Bên cạnh Thẩm Mặc nếu không phải là Trần Bách Băng thì là Tô Nhan, Nam Cung Hàn hoàn toàn không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Thẩm Mặc, chỉ đành phải ngước mắt nhìn lo lắng. Nhưng cuối cùng anh cũng tìm được một cơ hội Thẩm Mặc ở một mình.
“Tôi có thể mời em một ly được không?” Nam Cung Hàn mỉm cười, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh sợ Thẩm Mặc sẽ từ chối, không, Thẩm Mặc từ chối là chuyện trong dự tính.
“Là anh?” Thẩm Mặc chán ghét nhíu mày, âm thầm lẩm bẩm làm sao lại gặp gã lưu manh này ở khắp mọi nơi như vậy, sau đó bỏ qua niềm vui nhàn nhạt trong lòng, cô nghiêm nghị từ chối: “Tôi và anh không có gì để nói cả.”
Nam Cung Hàn cố chấp mà chắn trước mặt Thẩm Mặc, lâm râm cầu xin: “Mặc Mặc, cho anh một cơ hội đi, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Nam Cung Hàn kìm nén cơn tức giận đang rục rịch ngóc đầu dậy, anh biết rằng Thẩm Mặc và Trần Bách Băng cùng nhau đến để đi nghỉ dưỡng. Có thể cùng với thằng cha này để đi nghỉ phép mà lại không thể nói chuyện cùng anh hay sao?
“Tôi và anh không quen biết, xin anh đừng tùy tiện chủ động gọi tôi là Mặc Mặc.” Nhìn thấy Nam Cung Hàn không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ rời đi, Thẩm Mặc khẽ đảo mắt, cô không hề có chút nào muốn nói chuyện với Nam Cung Hàn, nhìn thấy l*иg ngực tên này cứ phập phồng lên xuống, sau đó cô lùi lại một bước, cô bỗng kêu một tiếng “Ôi” vẻ mặt thì đau đớn, rồi ngồi bệt xuống đất.
Nam Cung Hàn vội vàng giơ tay ra muốn đỡ Thẩm Mặc, “Mặc Mặc, em sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?”
“Không cần anh quan tâm.” Thẩm Mặc không cho Nam Cung Hàn tiến lại gần mà gọi phục vụ nói: “Có thể đỡ tôi đứng dậy được không? Chân của tôi bị vẹo rồi.”
Tên phục vụ do dự nhìn Nam Cung Hàn, sau đó đỡ Thẩm Mặc ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Thẩm Mặc nhân cơ hội nói nhỏ với phục vụ: “Có thể làm phiền anh giúp tôi thông báo với bạn của tôi được không? Tôi bị một người lạ không quen biết chặn lại, mong cô ấy đến đón tôi.”
Nam Cung Hàn kinh ngạc nhìn, tên phục vụ do dự rồi nhỏ tiếng trả lời Thẩm Mặc: “Thẩm tiểu thư, xin lỗi, tôi không thể giúp chị được, anh ấy là ông chủ của khách sạn này, tôi…” Bát cơm rất quan trọng, mặc dù phục vụ cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Mặc: “Thẩm tiểu thư, chị yên tâm, ông chủ là một người rất tốt, anh ấy sẽ không làm khó chị đâu.”
“Anh ấy là ông chủ ở đây?” Thẩm Mặc kinh ngạc, sau đó nghe được câu "sẽ không làm khó chị đâu" của phục vụ càng làm cô tức giận hơn, anh ta bây giờ là đang làm khó cô. Thẩm Mặc nhớ được khách sạn này rồi, cái ý nghĩ nếu như rảnh sẽ ghé lại khách sạn này chơi của cô lập tức bị hủy bỏ, cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tên đáng ghét này.
Phục vụ không muốn giúp đỡ, Thẩm Mặc chỉ đành phải tự nghĩ cách.
Nam Cung Hàn lo lắng nhìn Thẩm Mặc, “Mặc Mặc, chân của em…” Anh muốn chủ động xoa chân cho Thẩm Mặc, nhưng vẻ mặt chán ghét của Thẩm Mặc làm Nam Cung Hàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh chỉ có thể tham lam mà nhìn khuôn mặt của Thẩm Mặc.
