- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Phòng Phát Sóng Tử Thần
- Chương 12: Gϊếŧ cả đôi
Phòng Phát Sóng Tử Thần
Chương 12: Gϊếŧ cả đôi
Nhà kho nằm ở góc phía bắc của toàn bộ khách sạn Long Phụng, cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi rả rích, chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Tôi từng bước đi vào sâu hơn trong cơn mưa, bùn đất xung quanh đã được nước mưa tưới trở nên vô cùng nhão.
Không tới ba phút đồng hồ, tôi liền đi tới nhà kho nhỏ bên cạnh, tôi liền phát hiện cửa nhà kho nhỏ thực sự đã bị khóa từ bên ngoài.
Điều này thật kỳ lạ, lẽ nào nam sinh viên thể thao đó đã đi sai đường sao? Nếu không thì tại sao không thấy dấu vết đi vào của đối phương? Cửa nhà kho cũng đặc biệt không chắc chắn lắm, thậm chí là có khóa thì cũng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở được.
Nhưng mà vấn đề là một khi khóa bên trên bị hỏng, thì không có cách nào tiếp tục khóa lại, chỉ có thể cho thấy một điều là nam sinh viên thể thao kia căn bản là không hề tới đây.
Mặc dù tôi đang rất hoài nghi phân vân, nhưng mà tôi vẫn đẩy cửa ra, kết quả là nhìn thấy, toàn bộ trong nhà kho nhỏ chỗ nào cũng đều là củi.
Tuy nhiên những khúc gỗ này dường như đã bị ẩm, nước mưa từ bên ngoài không ngừng tràn vào, phần gỗ ở rìa chắc chắn là không thể nào sử dụng được, tôi tiếp tục bước vào bên trong, lúc này tôi thấy nước mưa đã hòa cùng với mùi máu tanh.
Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tôi ngay lập tức bước vào trong. Nhà kho nhỏ này cũng không quá sâu, nhưng mà là bên trong một mảnh đen ngòm, khi tôi tìm tới trong này thì bất ngờ phát hiện thấy, cậu sinh viên thể thao đang ngồi bên cạnh đống củi chất đống, ngồi im bất động.
“Cậu không sao chứ?” Tôi hô to một tiếng. Bên trong căn bản không có động tĩnh.
Tôi lập tức tăng tốc, đi về phía trước để xem xét kỹ hơn, nhưng mà lại phát hiện ra rằng cậu này đã chết rồi! Trong tay cậu ta không biết từ chỗ nào mà cầm được một chiếc rìu. Chiếc rìu đó rất có thể là đã ở trong nhà kho này từ ban đầu.
Chiếc rìu chém vào ngực của cậu sinh viên thể thao, xét theo vết thương của đối phương mà nói, xương đã hoàn toàn bị vỡ nát, cái vũ khí này đã làm thương nội tạng của đối phương, cứ như vậy mà kết liễu một mạng.
Tôi hít một hơi, rồi ngay lập tức liền né tránh sang một bên đống củi chất đống, tôi sợ là trong nhà kho này có kẻ địch đang ẩn nấp. Khoảng năm phút sau, toàn bộ nhà kho vẫn im ắng. Trong căn phòng này không còn có ai khác. Hơn nữa, trong tình huống căn phòng bị khóa chặt, rốt cuộc là ai gϊếŧ nam sinh viên thể thao này?
Tôi muốn kéo thi thể của người sinh viên thể thao này ra bên ngoài, nhưng mà cơ thể của cậu ta quá lớn, trọng lượng thì tôi càng không thể chịu đựng được, tôi chỉ có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Không thích hợp ở đây lâu hơn, nên tôi quyết định ngay lập tức quay lại và nói với hai người kia phát hiện ở đây của mình. Tuy nhiên sau đó, khi tôi chạy lại và vừa mở cửa, tôi đã thấy Tôn Hồng Diễm đang quỳ trước mặt tôi, nói đúng ra là cô ta đang quỳ ở cửa, cái đầu lắc lư liên tục không ngừng, như cái trống bỏi, miệng nói to đừng gϊếŧ tôi, nước mắt lưng tròng.
Ngay khi tôi ra ngoài, có một chuyện gì đó đã xảy ra trong căn phòng này.Tính cách vui vẻ của Tôn Hồng Diễm đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là một đôi mắt kinh hoàng sợ hãi, sau khi nhìn thấy tôi, cô ta chợt ôm chầm lấy tôi, không cố kỵ chút nào, mà ngay lúc này, Tôn Hồng Diễm vẫn dùng một tay tiếp tục không ngừng chỉ vào phòng bếp, đồng thời tôi ngửi thấy mùi thơm phưng phức liên tục tỏa ra từ phòng bếp.
Nếu như không phải trong môi trường như thế này, thì mùi hương thơm này cũng đủ khiến cho tôi thèm thuồng.
