Translator:
Tần Dã
Beta – reader:
Chuotbong
Sắc trời đã không còn sớm, Sở Sở Tử Phàm trở về biệt viện. Bây giờ dù y muốn chạy thoát khỏi Quý Phong cũng không thể. Võ công đã không bằng, lại không thể đoán được ý nghĩ của hắn. Sở Sở Tử Phàm cả đời sẽ mãi gắn kết với hắn.
Sở Sở Tử Phàm vẫn đeo mặt nạ da người như trước, bỗng cảm thấy hiếu kỳ. Đừng nói là người khác, ngay cả lúc mình soi gương, cũng cơ hồ không nhận ra. Thực sự không có một kẽ hở nào, vậy tại sao Quý Phong lại có thể nhận ra mình chứ?
“Quý Phong, ở khách ***, ngươi nhận ra ta lúc nào thế?”
Qúy Phong mím môi cười: “Ngươi a, không biết mình có rất nhiều thói quen xấu ư?”
“Thói quen xấu?” Sở Sở Tử Phàm hồi tưởng một chốc, lúc đó mình đang ăn cơm, hình như không có thói quen xấu gì mà, lắc lắc đầu: “Ta làm gì có thói quen xấu nào, ngươi đừng có bôi nhọ ta.”
Quý Phong biết y sẽ không thừa nhận, nhưng mà quả thực chính nhờ động tác nhỏ đó đã giúp hắn tìm thấy người hắn vất vả tìm kiếm suốt ba năm. Nói ra còn phải cảm ơn cái thói quen xấu đó cơ.
“Ngươi mau nói, rốt cuộc là như thế nào phát hiện ta?” Sở Sở Tử Phàm mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, thanh âm cũng nâng cao gấp đôi.
“Ngươi không biết lúc ngươi ăn hạt đậu phộng sẽ không ăn da sao?”
Sở Sở Tử Phàm giật mình, mình quả thực không ăn da, nhưng mà đó cũng không thể trăm phần trăm khẳng định là y a: “Chắc chắc còn nữa, nói tiếp.”
“Lúc ngươi ăn cơm, bao giờ cũng thích đem đũa đặt vào trong miệng liếʍ, cái này cũng không biết sao?”
Lúc đó, Quý Phong ngồi ở bàn bên kia, chẳng qua bởi vì bên kia tương đối yên tĩnh, cũng có thể là theo thói quen đã muốn qua bên kia ngồi. Rốt cuộc là vì sao, ngay cả bản thân cũng không rõ, nhưng mà không ngờ lại có được kết cục tốt đẹp.
Lúc vừa ngồi xuống, Quý Phong cũng không chú ý mấy đến người kia, chỉ là trông y cúi đầu xoay nghịch hạt đậu phộng, sau đó khi ăn cơm, trong lúc lơ đãng đột nhiên phát hiện những thói quen này của y và Sở Sở Tử Phàm hoàn toàn giống nhau. Trên đời người giống nhau có rất nhiều, hắn cũng không thập phần chắc chắn, nhưng mà cũng hoài nghi tám chín phần. Ai có thể vừa vặn sở hữu hai thói quen giống hoàn toàn người khác?
Trong lòng hắn vui mừng, trên mặt lại không tỏ ra bất cứ biểu tình gì, chỉ len lén quan sát y, phát hiện y quả thực dù hữu ý hay vô ý luôn nhìn mình một cái. Mặc dù hắn cảm thấy là bất tri bất giác, nhưng Quý Phong biết, ánh mắt đó thể hiện rằng y quen biết hắn.
Sở Sở Tử Phàm trên mặt xấu hổ, ho khan một tiếng, mắt nhướn lên: “Ngươi thì biết cái gì. Ta luôn luôn kỹ tính, nhỡ như trên đũa có độc thì sao? Có bụi bặm thì như thế nào?”
Quý Phong đáp phải, trong lòng lại thầm cười trộm, làm gì có kiểu lau bụi bặm bằng miệng như vậy?
Lại làm gì có cách thử độc như vậy? Rõ ràng chính là thói quen xấu được dưỡng từ nhỏ. Nhưng mà cái thói quen xấu này, hắn rất thích. Sở Sở Tử Phàm cứng miệng như vậy, hắn càng thích.