“Không cần anh lo.” Thẩm Mặc không khách khí mà trợn tròn mắt, sau đó trộm gửi tin nhắn cho Trần Bách Băng và Tô Nhan để bọn họ đến cứu cô: “Còn nữa, không cần gọi tôi là Mặc Mặc. Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta cũng không thân thiết gì, đến cả anh là ai tôi cũng không biết…”
“Mặc Mặc, em…” Nam Cung Hàn nhíu mày, chẳng lẽ là di chứng của vụ tai nạn xe ấy.
Tô Nhan không nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Mặc, nhưng Trần Bách Băng lập tức chạy qua đó, anh ta không hề mong muốn Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn có bất kỳ tiếp xúc gì, anh ta không muốn để Thẩm Mặc nhớ lại bất kỳ chuyện gì liên quan với Nam Cung Hàn, không dễ gì mới đợi được cơ hội này nên chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua đâu.
Trần Bách Băng vừa đến đã bảo vệ bên cạnh Thẩm Mặc: “ Nam Cung Hàn, anh đến đây làm gì?”
“Tránh ra, không liên quan gì đến anh.” Nhìn thấy Trần Bách Băng, lúc này nhớ đến người đang tự đào tường cho mình, sắc mặt Nam Cung Hàn đột nhiên không tốt: “Chuyện giữa tôi và Mặc Mặc không đến lượt anh nhúng tay vào.”
Trần Bách Băng không nhường nữa bước: “Nam Cung Hàn, anh mới là người không có tư cách ở bên cạnh Mặc Mặc nhất.”
Đột nhiên kiếm được rút ra khỏi vỏ, mà lúc Thẩm Mặc nghe được ba chữ Nam Cung Hàn đã ngẩn người ra. Nam Cung Hàn? A Hàn? Thẩm Mặc ngỡ ngàng ôm lấy ngực, cảm thấy thật khó thở.
Nam Cung Hàn hoàn toàn không nghe thấy Trần Bách Băng nói gì, anh trực tiếp hỏi Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, em có thể cho anh một cơ hội không, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lúc?" Mang theo hy vọng mơ hồ, nhưng Nam Cung Hàn đã biết được đáp án của Thẩm Mặc, vẻ mặt không chút che dấu sự chán ghét của Thẩm Mặc đã cho Nam Cung Hàn biết được sự lựa chọn của cô.
Thẩm Mặc vẫn không quan tâm đến Nam Cung Hàn, cô trực tiếp nói với Trần Bách Băng: “Anh Trần, chân của em bị thương rồi, anh đưa em rời khỏi đây trước đi.” Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Nam Cung Hàn, vẻ mặt ấy sẽ làm cô khó chịu. Rõ ràng là một người rất đáng ghét tại sao lại làm cô cảm thấy đau lòng?
“Được, anh sẽ đưa em rời khỏi đây.” Trần Bách Băng đưa tay ra đỡ Thẩm Mặc đứng dậy: “Mặc Mặc, em không cần phải sợ.”
“Muốn rời khỏi, đã thông qua sự đồng ý của tôi hay chưa?” Sự bá đạo và tức giận của Nam Cung Hàn đã cất giấu đồng thời bùng cháy, anh đưa tay ra kéo Thẩm Mặc từ bên cạnh Trần Bách Băng về phía mình, sau đó vệ sĩ đi theo anh lập tức chặn trước mặt Trần Bách Băng.
Trần Bách Băng tức giận: “Nam Cung Hàn, anh quá đáng lắm rồi đấy.” Bình thường Trần Bách Băng cũng có luyện tập thân thể, nhưng anh ta cũng không phải là đối thủ của mấy tên vệ sĩ chuyên nghiệp này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Mặc bị Nam Cung Hàn kéo đi. Anh ta lo lắng nhìn theo Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, em không sao chứ?”
Thẩm Mặc nhíu mày muốn rời khỏi cánh tay của Nam Cung Hàn.
Nhưng trong cơn thịnh nộ Nam Cung Hàn không có chút suy nghĩ mảy may nào về thương hoa tiếc ngọc cả, anh siết chặt tay Thẩm Mặc, không cần nhìn cũng biết nhất định là đã xanh lên rồi. Nam Cung Hàn không muốn nghe lời quan tâm của Trần Bách Băng dành cho Thẩm Mặc, anh trực tiếp nói với vệ sĩ: “Mang người này ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Vệ sĩ của Nam Cung Hàn không nói lời nào mà chấp hành mệnh lệnh.
