn yên ổn.
Rời khỏi biệt thự của Nam Cung Hàn, gặp được Trần Bách Băng, thần kinh căng thẳng của Thẩm Mặc đột nhiên thả lỏng, sau đó cô trực tiếp khóc trong lòng Trần Bách Băng rồi ngủ thϊếp đi, oan ức của cô thì dù có là Trần Bách Băng cũng không có cách nào có thể làm cô nói ra được.
Thẩm Mặc trong lúc ngủ mơ khụt khịt
Trần Bách Băng đau lòng mà ôm cô, sau đó dùng tay kéo giãn ra chân mày đang nhíu lại của Thẩm Mặc.
Tô Nhan được Trần Bách Băng thông báo chạy đến thì nhìn thấy sự dịu dàng này của Trần Bách Băng, tim cô như bị dao cắt vậy, âm thầm oán hận Nam Cung Hàn không có bản lĩnh, đến cả một người cũng không giữ lại được. Nhưng mà suy nghĩ này, Tô Nhan sẽ không để lộ ra trước mặt Trần Bách Băng.
Tô Nhan lo lắng mà nhìn Thẩm Mặc, hỏi: “A Băng, anh ở đâu tìm được Thẩm Mặc vậy?”
“Mặc Mặc bị Nam Cung Hàn đưa về biệt thự, anh là ở bên ngoài biệt thự của Nam Cung Hàn gặp được Thẩm Mặc, cũng không biết…..” Trần Bách Băng đau lòng mà thở dài, mơ hồ nhìn Thẩm Mặc, “Cũng không biết Mặc Mặc làm sao chạy ra được….”
“Em nghe nói Nam Cung Hàn bị mất máu đưa đến bệnh viện rồi.” Thông tin của Tô Nhan vẫn là rất nhanh.
Thông tin này là do Quý Mạn nói với Tô Nhan.
Nhớ lại Quý Mạn dữ tợn nói Nam Cung Hàn bị mất máu quá nhiều đưa đến bệnh viện, Tô Nhan biết được chuyện này không xong rồi.
Trần Bách Băng nhíu mày, “Mất máu quá nhiều? Cậu ta đang yên đang lành ở trong biệt thự của mình, làm sao có thể bị mất máu quá nhiều?”
“Cụ thể thế nào em cũng không biết.” Tô Nhan cắn chặt môi, sự đố kị trong lòng cuối cùng cũng không lấn át được tình cảm của cô dành cho Thẩm mặc, “Thông tin là em nghe được từ phía Quý Mạn, em thấy Quý Mạn kia đang rất điên cuông, Mặc Mặc gần đây tốt nhất là không nên ra ngoài.”
Trần Bách Băng cười khổ, “Em xem bộ dạng tiều tụy của Mặc Mặc bây giờ, xem có giống người có thể đi ra ngoài hay không?”
“Em nhìn cũng không giống.”
Công ty của nhà Trần Bách Băng và tập đoàn M cùng nhau hợp tác, mà đối tác Nam Cung Hàn xảy ra chuyện lớn như vậy, anh muốn luôn ở bên cạnh Thẩm Mặc cũng không thể được. Cuối cùng người ở bên Thẩm mặc đổi lại thành Tô Nhan.
Trần Bách Băng nghiêm túc nhìn Tô Nhan, “Mặc Mặc lần này giao lại cho em chăm sóc, nhất định đừng để xảy ra vấn đề gì nữa.”
“Em là chị em tốt của Thẩm Mặc, sẽ không làm hại Thẩm Mặc đâu.” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng Trần Bách Băng không tin, chuyện lúc trước Thẩm Mặc bị Nam Cung Hàn đưa đi khiến cho anh không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cô.
Trong lúc nhất thời lại không tìm được người thích hợp, Trần Bách Băng chỉ có thể giao Thẩm Mặc cho Tô Nhan, anh không an tâm mà dặn dò: “Rảnh rỗi là anh sẽ gọi điện thoại đến để hỏi tình hình.”
Tô Nhan đau khổ, đột nhiên rất ngưỡng mộ Thẩm Mặc.
Tô Nhan ngây ngốc mà nhìn bóng dáng đi xa của Trần Bách Băng, nếu như anh đối với em có thể tốt bằng một phần mười đối với Thẩm Mặc, có lẽ em sẽ không ghét Thẩm Mặc như vậy. Nhưng mà em hiểu rõ, đây chỉ là do em ảo tưởng, Tô Nhan nghe lời mà đi chăm sóc Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc mở mắt ra, và nhìn thẳng vào trần nhà.
Tô Nhan vui vẻ mà vươn tay ra sờ sờ trán của Thẩm Mặc, “Mặc Mặc cậu tỉnh lại rồi, thật may không có phát sốt.”
“Anh ấy sao rồi?” Sau một lúc lâu, Thẩm Mặc khó khăn hỏi, nhưng khi hỏi xong thì lại cảm thấy hối hận, “Nhan Nhan, cậu cứ xem như là mình chưa hỏi gì đi.”
Tô Nhan biết rõ người mà Thẩm Mặc muốn hỏi là ai.
Còn sự hối hận của Thẩm Mặc, Tô Nhan hoàn toàn xem như không nhìn thấy mà nói: “Cũng không biết ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp làm cho người ta mất máu quá nhiều phải đưa đến bệnh viện, may mà có người phát hiện kịp thời mới giữ lại được cái mạng.”
Chính mắt cô nhìn thấy Nam Cung Hàn ngã xuống, Thẩm Mặc tái mét, đôi môi run rẩy, sau đó cô vẫn đập tan đi ý nghĩ muốn tận mắt đi thăm Nam Cung hàn.
Tô Nhan vươn tay vỗ vai của Thẩm Mặc, “Mặc Mặc cậu cũng đừng có nghĩ nhiều nữa, trước mắt hãy nghĩ dưỡng cho thật tốt đi, cậu xem cậu đã gầy đến mức không thành dạng luôn rồi…..” Đem một cái gương đến đặt ở trước mặt Thẩm Mặc.
Người trong gương lại xa lạ như vậy, lông mày giống đôi mắt giống, dù nhìn như thế nào thì Thẩm Mặc cũng có một loại cảm giác gầy gò khó hiểu.
Duỗi tay đẩy tấm gương đi, Thẩm Mặc khó chịu mà nghiêng đầu qua, “Nhan Nhan, tớ không sao.” Nói cho cùng, Thẩm Mặc là khó chịu, cô muốn hỏi là tai sao lúc đó Tô Nhan không đến cứu cô, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Có lẽ lúc đó Tô Nhan có chuyện khác, Thẩm Mặc mượn cớ giúp Tô Nhan.
Biết rằng bản thân ở chỗ Thẩm Mặc không được chào đón, Tô Nhan cũng không muốn ở lại lâu, cô không có si tâm như Trần Bách Băng, cô cũng không muốn nhìn Thẩm Mặc sau đó hết lần này đến lần khác bị nhắc nhở người mà Trần Bách Băng thích không phải là mình.
Tô Nhan sợ nếu cứ như vậy, người tiếp theo nổi điên sau Quý Mạn sẽ là cô, cô không muốn biến mình thành kẻ hèn mọn đáng thương như Quý Mạn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương
- Chương 28 Không thể không chạy trốn