Chương 14. Ai đúng ai sai?

Quý Mạn không cam lòng, cô lại cứ thế mà rời đi để mặc vị hôn phu của mình ở chung cùng với một cô gái khác.

Nhưng là do Nam Cung Hàn yêu cầu, Quý Mạn không đành lòng mà từ chối.

Nhưng buông tha Thẩm Mặc dễ dàng như vậy không phải phong cách của Quý Mạn. Quý Mạn, người đã giở thủ đoạn lại quay người đi tìm người đại diện Lý Hổ xin giúp đỡ: “Anh Hổ, anh lại giúp em thêm lần nữa đi. Lần này em thực sự cần anh giúp.” Khi cầu xin sự trợ giúp, Quý Man luôn hạ mình xuống rất thấp.

Lý Hổ biết rõ bản chất của Quý Mạn, nhưng dù sao cô ta cũng là cây hái ra tiền: “Quý Mạn, tôi sẽ giúp cô nhưng có một điều kiện.”

“Anh Hổ, có điều kiện gì anh cứ nói, chỉ cần em làm được em nhất định sẽ không từ chối.” Quý Mạn giả vờ nhu nhược đáng thương nhìn Lý Hổ, nhưng trong lòng thì lại ngấm ngầm ghi hận.

Tất cả đều là lỗi của Thẩm Mặc, nếu không có Thẩm Mặc… Quý Mạn nghĩ tới Nam Cung Hàn, cô việc gì phải đi lấy lòng Lý Hổ như vậy?

Lý Hổ cười nhìn Quý Mạn rồi đưa cho cô một tập kịch bản: “Kịch bản này, cô chuẩn bị tốt rồi tham gia khai máy.”

“Anh Hổ, em…” Xem kịch bản, Quý Mạn thiếu chút nữa đã vỡ òa.

Đây là một kịch bản hay, nhưng nó không đủ tư cách để Quý Man tham gia diễn. Đạo diễn của kịch bản này ngày trước có tìm tới Quý Mạn, Quý Mạn đang hưởng thụ cảm giác trở thành một ngôi sao sáng, cô đương nhiên không muốn bị nhìn bằng những ánh mắt dơ bẩn, đặc biệt người này lại là một tên béo.

Người đàn ông to béo ục ịch này họ Chu, ông ta là đạo diễn của một số bộ phim hay, nhưng có tiếng tăm không tốt.

Không ai trong số những diễn viên nữ xinh đẹp tham gia đoàn phim của đạo diễn Chu mà không có phốt, mà ngôi sao lại sợ nhất là bị bóc phốt, Quý Mạn không muốn làm hỏng hình tượng của bản thân trong lòng Nam Cung Hàn.

Lý Hổ nhướng mày, “Không vui sao? Vậy thì cô nói xem chuyện này…”

“Không, không, không. Không ngờ anh Hổ lại đem cho em cơ hội tốt như vậy. Chỉ là em hơi bất ngờ một chút thôi.” Quý Mạn vội vàng cứu vớt, vỗ ngực nói: “Anh Hổ, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ dốc hết sức lực.”

Lý Hồ khinh bỉ nhìn bầu ngực nhấp nhô của Quý Mạn rồi nói: “Tôi sẽ không để mình bị mắc lừa đâu, cô cứ làm tốt công việc của mình đi, như vậy những việc cô mong muốn cũng tự nhiên sẽ có cách.”

Lý Hổ, giới tính nam, thích nam.

Ở trong giới giải trí, những bí mật như này đều được công khai.

Khuôn mặt xinh đẹp của Quý Mạn đanh lại, miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Anh Hổ, anh đừng lo, em không phải là loại người không hiểu chuyện.”

“Sợ cô quá hiểu chuyện thôi, cứ đợi tin tức đi.”

“Cảm ơn anh, anh Hổ.” Tuy rằng cái giá phải trả là hơi cao nhưng trong lòng Quý Mạn lại cảm thấy vui vẻ trở lại. Hiện tại cô ước gì Thẩm Mặc gặp xui xẻo ngay lập tức, tốt nhất là có thể để Nam Cung Hàn nhìn thấy được bộ mặt xấu xí của Thẩm Mặc.

Có Lý Hổ âm thầm thao túng, những lời bàn tán trên mạng về Thẩm Mặc cùng nữ thần Quý Mạn sẽ dần lắng xuống, nhưng ở trong fan club của Quý Mạn lại trào lên một đợt sóng ngầm dữ dội.