“Nam Cung Hàn.” Trần Bách Băng tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào để bắt bí Nam Cung Hàn, anh ta đột nhiên hối hận khi không đem theo vài tên vệ sĩ, nếu không thì làm sao anh có thể bị dồn vào thế bị động như vậy.
Không có Trần Bách Băng quấy rầy, Nam Cung Hàn kéo Thẩm Mặc lên phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất.
Thẩm Mặc giãy giụa muốn làm cho Nam Cung Hàn buông tay ra: “Buông tay ra, anh bỏ tôi ra.” Nhưng Nam Cung Hàn như là không nghe không thấy, đối mặt với Thẩm Mặc đập tay đá chân, anh trực tiếp vác cô lên vai. Bụng là một nơi rất mềm mại, dạ dày Thẩm Mặc bị một cơn cuồn cuộn rất khó chịu, đột nhiên cô không còn năng lượng để làm ầm ĩ với Nam Cung Hàn nữa, cô bây giờ chỉ muốn bản thân mình không bị khó chịu nữa mà thôi.
Thẩm Mặc bị Nam Cung Hàn ném lên giường, cộng thêm dạ dày không thoải mái, đột nhiên cô hoa mắt chóng mặt muốn nôn mửa. Nếu như những lúc bình thường, Nam Cung Hàn nhất định sẽ rất đau lòng mà thay Thẩm Mặc bận trước bận sau, chỉ cầu cho Thẩm Mặc đỡ lên một chút. Nhưng mà bây giờ trong đầu Nam Cung Hàn chỉ chứa đầy dáng vẻ Thẩm Mặc ngoan ngoãn cầu xin sự giúp đỡ của Trần Bách Băng mà thôi.
“Thẩm Mặc, em thiếu đàn ông như vậy hả? Chỉ cần là một người đàn ông thì em đều có thể dựa vào à?” Nam Cung Hàn cười lạnh khống chế chân và tay của Thẩm Mặc xuống dưới thân mình: “Thẩm Mặc, tại sao em lại hèn hạ như vậy?” Người trong cơn tức giận anh nói chuyện cũng không nghĩ đến hậu quả của nó, Nam Cung Hàn hoàn toàn chưa từng nghĩ qua những câu nói của mình sẽ làm tổn thương đến Thẩm Mặc như thế nào.
Thẩm Mặc quên giãy giụa mà trợn mắt nhìn Nam Cung Hàn, “Anh nói bậy gì vậy?” Trong cơn mê, hình như cũng đã từng có người nói chuyện với cô kiểu này. Cơn đau đớn đột nhiên kéo đến làm Thẩm Mặc muốn thu mình lại, nhưng Nam Cung Hàn không hề cho Thẩm Mặc cơ hội chữa lành vết thương, sau đó chuyện xảy ra là chuyện Thẩm Mặc không hề muốn nhớ lại.
Nam Cung Hàn cúi đầu xuống hôn lên lên trán Thẩm Mặc, hôn lên chân mày Thẩm Mặc, sau đó mạnh mẽ cắn lên cổ Thẩm Mặc, duy chỉ tránh đi đôi môi khiến anh phải suy nghĩ lung tung kia.
Nam Cung Hàn cắn rất mạnh, anh có thể cảm nhận được mùi tanh thoang thoảng trong miệng.
Thẩm Mặc đột nhiên ngẩn người, sau đó giãy giụa càng mạnh mẽ hơn: “Anh khốn nạn, bỏ tôi ra.” Cô đã biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng sự giãy giụa của Thẩm Mặc đối với Nam Cung Hàn chỉ là không đau không đớn mà thôi.
