Translator:
Tần Dã
Beta – reader:
Chuotbong
Thời gian chung sống với nhau tương đối yên tĩnh, thậm chí có chút bình đạm như thuỷ. Thỉnh thoảng vào lúc chiều tà, nhìn thấy Quý Phong đứng trong sân luyện kiếm, thân hình tiêu sái, hồi chuyển đẹp mắt, đều khiến Sở Sở Tử Phàm khó dời mắt. Quý Phong vẫn luôn là một sự tồn tại thu hút ánh mắt của người khác. Bất kể thừa nhận hay không, hắn đều hoàn mỹ như vậy, tìm không ra tì vết, dù là là trên phương diện võ công, hay là diện mạo, thậm chí cả tình cảm…
Sở Sở Tử Phàm ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhưng mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng người ngoài cửa càng lúc càng lanh lợi nhanh nhẹn. Lúc y chưa kịp nhìn rõ, liền lại là một chiêu. Nhìn dáng vẻ này của Quý Phong, tim Sở Sở Tử Phàm thình thịch nhảy loạn một trận. Từ bao giờ cái người này đã dễ dàng khuấy động hô hấp của mình rồi?
Không nhớ rõ, thời gian đã lâu đến mức y quên lãng rồi.
Mỗi ngày đối diện với sự bình lặng như vậy, đối với Quý Phong và Sở Sở Tử Phàm mà nói thực an tâm, không có sự hỗn loạn của giang hồ, cũng không có ưu sầu trước kia, có cũng chỉ là hạnh phúc đơn đơn giản giản. Nếu như cứ tiếp tục như thế thì tốt. Nhưng mà Quý Phong biết rõ, Sở Sở Tử Phàm cũng biết rõ, đây chẳng qua là sự yên tĩnh ngắn ngủi trước cơn cuồng phong bão táp. Đợi đến ngày đó thực sự đến, không biết có đủ năng lực để chống đỡ hay không.
Quý Phong mặc dù không biết Sở Sở Tử Phàm cụ thể đang tính chủ ý gì. Nhưng hắn có cảm giác, chủ ý đó có liên quan đến hắn, hơn nữa, liên quan đến tính mạng. Hắn không bận tâm cái chết, nhưng mà hắn không nguyện chết đi. Thật không dễ dàng bây giờ mới sống
tốt như thế, hắn sao nỡ để Sở Sở Tử Phàm chết đi?
Hơn nữa, bên Viêm Kỳ… Từ sau lần đi thăm Viêm Kỳ, Quý Phong chưa từng đi tìm y. Viêm Kỳ cũng không chủ động tìm hắn, ngược lại giống như bặt vô âm tín. Quý Phong có lúc đột nhiên nghĩ đến chuyện kia, giống như đã mơ một giấc mộng vậy, điều không giống là thực sự từng phát sinh. Rõ ràng nên vui mừng, nhưng mà nghĩ đến ánh mắt mất mát của Viêm Kỳ, Quý Phong sẽ sinh lòng áy náy ngay.
Mất đi liên lạc lâu như vậy, Quý Phong vẫn thỉnh thoảng thoáng lo lắng cho y. Mặc dù trên miệng chưa từng nói, nhưng mà trong lòng lại canh cánh lo âu. Mỗi khi như vậy, Sở Sở Tử Phàm sẽ đứng bên cạnh nói,
ngươi đang nghĩ gì thế, lại nhập thần như vậy.
Ngữ khí đó khiến tâm trạng của Quý Phong thoắt cái đã trở nên rất tốt, thật giống như cô vợ nhỏ đang ghen tuông. Quý Phong ôm hắn ở trong lòng, nhẹ giọng nói, bộ dạng này của ngươi khiến ta nhìn thật vui mừng biết bao, Sở Sở Tử Phàm, Quý Phong ta gặp được ngươi thực sự là chuyện tốt nhất trong đời.