Bầu trời đang trong xanh, không một gợn mây, thích hợp gây sóng gió.

Quý Mạn vừa ra khỏi đoàn phim của đạo diễn Chu thì chỉ cảm thấy toàn thân đều là xui xẻo cần đến chùa để thanh tịnh. Để lấy lòng Quý Mạn, trợ lý tự nhiên lái xe tới ngôi chùa gần nhất, nhưng trên đường đi Quý Mạn đột ngột hô: “Dừng xe.”

Trợ lý Kim dừng xe, khó hiểu nhìn Quý Mạn sáng rực mắt.

Quý Mạn nhìn thấy ai? Quý Mạn nhìn thấy Thẩm Mặc, và cơ hội đã tới rồi.

Quý Mạn không chút do dự chia sẻ những gì mình nhìn thấy cho Nam Cung Hàn, mà phản ứng của Nam Cung Hàn cũng rất nhanh chóng, anh trực tiếp gọi lại: “Những gì cô nói đều là sự thật?”

“Nam Cung Hàn, em đã nói dối anh lúc nào chưa…” Giọng nói mềm mại của Quý Mạn mang theo chút ấm ức, còn lộ ra có vẻ đắc ý.

Thẩm Mặc đang làm gì, Quý Mạn đều nhìn thấy rất rõ, chẳng qua chỉ là nói chuyện với già trẻ lớn bé nhà họ Trần mà thôi. Nhưng đây không phải là điều mà Quý Man muốn Nam Cung Hàn thấy. Mượn góc nhìn là một thứ rất thần kỳ, việc mà rõ ràng là chưa từng xảy ra nhưng có thể thông qua góc nhìn để khiến người khác hiểu lầm.

Quý Mạn chính là muốn làm Nam Cung Hàn hiểu lầm.

“Nam Cung Hàn, nếu anh không tin thì có thể xem video…” Thanh âm nức nở vang lên, hai hàng lệ trào ra từ mắt Quý Mạn.

Cậu trợ lý nhỏ nhịn không được mà âm thầm giơ ngón cái lên, nói khóc liền khóc, kỹ thuật diễn thật tốt.

Nam Cung Hàn không nói gì mà cúp máy, sau đó Quý Mạn nhận được yêu cầu muốn gọi video của Nam Cung Hàn. Cô đắc ý hướng máy tới phía Thẩm Mặc rồi ấn nút đồng ý cuộc gọi.

Quý Mạn rất thích Nam Cung Hàn, so với Thẩm Mặc thì cô mới là người hiểu rõ anh ấy hơn.

Đàn ông ghét nhất là bị phản bội, mà Quý Mạn lại muốn cho Nam Cung Hàn tận mắt thấy được Thẩm Mặc phản bội anh, so với chính cô tận mắt thấy thì lại càng thuyết phục hơn.

Chứng kiến cảnh Trần Bách Băng hôn lên trán Thẩm Mặc, Nam Cung Hàn im lặng, nhưng chiếc bút trên tay đã bị bẻ gãy từ lúc nào.

Người sinh ra đã thông minh như Quý Mạn sẽ không ở thời điểm này lộ diện để Nam Cung Hàn liên lụy tới mình, cô nhìn Nam Cung Hàn với một vẻ đáng thương, trong mắt chỉ còn dư lại chút thâm tình, bất kể kẻ nào xem đều nhịn không được mà cảm động.

Ngay cả khi biết rõ bản chất của Quý Mạn như trợ lý nhỏ cũng không khỏi cảm động trước tình cảm sâu sắc của cô ta.

Nhưng Nam Cung Hàn lại không hề để vào mắt.

Nghĩ tới nụ cười thoải mái của Thẩm Mặc khi ở bên cạnh Trần Bách Băng, Nam Cung Hàn bỗng nhận ra khi ở bên cạnh mình Thẩm Mặc chưa bao giờ cười như vậy.

Thẩm Mặc trong ấn tượng của Nam Cung Hàn là mi mắt cong cong và biểu cảm tinh tế, kể cả khi cô thỏa thuê đắc ý cũng chưa từng vui vẻ như hiện tại, chẳng lẽ… Nam Cung Hàn chấm dứt ngay cái suy nghĩ đó, không dám nghĩ sâu hơn, anh sợ, sợ rằng đáp án lại đúng như những gì anh đã nghĩ.

