Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phòng Phát Sóng Tử Thần

Chương 9: Tiếng hát lúc nửa đêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những đồ ăn bị tôi ăn sạch một lần nữa trở về trên bàn, thật giống như chưa từng xảy ra cái gì cả, nếu như không phải hiện tại tôi có cảm giác no bụng, tôi cũng hoài nghi có phải tất cả việc vừa rồi đều là ảo giác.

“Cốc cốc cốc...”

Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.

Tôi mừng rỡ, bước nhanh đi mở cửa, chỉ thấy bốn sinh viên đại học đứng ngoài cửa.

Một người trong đó như là sinh viên thể thao, cao to cơ bắp, mặt khoảng 20 tuổi, mặc quần áo thể thao, đeo một cái ba lô màu hồng, trong tay còn mang theo một cái ba lô màu xanh nhạt.

Sau khi sinh viên thể thao thấy tôi thì hiển nhiên rất kinh ngạc, cậu ta nở nụ cười: “Ui da, không nghĩ tới cái khách sạn này còn có người ở, chúng tôi lạc đường, có thể tá túc ở chỗ này một đêm không?”

Tôi lập tức gật đầu, để cho đối phương đi tới.

Phía sau sinh viên thể thao còn có một cô gái, tết tóc hai bên, dáng dấp tương đối vui vẻ, nhưng thoạt nhìn có chút hướng nội, từ đầu đến cuối vẫn luôn túm lấy cánh tay của sinh viên thể thao, dùng ánh mắt tò mò nhìn bốn phía.

Hai sinh viên khác cũng là một đôi tình nhân, cậu con trai thoạt nhìn là một người tương đối hướng nội, đeo một bộ kính mắt lạnh như băng, cao khoảng 1m67, mặc một bộ đồ trắng cùng với giày Nike, lúc đi vào, gật đầu đơn giản lên tiếng chào tôi, dùng hai tay giữ kính mắt, dáng vẻ đối với cái gì cũng rất tò mò.

Về sau tôi mới biết được chàng trai thoạt nhìn tương đối lịch sự cùng sinh viên thể thao kia là bạn cùng lớp, đương nhiên bao gồm bạn gái ở phía sau chàng trai.

Chỉ có điều cô bạn gái của chàng trai tương đối hướng nội này lại vừa lúc ngược lại, hoàn toàn thoải mái, mang theo vẻ mặt tươi cười tràn trề mà đi đến, thoạt nhìn tương đối sáng sủa.

Tôi đơn giản lên tiếng chào hỏi bốn người bọn họ, trong lúc đó cũng tìm hiểu từng người một chút.

Hóa ra bốn sinh viên này là đi ra ngoại thành dạo chơi, thế nhưng gặp sương mù không cách nào đi ra ngoài, cho nên tìm kiếm khắp nơi mới tìm được khách sạn Long Phụng này, bọn họ dọc theo đường đi hoàn toàn là đi bộ, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không tìm được đường đi ra ngoài.

Chuyện cổ quái càng ngày càng nhiều, cũng may từ sau khi bọn họ đi vào trong căn phòng này thì không còn có âm thanh kỳ lạ nữa, mấy người chúng tôi ở sảnh lớn, tự mình giới thiệu bản thân.

Sinh viên thể thao kia gọi là Mã Cao Sơn, bạn gái của cậu ta chính là cô gái rụt rè kia, tất cả mọi người gọi cô ấy là Tiểu Mỹ.

Đến phiên hai người khác tự giới thiệu, cô gái hoạt bát kia chỉ bạn trai hướng nội của mình nói với tôi: “Đây là bạn trai em, vừa quen không lâu, không thích nói chuyện lắm, tên là Vương Phi Tường, tên của em là Tôn Hồng Diễm, xin chiếu cố nhiều!”

Nói xong lời này, cô gái kia lập tức mở ba lô ra, thả một đống lớn đồ ăn vặt ở trước mặt tôi.

Tôi gật đầu, để cho bọn họ ở chỗ này tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Bất tri bất giác đã đến bảy giờ tối.

Mấy người chúng tôi lên lầu hai, phát hiện có mấy phòng trống.

Mặc dù trước đó tôi gặp được ông chủ, thế nhưng ông chủ này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên tôi tự chủ trương phân biệt chia cho bọn họ mỗi người một gian phòng khác nhau, mà tôi thì chọn ở lầu một, bởi vì trước đó đã được nhắc nhở, phát hiện những tầng khác với tầng trệt trên cơ bản đều có chuyện xảy ra.

Tôi nằm ở trên giường, vừa chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy có người hát.

Đồng thời, âm thanh này hình như là đến từ sát vách.

Tôi mở cửa phòng nhìn một chút, phát hiện cửa phòng sát vách khóa chặt, bên trong không giống có người.