Quanh đi quẩn lại ba năm, cuối cùng cũng tìm được y, Đã chấp nhận ở bên nhau rồi, Quý Phong ngoài cảm kích ra không khỏi cảm thán. Hắn vẫn không thể xác định được Sở Sở Tử Phàm đối với mình rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào. Nếu nói là thích, tại sao nhẫn tâm ba năm không gặp, nếu là không thích, sự vui mừng trong mắt vừa rồi tuyệt không phải giả tạo? Thời gian ba năm đã qua, hắn không còn là chàng thiếu niên đào hoa ngày nào. Những ngày tiếp theo, điều Quý Phong muốn chỉ là ba chữ “ở bên nhau”.
Thế nhưng Sở Sở Tử Phàm lại không thể cho hắn toại nguyện. Quý Phong biết, Sở Sở Tử Phàm cũng biết, cho nên bọn họ không nhắc đến chuyện đó. Sau khi nói ra, sẽ khó tránh trong lòng sinh khúc mắc. Nhưng mà không nói, trong lòng Quý Phong lại khó chịu giống như có ngàn cân đè nén, nói không nên lời.
Ngao du sơn thủy, tiếu ngạo giang hồ là ước muốn của Quý Phong rất lâu về trước. Sau khi gặp gỡ Sở Sở Tử Phàm, loại ý nghĩ này cũng chưa từng thay đổi. Chỉ là Sở Sở Tử Phàm không thích như thế, sẽ không cùng mình thực hiện điều đó. Vậy hắn chỉ có thể lưu lại bên cạnh Sở Sở Tử Phàm như mong muốn của y. Một cuộc sống như thế không phải là không tốt, khoác lên cẩm y ngọc thực, thử qua sơn hào hải vị, là điều mà biết bao người ao ước khôn nguôi. Nhưng ai có thể biết được sự cô đơn, lạnh lẽo trong đó? Sau chiếc mặt nạ hoa lệ ấy không có một chút tình cảm chân thực. Nếu như có thể, ai cũng không nguyện sống một cách khổ sở như vậy.
Sinh sống trong hoàn cảnh như vậy, Quý Phong càng có thể cảm nhận sâu sắc áp lực trong lòng Sở Sở Tử Phàm. Cho nên, hắn phải ở bên cạnh y, một giây cũng không rời.
Ai có thể giữ được tuổi xuân tươi đẹp? Sau khi trải qua biết bao sóng gió, Sở Sở Tử Phàm cũng sẽ từ bỏ mọi thứ, cùng với hắn rời khỏi chốn phồn hoa này, tìm kiếm cuộc sống ở nơi điền viên hoang vu hẻo lánh, cùng nhớ lại những kỷ niệm đã ố màu theo thời gian, cùng ở bên nhau đến trọn kiếp người.
Vừa đến cửa biệt viện, bọn họ gặp ngay Thiên Lăng từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Sở Sở Tử Phàm, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sao lại ham chơi như vậy, đi suốt cả ngày không thấy về?”
Sở Sở Tử Phàm né tránh bàn tay hắn vươn tới: “Gặp được cố nhân, nên nán lại nói chuyện một lát.”
Thiên Lăng tâm hoàn toàn đặt trên người Sở Sở Tử Phàm, khi nghe y nói như vậy, mới phát hiện bên cạnh Sở Sở Tử Phàm quả thực có thêm một người. Định thần nhìn lại, lắp ba lắp bắp kêu lên: “Quý Phong, ngươi sao lại ở đây? Ngươi muốn làm gì?”
Sở Sở Tử Phàm nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, ngẫm lại liền biết, Quý Phong muốn tìm mình, Bạch Thủy Giáo nhất định là đã đi qua, tất nhiên cũng sẽ gặp được Thiên Lăng.
Dứt lời, Thiên Lăng liền nhớ tới trước kia Quý Phong đã một mực tìm kiếm Sở Sở Tử Phàm. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn có quan hệ không đơn giản, lại quay đầu hỏi Sở Sở Tử Phàm: “Hắn chính là cố nhân của huynh?”
“Ân.” Sở Sở Tử Phàm nắm lấy tay Quý Phong, đi vào trong viện.
“Đợi đã.” Thiên Lăng muốn ngắt ngang đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhưng lại không thành công, bèn đặt lên trên đó: “Giáo chủ, ta có chuyện quan trọng cần báo với huynh.”
Sở Sở Tử Phàm biết trong lòng hắn muốn làm gì, liền nói: “Hôm nay không tiện, ngày mai sớm chút cùng ta bàn bạc, ta sẽ giải quyết cẩn thận, ngươi yên tâm.”