Thẩm Mặc, người trong lòng em rốt cuộc là ai?

Nam Cung Hàn đột nhiên muốn uống cho thật say, mượn rượu để giải sầu.

Thấy Nam Cung Hàn không có ý muốn vạch trần Thẩm Mặc, Quý Mạn không cam tâm, nhưng cô ta cũng không ngu ngốc tới mức đi chất vấn Nam Cung Hàn.

Nhưng Quý Mạn không nghĩ sẽ từ bỏ cơ hội này, cô cẩn thận nhìn Nam Cung Hàn và nói: "Nam Cung Hàn, gần đây em có phát hiện ra một nhà hàng, hương vị không tệ lắm, không biết có thể mời anh…"

“Địa chỉ, thời gian.” Nam Cung Hàn không từ chối.

Quý Mạn vô cùng vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Em sẽ gửi vị trí cho anh.”

Không thể phủ nhận Quý Mạn là một mỹ nhân với vòng eo thon, chân dài, đặc biệt hơn là mỹ nhân này lại dành tình cảm sâu đậm với mình, Nam Cung Hàn rất hài lòng, sẽ tốt hơn nếu không có ai quấy rối.

Thành công khiến cho Nam Cung Hàn hiểu lầm cũng khiến Quý Mạn vui sướиɠ.

Nhưng ông trời quả là không chiều lòng người, ngày đồng ý đi hẹn hò với Quý Mạn thế mà lại gặp phải Thẩm Mặc. Đi bên cạnh Thẩm Mặc còn có Trần Bách Băng, người làm Nam Cung Hàn khó chịu.

Quý Mạn như chim nhỏ nép vào người mà kéo cánh tay Nam Cung Hàn, toàn bộ thân hình hấp dẫn lả lướt gắt gao dán sát vào Nam Cung Hàn, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, hạnh phúc mà tươi cười, mà Nam Cung Hàn thì dù toàn thân toát ra khí lạnh nhưng cũng không từ chối hành động của Quý Mạn.

Nhìn hai người bọn họ ai cũng nhịn không được mà cảm thấy thật xứng đôi. Thẩm Mặc cũng không thể không thừa nhận: “Anh Trần, bọn họ có phải thật xứng đôi không?”

Mặc dù Trần Bách Băng vui lòng vì mình đã ít đi một đối thủ cạnh tranh, nhưng anh ta cũng không đành lòng nhìn thấy Thẩm Mặc đau khổ: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, nói không chừng chỉ là ngẫu nhiên gặp thôi.”

“Ngẫu nhiên gặp…” Thẩm Mặc bất lực khi nghe thấy mấy chữ này, cô không tin.

Mình không tin... Không tin cái gì? Thẩm Mặc bất lực khi phát hiện chính mình đến cả không tin cái gì cũng không nói nên lời.

Chân thành mà giúp đỡ Thẩm Mặc chặn bóng dáng Nam Cung Hàn và Quý Man, Trần Bách Băng đổi chủ đề: “Thẩm Mặc, hôm nay em mời anh ăn tối, cơm còn chưa kịp ăn, hồn em đã bị người ta câu mất đi rồi. Như thế là không tốt.”

“Anh Trần, em xin lỗi.” Thẩm Mặc miễn cưỡng cười.

“Thẩm Mặc, em vĩnh viễn đều không cần nói xin lỗi anh.” Trần Bách Băng duỗi tay vuốt tóc Thẩm Mặc: “Nếu em thật sự để ý tới, thì cứ đi hỏi cho rõ ràng đi.”

Thẩm Mặc lắc đầu: “Em không sao.”

Vị trí ngồi cũng thật khéo, ngồi xuống Thẩm Mặc phát hiện mình vừa hay có thể thấy Nam Cung Hàn, mà Nam Cung Hàn cũng có thể thấy cô.

Thấy Thẩm Mặc hơi sửng sốt, Trần Bách Băng giả vờ kinh ngạc: “Thẩm Mặc, vị trí này có vấn đề gì à?”

“Không có.” Thẩm Mặc kiên quyết duỗi thẳng lưng: “Em chỉ thấy người quen thôi.” Dứt lời, cô rời tầm mắt không để ý tới Nam Cung Hàn nữa, cũng không phát hiện ánh mắt của Nam Cung Hàn đã bốc hỏa lên khi thấy cô nhìn mình.