Trước đó lúc tra tin tức, tôi nhớ kỹ có một ngôi sao ca nhạc hạng ba đã từng ở khách sạn này, nhưng đến hơn nửa đêm, đột nhiên nổi cơn điên vọt ra rừng cây nhỏ phía ngoài khách sạn, sau đó cũng không xuất hiện trên đời này nữa.

Tôi phát hiện, ở khách sạn Long Phụng này, phàm là người đã ở chỗ này 80% đều sẽ xảy ra chuyện lạ.

Nằm ở trên giường, trong đầu tôi không ngừng xuất hiện bốn chữ lớn “Phát sóng tử thần”, vẫn cảm thấy chuyện có quan hệ đến cái này.

Đột nhiên, một âm thanh tí tách từ trần nhà truyền đến, tôi lập tức từ trên giường ngồi dậy, phát hiện được bên mép giường tôi lại có một vết máu lớn! Tôi lại càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, phát hiện là tôi mũi chảy máu.

Tôi lập tức chạy vào buồng vệ sinh không ngừng rửa, nhưng cho dù rửa thế nào dùng hết tất cả phương pháp cầm máu đều không có tác dụng.

Máu còn chưa ngừng chảy thì âm nhạc cổ quái lại vang lên.

Kèm theo tiếng nhạc này, tôi phát hiện máu mũi tôi chảy xuôi như có quy luật, tốc độ nhạc nhanh, tốc độ máu chảy xuôi cũng nhanh lên, âm nhạc hòa hoãn xuống, tốc độ máu mũi chảy xuôi cũng chậm theo.

Tôi nghĩ có thể dừng cái nhạc này lại rồi nói không hả?

Ý niệm này vừa qua, tôi lập tức thấy đầu choáng váng. Có thể là vì chảy máu quá nhiều, não bộ bị thiếu dưỡng khí.

Tôi thở phì phò đi tới sát vách, không nói hai lời, rầm một tiếng, trực tiếp đá mở cửa phòng.

Nếu như chỉ đơn giản là nữ quỷ hát tôi có thể sẽ không để ý tới, dù sao ở đây vốn đã tràn đầy quỷ dị, thế nhưng nếu như đối phương sinh ra uy hϊếp đối với mạng sống của tôi, như vậy tôi phải ngừng tất cả lại.

Theo cửa phòng bị đá văng ra, tôi đã nhìn thấy cạnh vách tường có một máy phát nhạc dạng cổ, bên trong là loại đĩa than kiểu cũ, phát một ca khúc tôi nghe không hiểu.

Mà vừa đi vào phòng này, tôi cũng cảm giác máu trong người tôi không ngừng chảy ra bên ngoài, tôi trực tiếp đập cái máy nghe nhạc lên tường làm nó nát bấy.

Máu mũi cũng theo đó ngừng chảy.

Vừa lúc đó, trên lầu truyền tới một loạt tiếng bước chân, nghe trong đó có một cô gái hô: “Trong phòng này có ma quỷ lộng hành, chúng ta không thể ở chỗ này!”

Cô gái chạy xuống là Tôn Hồng Diễm hoạt bát đáng yêu đó, trên mặt cô ta mang theo vẻ hốt hoảng, trong mắt lại hiện đầy hiếu kỳ.

Tôn Hồng Diễm nói lúc ở trong phòng thì cảm giác có người đang sờ cổ của mình, thậm chí là chỗ nhạy cảm trên người. Nhưng trên thực tế bạn trai của cô ta căn bản cũng không động tay động chân với cô ta.

Nhìn Vương Phi Tường kia, thằng nhóc này cúi đầu, mặt đã đỏ, nhìn thấy cũng không giống như là cái loại lỗ mãng tùy tiện.

Tôi lập tức đứng giữa hành lang nói với bọn họ: “Cái này khách sạn này chính là như vậy, tôi đi tới nơi này chưa được hai tiếng đồng hồ thì có một ít âm thanh kỳ quái xuất hiện, do lá gan tôi khá lớn, cho nên không để ý đến, nhưng bây giờ tôi cảm giác trong căn phòng này có thứ gì đó nguy hiểm đối với mạng sống của chúng ta, tôi nghĩ mọi người phải nên ra quyết định, để phòng bất trắc!”

Trên mặt của Vương Phi Tường lóe qua sự kinh hoàng, nói với tôi: “Lúc tôi vào buồng vệ sinh, trong lúc bất chợt một thanh dao thái rau từ trần nhà rớt xuống, thiếu chút nữa chém trúng bả vai của tôi. Nếu có nguy hiểm tính mạng, tôi kiến nghị hay là chúng ta đi ra ngoài ở đi, trong khách sạn này thực không đáng tin!”