Thẩm Mặc bị Nam Cung Hàn cưỡng chế đột nhiên cảm thấy xót xa, bị buộc phải mở rộng ra để chào đón sóng gió mà người này mang tới, sau đó rơi vào suy sụp. Đây là một ký ức không hề đẹp đẽ gì, Thẩm Mặc cuối cùng cũng ngất đi trong sự đau đớn.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Mặc phát hiện bản thân đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng những vết bầm trên người đã nhắc nhở cô đã phát sinh ra chuyện gì, Thẩm Mặc hận đến nổi muốn làm cho Nam Cung Hàn chết băm chết dầm, ăn tươi nuốt sống anh. Còn tên thủ phạm vẫn đang ngang nhiên ngủ trong yên lặng, trên miệng còn luôn nở một nụ cười mãn nguyện, ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng đây không phải là cái cớ mà Thẩm Mặc tha thứ cho Nam Cung Hàn.
Thẩm Mặc chưa bao giờ chán ghét bản thân như lúc này, nếu như cô đủ mạnh mẽ thì Nam Cung Hàn sẽ không thể sỉ nhục cô như vậy chứ? Đúng vậy, là sỉ nhục, đây là một chuyện anh tình em nguyện rất đẹp mà, nhưng Thẩm Mặc không có cách nào không oán hận Nam Cung Hàn. Cô không thừa nhận rằng bản thân mình khi đối diện với Nam Cung Hàn cũng có một ít tận hưởng, cũng không muốn đối diện với bản thân cuối cùng vẫn là mê mẩn sự phóng đãng mà tên đàn ông này mang đến.
Sự mất sức đau nhức toàn thân đã nhắc nhở Thẩm Mặc có biết bao nhiêu oan ức, những oan ức không thể chống đỡ được.
Thẩm Mặc mở to mắt, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống. Lúc này cô hiểu được rằng, trừ bản thân mình ra thì ai cũng không thể dựa vào, có lẽ Trần Bách Băng là thật lòng nhưng anh ta đối diện với Nam Cung Hàn cũng là bất lực, có lẽ Tô Nhan là có nỗi khổ tâm nhưng cô ấy không xuất hiện là sự thật. Thẩm Mặc im lặng cổ vũ cho bản thân, lặng lẽ thề, rồi sẽ có một ngày cô sẽ đòi lại được công lý cho bản thân mình.
Nam Cung Hàn tâm tình rất tốt mà nhìn Thẩm Mặc: “Em tỉnh rồi? Có đói không?” Cả đêm hôm qua đã làm cho Nam Cung Hàn hiểu ra rằng bản thân lúc trước ngu xuẩn biết bao nhiêu, phản ứng ngây ngô của Thẩm Mặc càng làm cho Nam Cung Hàn vui sướиɠ điên cuồng.
Điều Quý Mạn nói là giả, bản báo cáo kiểm tra thai nhi cũng là giả, thật là tốt. Nam Cung Hàn yêu thương mà hôn lên trán Thẩm Mặc, nhưng Thẩm Mặc lại gian nan mà né tránh, cô không muốn nhận phần tốt này của Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn cũng không tức giận, toàn tâm đều là áy náy đối với Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, là lúc trước anh có lỗi với em, sau này anh sẽ không để em chịu bất kỳ oan ức nào nữa. Anh sẽ làm cho Quý Mạn trả giá với tất cả những chuyện mà cô ta đã làm.” Nhưng mà lời hứa hẹn này đã không còn là điều mà Thẩm Mặc cần nữa.
Thẩm Mặc kiên quyết bặm chặt môi, một chút cũng không phản ứng với Nam Cung Hàn, không chút giấu giếm ác cảm đối với Nam Cung Hàn.
Ánh mắt Nam Cung Hàn đau xót, anh càng cảm thấy áy náy vì những chuyện mà bản thân đã làm: “Mặc Mặc, là anh có lỗi với em, sau này anh sẽ đền bù gấp bội, được không.”
Từ lúc Thẩm Mặc tỉnh dậy cho tới bây giờ chỉ mở miệng nói một câu mà Nam Cung Hàn không hề muốn nghe.
Thẩm Mặc nói: “ Để em đi.”
“Không, em nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời này anh cũng sẽ không để cho em đi.” Nam Cung Hàn cố chấp nhìn Thẩm Mặc, cho dù là tổn thương anh cũng quyết tâm không từ bỏ người này. Nam Cung Hàn không muốn buông tay, và cưỡng ép Thẩm Mặc về biệt thự của mình.