Sở Sở Tử Phàm lúc đó sẽ là bộ dạng gì? Hừ lạnh một tiếng, thóa mạ một câu không biết xấu hổ, hay là trực tiếp dùng các loại ám khí hoặc độc dược, khiến Quý Phong nhất thời ứng tiếp không xuể, chịu chút thương nhẹ? Là như vậy sao?
Thế nhưng mấy lần này Sở Sở Tử Phàm đều lại không phải như thế. Y yên lặng cuộn tròn trong lòng Quý Phong, bá lấy cổ của Quý Phong, nhẹ giọng nói, Quý Phong, gặp được ta, thực ra là bất hạnh lớn nhất trong đời ngươi.
Trông thần tình của y như vậy, rõ ràng đang cực lực áp chế tình cảm của nội tâm. Quý Phong biết y đang nghĩ gì, chỉ có thể ôm chặt y thêm một chút, ta biết ngươi sẽ tổn hại ta, thế nhưng ta vẫn là phải ở cùng với ngươi.
Sở Sở Tử Phàm giương to hai mắt nhìn hắn, nói một cách khó tin, Quý Phong ngươi rốt cuộc còn biết gì?
Gì cũng không biết, ta chỉ là đoán thôi. Tâm tư của con người ngươi, thực ra rất dễ đoán.
Sở Sở Tử Phàm lắc đầu, phủ định nói, ngươi cái gì cũng không biết, ngươi cái gì cũng không biết… Thực ra Sở Sở Tử Phàm thực sự hy vọng Quý Phong cái gì cũng không biết. Như vậy, y làm một số chuyện, ví dụ như sự báo thù của y, sẽ bớt một chút cảm giác tội lỗi. Đối với y mà nói, cảm giác tội lỗi thực sự là một thứ xa hoa. Y không dám lấy, cũng lấy không nổi. Nhưng mà đối với Quý Phong, thứ tình cảm trước kia chưa từng có, ngược lại giống như toàn bộ dùng trên thân một người. Cho nên, nội tâm Sở Sở Tử Phàm thực sự khó chịu vô cùng.
Mà người này cái gì cũng không biết.
Thiên Lăng cũng thường hay đến tìm Sở Sở Tử Phàm, vẫn là biểu tình nịnh nọt quan tâm như cũ. Nhưng Sở Sở Tử Phàm lạnh mặt đối xử. Quý Phong cũng như không nhìn thấy. Nếu như chút tự tin này cũng không có, há lại có thể tiếp tục bên nhau trường trường cửu cửu?
Giữa tình nhân quan trọng nhất là gì, không phải đã từng yêu nồng nhiệt bao nhiêu, cuồng si bao nhiêu, mà là ngày tháng sau này đối với y tin tưởng bao nhiêu. Cho dù tận mắt nhìn thấy, nếu không phải chính miệng đối phương thừa nhận thì cũng không đáng để tin. Lời đồn tiếng bịa cuối cùng tổn thương người khác, ví dụ từ xưa đến nay tồn tại không ít.
Sở Sở Tử Phàm tin tưởng mình. Mặc dù vẫn còn né tránh mình, cùng Thiên Lăng ở trong phòng đàm luận việc trong giáo. Thế nhưng thực ra y biết là Quý Phong có thể nghe thấy nội dung trong đó dễ như trở bàn tay. Song, y vẫn không phòng bị hắn.
Quý Phong đối với những việc ấy một chút hứng thú cũng không có. Cái gì xưng bá võ lâm, độc bộ thiên hạ, hắn một chút khái niệm cũng không có. Bởi vì sự yêu thích của hắn đối với võ công hoàn toàn là xuất phát từ sự tự nhiên sâu trong nội tâm, không có bất kì tạp chất gì. Hắn muốn trở nên cao cường, liền hăng hái nỗ lực. Hắn liền tìm một rồi lại một đối thủ tỉ thí, thắng rồi lại tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp, thua rồi, lại quay về phái Nghiêu Sơn khổ luyện, cho đến khi tin chắc rằng mình có năng lực đánh bại người đó.