Tôn Hồng Diễm bất chợt nghĩ đến cái gì đó, vỗ bàn nói: “Nhớ ra rồi, cái khách sạn này tên là khách sạn Long Phụng đúng không? Chính là cái khách sạn thường xuyên xuất hiện chuyện ma quái trên mạng kia, nhưng về sau nghe nói cái khách sạn này đã đóng cửa, thế nhưng vẫn luôn không dỡ bỏ, không ngờ chúng ta thế mà có thể đi bậy đi bạ mà đi vào được!”

Lúc Tôn Hồng Diễm nói câu nói này vô cùng hưng phấn, như là cảm thấy rất hứng thú, rõ ràng đối phương không muốn rời khỏi cái khách sạn này.

Tôi hỏi ý kiến hai người khác, hai người bọn họ không đề nghị rời đi.

Bây giờ đã đến ban đêm, nhiệt độ không khí bên ngoài đang không ngừng giảm xuống, nếu như ngủ lại ở bên ngoài thì tuy rằng mọi người mang theo lều, thế nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình. Đầu tiên không biết ở trên núi này có thú hoang hay không, lại không biết sau nửa đêm có thể thay đổi thời tiết không, có thể bị lạnh chết không, cho nên ở lại chỗ này vẫn tương đối tốt hơn.

Thấy vậy, chúng tôi quyết định bỏ phiếu chọn.

Thật ra tôi không quá tin tưởng những lời Phòng Phát sóng tử thần nói với tôi, hơn nữa tôi không tin thật sự có đồ vật thần kỳ như thế, thế nhưng tôi theo bản năng cảm thấy nên chọn ở lại khách sạn.

Sau khi bỏ phiếu, trên căn bản là 2 - 2, cuối cùng tôi đặt một phiếu ở lại khách sạn, mọi người tham thảo một lần, cuối cùng quyết định mọi người không muốn trở lại phòng của từng người nữa, hiện tại ở chỗ nào càng nhiều người càng tốt, cho nên mọi người đều đồng ý ở lại đại sảnh.

Mấy người chúng tôi chia nhau dời giường trong phòng ra, đặt ngay ngắn ở trong sảnh lớn, tôi nằm ở vị trí ngoài cùng bên phải. Giường lớn nhìn qua là của thập niên 80. Bây giờ nhiều người hơn, lúc chúng tôi ngủ lại không quá thuật tiện, nhất là đối với nam nữ trẻ tuổi, có lẽ bọn họ vốn định ân ái một phen, nhưng bây giờ sợ rằng phải bỏ cái ý nghĩ này đi rồi.

Khoảng năm phút sau, tiếng bước chân không ngừng truyền ra từ mỗi gian phòng.

Đối với loại âm thanh này tôi nghe nhiều thành quen, thế nhưng tôi tỉ mỉ nghe lại phát hiện trong tiếng bước chân này cất dấu một loại âm thanh cót két cót két.

Ngay từ đầu tôi cũng không để ý, thế nhưng lúc mở mắt trong giây lát phát hiện đèn chùm kiểu âu mỹ trên đầu vậy mà lay động qua trái phải!

Tôi lại càng hoảng sợ, cho rằng xảy ra động đất, kết quả chờ đến lúc ngồi lên mới phát hiện, vật thể xung quanh đều đứng yên không nhúc nhích, mà duy chỉ có đèn treo trên đầu lung lay.

“Trên đầu gặp nguy hiểm, mau tránh ra!” Tôi vội vàng kêu to, không chút do dự nhảy ra khỏi chỗ này.

Bốn sinh viên kia nghe được tôi gọi, cũng vội nhảy xuống giường.

Kế tiếp chợt nghe thấy rầm một tiếng, toàn bộ đèn treo trực tiếp rơi trên mặt đất nát bấy.

Nếu như chúng tôi không né tránh thì sẽ bị đèn rớt vào trên người.

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện lúc đèn treo rơi có một bóng dáng màu trắng trong nháy mắt bay đến lên chỗ rẽ ở lầu hai.

Đó là góc phía bắc.

Thấy nơi này, trong lòng tôi khẽ động, ở phòng này tôi có thể tìm tòi được quy luật cố định nào đó.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy thứ đó.

Trước đó lần đầu tiên tôi cũng không có chú ý, chính là lúc tôi chảy máu mũi ở phòng ngủ, về sau khi tôi đập toàn bộ đĩa nhạc, cũng phát hiện một bóng dáng màu trắng, chỉ có điều khi đó lấy tốc độ nhanh như chớp bay hướng về phía gian phòng phía nam.

Tất cả mọi người sợ hãi không nhỏ, sắc mặt mỗi người tái nhợt.

Tôi quyết định chuyển giường qua một chỗ bốn phía trống trải, đồng thời đẩy hết đồ cứng xung quanh sang một bên.

Đúng lúc này tôi cảm giác bóng dáng màu trắng lúc trước làm lòng tôi không cách nào yên, tôi giả vờ đi vệ sinh, đi lên lầu xem một chút.