Quý Phong lạnh nhạt nhìn Thiên Lăng, đẩy tay của hắn ra. Nếu như có thể, thật muốn một chưởng đánh chết hắn. Trước kia mình đến tìm qua nhiều lần như vậy, hắn sống chết cũng không nói ra tông tích của Sở Sở Tử Phàm. Vốn tưởng rằng hắn không biết, lúc đó mới tha cho hắn, nào nghĩ đến cũng là kẻ xấu xa, hại mình tìm hết ba năm, may mà đã tìm ra.
Không chỉ thế, Quý Phong cũng có thể cảm giác thấy Thiên Lăng nhất định rất thích Sở Sở Tử Phàm. Nhìn ánh mắt của hắn, mặc dù trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt có sự ngoan độc. Loại ánh mắt đó không phải là sự quyết chí mưu cầu quyền lực địa vị, mà là đối với Sở Sở Tử Phàm. Quý Phong tăng thêm cảnh giác với Thiên Lăng. Người này, nếu cần thiết nên trừ khử cho an lòng.
Mắt Thiên Lăng thoáng lấp lánh: “Được, sáng sớm ngày mai ta lại đến.”
Nói xong bèn sải bước đi mất, trông như tiêu sái lại nhìn ra hiu quạnh.
Đến sân viện mới biết nơi đây biệt hữu động thiên, sở hữu cảnh đẹp tinh tế. Bên ngoài đã là mùa thu lá vàng rực rỡ, nhưng ở đây lại trăm hoa đua nở, hoa che liễu hộ, phượng lâu long các. Không một ai nghĩ đến, nơi đây lại có một cảnh sắc thanh tĩnh u nhã.
Quý Phong chua xót nói: “Xem ra hắn ta đối với ngươi là thật tâm.”
Sở Sở Tử Phàm điểm lên trán Quý Phong một cái: “Đúng là đồ ngỗng ngốc, dựa vào hắn có thể làm ra những thứ tốt đẹp? Những thứ này chính là kết quả mà ta dùng nhiều loại độc dược tạo ra, nhưng mà chỉ có thể nhìn không thể chạm, có vài loại thậm chí không thể ngửi.”
Trên mặt Quý Phong thoáng căng thẳng, nói: “Độc nhất vẫn là Sở Sở Tử Phàm a. Những bông hoa xinh đẹp này của ngươi hóa ra lại là thứ khủng khϊếp nhất trên đời. Quả nhiên, càng là thứ xinh đẹp, càng đưa người ta đến chỗ chết. Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi.”
“Ngươi nói lời này, ta nghe rất vui, cũng coi như
ngươi đang khen ta.” Sở Sở Tử Phàm bật cười thành tiếng, lại nói: “Tuy ta biết ngươi vốn không phải ý này.”
“Không, ta vốn không có ý gì. Nếu như không có những bông hoa này, mấy năm nay ngươi sống e rằng đã không tốt như vậy. Mà ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, ta sao còn có thể so đo? Cho nên, ta thích những bông hoa này, cảm kích những bông hoa này.”
Lời này của Quý Phong thật chân thành khẩn khiết. Sở Sở Tử Phàm cũng biết hắn không hề giả dối, trong lòng cảm động vô cùng. Lúc nào có người từng nói với hắn những lời như vậy?
Bọn họ đều nói hắn lòng dạ độc ác, không chút nhân tính, dù có nói tốt, lại có mấy người thật lòng? Ngay cả Thiên Lăng, cũng thường xuyên oán trách những bông hoa mình trồng, cũng không phải bởi vì hắn sợ trúng độc, chính là nhìn thấy đã chán ghét.
Còn có điều gì tốt hơn lời nói ấy? Trên thế giới này, có ai vừa thấu hiểu vừa thật tâm thật ý như Quý Phong? Trong lòng Sở Sở Tử Phàm cảm thán, cứ tiếp tục như vậy, y có thể chịu đựng đến bao giờ? Bị hắn cảm động, bị hắn thuyết phục, ngày y từ bỏ tất cả đó, còn lại bao lâu?
Thế nhưng y vẫn chưa trả được cừu hận của phụ mẫu. Mười năm ròng rã trôi qua, y một thứ cũng chưa hoàn thành. Nếu từ bỏ, bất luận thế nào cũng không đành lòng.
Vào trong nhà, Quý Phong nhìn thấy một bức tranh chiếm hơn nửa vách tường. Trong tranh nước lặng sông tĩnh, núi xanh trải dài, trên núi hoa đào nở rợp, trên hoa có hoàng oan. Bức tranh này rất đẹp, cảnh ý cũng thâm sâu, nhưng lại không đúng với tâm tình của Sở Sở Tử Phàm hiện giờ. Vậy bức tranh kia từ đâu mà đến?