Quý Phong đã trải qua mười mấy năm tập võ như vậy. Không có ngày nào là đặc biệt. Ngày tháng như vậy, người khác nhìn vào thì nghĩ là khô khan. Nhưng mà Quý Phong không nghĩ thế. Hắn lấy làm thích thú, làm người có thể có một thứ để theo đuổi cả đời, chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc hay sao?
Cho đến khi gặp được y, Sở Sở Tử Phàm, Quý Phong đột nhiên phát hiện, võ công cũng không phải thứ hắn quan tâm nhất, mà có một ngày hắn ý thức được rằng, hắn có thể không có võ công nhưng lại không thể không có Sở Sở Tử Phàm, cuối cùng hiểu ra, thứ theo đuổi một đời không phải là hạnh phúc, chẳng qua là một nam nhân.
Tháng ngày hạnh phúc không biết lúc nào có thể biến mất trong nháy mắt. Quý Phong có cảm giác, ở bên cạnh y đã ba tháng lại giống như ngày hôm qua mới gặp, ngày hôm qua mới quen biết. Mỗi một ngày đều giống như lúc mới gặp. Thế nhưng hắn lại không thể không rời khỏi.
Lúc nhận được mật lệnh của phái Nghiêu Sơn, nội dung trong thư khiến hắn có chút không chịu được. Trong chốc lát tinh thần hoảng hốt đã quay về mười bảy năm trước.
Lúc đó hắn chẳng qua là đứa trẻ con bốn năm tuổi, chưa có ai phát hiện ra thiên phú võ công của hắn, hắn và Quý Ngôn chẳng qua là tên ăn mày nhỏ dọc đường, ăn không no, mặc không ấm, còn phải chịu sự chửi mắng của người khác. Thế nhưng, Quý Phong đối với những thứ này đều không quan tâm. Bởi vì hắn tin chắc rằng mình không phải người bình thường, tất nhiên sẽ làm chuyện không bình thường, không cần phải tính toán chuyện nhỏ như vậy, mà thứ ý nghĩ này đối với một đứa trẻ con bốn năm tuổi mà nói, thực sự quỷ dị khác thường.
Song, muốn thay đổi vận mệnh, thì tất phải có cơ hội, mà cơ hội đó tất phải có đủ năng lực khiến hắn trưởng thành. Quý Phong bé nhỏ, bởi vì cuộc sống áp bách, tâm tư mẫn tiệp, nội tâm rốt cuộc có ý nghĩ gì, thậm chí một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng không bằng hắn. Hắn phải tìm một người, người mà sau này có thể giúp hắn không còn vì cuộc sống quấy nhiễu, đồng thời khiến mình làm ra thành tích.
Mà người này một giây sau đó đã đứng trước mặt của Quý Phong, là một người trung niên tiên phong đạo cốt. Quý Phong nhỏ tuổi nhìn dáng vẻ bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng sức mạnh của sinh mệnh toàn thân phát ra lại rất lớn mạnh. Một người như vậy, từng ở đầu đường cuối hẻm rất lâu, Quý Phong biết rằng, nhất định là cao nhân có địa vị cực cao trên giang hồ. Quý Phong tiến lên nắm lấy góc áo của người, chỉ nói đúng một câu, hắn nói, dạy ta võ công nhé.
Một câu nói bình bình thường thường, sau nhiều lần đắn đo cũng tìm không ra bất kì chỗ kinh ngạc nào. Thế nhưng Quý Phong cũng chỉ dựa vào câu nói này đã trở thành tiểu sư đệ của phái Nghiêu Sơn. Từ đó về sau liền mở đầu cho sự chuyển biến của cuộc đời Quý Phong. Cuộc đời của hắn, vận mệnh về sau, sự yêu thích đối với võ công, đều là người ấy mang lại cho hắn, chưởng môn của phái Nghiêu Sơn, sư công của hắn, Thiên Thần. [ =)) ]
Nhưng trong lòng nói, cái gì, một người trời như vậy, cuối cùng cũng phải chết sao? Hóa ra trên đời này quả thực không có thần tiên, cũng không có trường sinh bất lão. Cho dù từng có bao nhiêu huy hoàng, lại khiến bao nhiêu người ghen tị, những danh lợi kia, những quá khứ kia đều phải theo cái chết mà bị người khác quên lãng. Là người, thì ắt có số kiếp tử vong.