Theo tầm mắt của Nam Cung Hàn thì thấy Thẩm Mặc, Quý Mạn cũng thật bốc hỏa.

Thẩm Mặc thật như âm hồn không tan vậy, nơi nào cũng có thể chạm mặt. Nhìn Nam Cung Hàn đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, Quý Mạn lập tức hiểu ra chính mình vất vả mới có cơ hội lại tuột khỏi tay, như vậy làm sao cô ta có thể cam tâm đây?

Quý Mạn dứt khoát tiến tới bên cạnh Nam Cung Hàn, nép người vào NamCung Hàn, đầu tựa nhẹ vào vai anh.

Nam Cung Hàn muốn tránh, nhưng khi đối diện với ánh mắt ảm đạm của Thẩm Mặc, anh thấy như sức lực cả người bị rút cạn không hề động đậy được, chỉ có thể tùy ý để Quý Man dựa lên.

Bất kể là cái gì cũng đều trở nên nhạt nhòa, Thẩm Mặc nhìn Nam Cung Hàn thờ ơ, nhìn biểu cảm bình tĩnh của Quý Mạn thì sửng sốt.

“Thẩm Mặc, sao em lại khóc?” Lời nói của Trần Bách Băng bỗng trở nên rất xa, Thẩm Mặc nghe như không phải là thật.

Khăn giấy trên mặt lạnh tanh, Thẩm Mặc mờ mịt đáp: “Em khóc? Em làm sao mà lại không biết?” Nhìn thấy gương mặt đang giàn giụa nước mắt của mình trong ánh mắt Trần Bách Băng: “Hóa ra em thật sự đang khóc…”

“Thẩm Mặc, lau trước đi đã.” Trần Bách Băng đau lòng đưa khăn giấy cho Thẩm Mặc, nếu có thể anh nguyện ý đổi thành khăn giấy trên tay Thẩm Mặc để cô vơi đi nước mắt.

Mà Nam Cung Hàn lại chỉ nhìn, nhìn Thẩm Mặc rơi lệ, nhìn Trần Bách Băng vì cô mà luống cuống tay chân.

Quý Mạn ôm chặt lấy tay Nam Cung Hàn, như thể sợ Nam Cung Hàn bị dao động.

Quý Mạn vươn tay ôm lấy mặt Nam Cung Hàn, oán trách nói: “Có em ở đây anh còn muốn nhìn người khác sao?” Rồi chợt đè thấp thanh âm: “Nam Cung Hàn, anh đừng quên là cô ấy có lỗi với anh trước...”

Nam Cung Hàn thu hồi ánh mắt, kiên định nhìn Quý Mạn, nhìn tới khi Quý Mạn lạnh cả sống lưng mới chậm rãi nói: “Cô muốn ăn gì? Gọi món đi.” Đáy mắt lại hoang vu.

“Em thích ăn gì anh lại không rõ sao?” Quý Mạn đắc thắng liếc nhìn đối thủ bị đánh bại, sau đó tập trung vào cuộc hẹn khó khăn lắm mới có này của mình, tốt nhất có thể cùng Nam Cung Hàn gạo nấu thành cơm.

Chỉ bằng tình hữu nghị giữa hai nhà, chỉ cần là gạo nấu thành cơm, Quý Mạn có thể khiến Nam Cung Hàn chịu trách nhiệm.

Nam Cung Hàn lạnh lùng không đáp, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Thẩm Mặc, nếu khóc nhiều thì ngày mai mắt sưng lên không mở ra được, nghĩ lại lại thấy tức giận chính mình vì sao lại khiến Thẩm Mặc đau khổ.

Cuối cùng Nam Cung Hàn dứt khoát không nhìn Thẩm Mặc nữa: “Đổi nhà hàng khác.”

“Làm sao vậy? Đồ ăn còn chưa đem lên…” Quý Man đang hăng say nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Mặc.

“Tôi nói đổi nhà,hàng.” Nam Cung Hàn nén giận.

Quý Man lập tức thu hồi tâm tư xem kịch hay, lẩm bẩm: “Anh muốn đổi thì đổi, cần gì phải tức giận.”

Còn có người lửa giận còn lớn hơn: “Nam Cung Hàn.”