Quý Phong xem đi xem lại nội dung trên thư, một lần một lần, một con chữ một con chữ. Cho đến khi Sở Sở Tử Phàm từ trong tay hắn giật lấy thư, hắn mới bừng tỉnh. Hóa ra không phải mộng, hóa ra đều là thật.
Sở Sở Tử Phàm xem xong nội dung trên thư. Danh tiếng của Thiên Thần trên giang hồ vào mười năm trước so sánh với Quý Phong hiện giờ không kém chút nào. Lão không có sự lạnh lùng của Quý Phong. Lão đối với tất cả mọi người đều mang lòng nhân từ, đều có thể bao dung, bao gồm phụ thân của y, tả sứ của Bạch Thủy Giáo. Trong những ngày tháng bị bắt ấy, căn cứ vào hồi ức của phụ thân y mà nói, đấy là hồi ức tốt đẹp nhất trong cả đời ông.
Sở Sở Tử Phàm lúc đó không hề hiểu ý tứ trong lời của Sở Vân Phi, cũng không hiểu sự mê luyến trong mắt của phụ thân, chỉ cảm thấy rằng người có thể khiến phụ thân khen ngợi nhất định không phải người bình thường.
Sở Sở Tử Phàm lúc đó đã biết phái Nghiêu Sơn có một người rất lợi hại. Người đó cũng là người phụ thân yêu thích, nam nhân tên Thiên Thần. [ =)) ]
Kéo lấy tay của Quý Phong đặt ở trước ngực, “Ăn xong cơm trưa thì xuất phát đi.” Trễ thêm chút nữa, chỉ sợ không kịp rồi…
Quý Phong ghì Sở Sở Tử Phàm vào lòng. Sở Sở Tử Phàm có thể nghe thấy âm thanh kịch liệt nhảy động của trái tim hắn. Đấy là âm thanh đau khổ của Quý Phong. Sở Sở Tử Phàm cũng đau khổ theo hắn: “Quý Phong, người sẽ không sao.”
Quý Phong sau khi ăn cơm xong, đã cưỡi lên con ngựa Sở Sở Tử Phàm sớm chuẩn bị sẵn, nhìn y một cái thật sâu, đã nói không rời khỏi, đã nói luôn ở bên cạnh, nhưng mà hiện thực bao giờ cũng không thể như ý muốn, cũng không phải cứ tùy tâm mà muốn là có thể làm.
“Sở Sở, đợi ta trở lại. Đây là lần rời xa cuối cùng.” Quý Phong đứng thẳng đón gió, gió đã thổi tung phần tóc trước trán hắn. Hắn giống như đứng trên đỉnh núi, khiến người ta không kìm được ngưỡng mộ.
Sở Sở Tử Phàm mất kiên nhẫn hối thúc nói: “Muốn đi thì đi. Đừng có lề mà lề mề. Đợi khi quay về rồi, lão tử mời ngươi hảo hảo uống rượu. Khoảng thời gian sắp tới, lại không thể uống rượu rồi a.”
Quý Phong không nhìn y nữa. Tiếp tục nhìn nữa, hắn sẽ không nỡ đi. Đối với hắn mà nói đều là người quan trọng nhưng hắn lại không thể cùng lúc sở hữu. Hoa rừng tàn rồi, xuân đi, lại vội vàng, sáng đến mưa hàn, tối đến gió gấp, tự cho là, nhân sinh trường hận, nước trường đông, không thể tế thủy trường lưu.
Một tiếng ngựa hí, Quý Phong, ta đợi ngươi trở về.