Tôi biết dáng vẻ của Tôn Hồng Diễm, nói rõ ràng là đã nhìn thấy điều gì đó bất thường. Tôi ngay lập tức dìu cô ta dậy rồi nói: “Cô đừng gấp, ra ghế sô pha ngồi một chút đã, tôi đi xem xem có chuyện gì không!” Tôn Hồng Diễm ngay lập tức lắc đầu, nắm chặt lấy cánh tay tôi lại.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đưa cô gái này cùng vào phòng bếp. Nhìn thấy giữa phòng bếp có một cái nồi to, cái nồi này là loại nồi màu đen đun bếp củi ở quê, vô cùng to, gần như cái nồi có thể hầm vài con cá hoặc cả một con gà.
Cái nồi to này được đậy bằng nắp sắt, mùi thơm không ngừng truyền tới là bắt đầu từ đây, xông đến tận nóc. Lúc này, Tôn Hồng Diễm mới quay đầu đi chỗ khác, nhìn vách tường phía trước. Tôi biết trong đây có thứ gì không bình thường. Nếu không đối phương cũng sẽ không sợ hãi như thế này.
Tôi từ từ đưa tay ra để mở nắp nồi, lúc này tôi chợt nhìn thấy, trong cái nồi có một cái đầu đang bị đun sôi sùng sục.
Đầu của Vương Phi Tường không biết là bị ai chặt đứt, thả trong cái nồi nước không ngừng sôi sùng sục, luồng khí nóng ban đêm hoàn toàn phủ lên da của đối phương, sắc mặt đỏ bừng bừng càng chứng tỏ cơ mặt của đối phương đã bị nấu chín.
Tôi bị dọa một phen, liền cảm thấy như muốn nôn ra hết tất cả mọi thứ, tôi ngay lập tức liền đậy nắp nồi lại. Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ bức tường và bất ngờ vươn ra và bắt lấy tôi. Tôi kéo Tôn Hồng Diễm không nói hai lời, chạy thẳng một mạch vào đại sảnh.
Chết tiệt! Lại trò ma quỷ, hơn nữa lại ngày càng tệ hơn. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sẽ không thể có chuyện ở lại khách sạn Long Phụng này ba ngày được. Những con ma ẩn trong khách sạn này vào đêm hôm nay đã bắt đầu di chuyển khắp nơi, bây giờ đang hoàn toàn trong tình trạng tấn công quyết liệt.
Nhưng tôi không hiểu lắm, nếu như thật sự có ma trong cái khách sạn này, thì tại sao những con ma này lại không ngừng tấn công chúng tôi?
Lẽ nào chỉ là vì chúng tôi đã đột nhập vào nhà của đối phương? Về phần Vương Phi Tường rốt cuộc chết như thế nào, tôi cũng không muốn hỏi, cho dù có hỏi cũng không có kết quả, giống như tôi căn bản còn không biết cậu sinh viên thể thao kia rốt cuộc đã chết như thế nào? Chắc chắn là không có câu trả lời.
Những bức tường xung quanh bắt đầu từ từ không ngừng bong ra, màu đỏ như máu dần dần thấm ra từ những bức tường. Tất cả những yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong khách sạn Long Phụng đều vượt quá sức chịu đựng rồi, đang dần dần muốn nuốt chửng chúng tôi.
Lúc này, tôi nhìn thấy tinh thần của Tôn Hồng Mai gần như suy sụp, đối phương hét lên, rồi trực tiếp chạy ra ngoài. Tôi vội vàng chạy lại ôm chặt cô ta, lúc này, cửa phòng được mở ra, rất nhiều người xuất hiện ở bên ngoài, những người này đều không có đủ chân tay. Hơn nữa, trước kia tôi đã nhìn thấy tất cả những người này trên tin tức, bao gồm cả vũ công đã chết, có cả doanh nhân đã tự tử, còn cả mấy cặp tình nhân đã chết một cách ngoài ý muốn. Mỗi người bọn họ đều xuất hiện dưới dáng vẻ lần cuối cùng trước khi chết, thân thể lơ lửng, chậm rãi từ ngoài phòng bước vào.
Tốc độ của quỷ hồn cũng không quá nhanh. Nhưng áp lực đối với tôi như một ngọn núi khổng lồ. Đúng lúc này, hồn ma của vũ công nữ trực tiếp tóm lấy Tôn Hồng Diễm bên cạnh. Kết quả là không ngờ đến, trong nháy mắt ánh sáng kim quang thoáng hiện. Những quỷ hồn xung quanh biến mất trong tích tắc, những hồn ma khác cũng vội vã rút lui về sau. Tôi ngay lập tức chạy đến kéo Tôn Hồng Diễm về phía mình, phát hiện thấy một sợi dây chuyền đeo trên cổ Tôn Hồng Diễm.
Nhìn thấy cảnh này, tôi phát hiện màu máu của những bức tường xung quanh cũng từ từ trở về sâu thẳm trong bức tường, dường như thể mọi thứ trước đây hoàn toàn không tồn tại.
Tất cả những điều này e là có liên quan đến sợi dây chuyền vàng, tôi nhìn kỹ càng hơn, và có một viên ngọc bích màu vàng được treo trên đó. Tôi hỏi: “Đây là đồ vật gì thế?” Tôn Hồng Diễm kinh ngạc sững sờ, run rẩy không biết trả lời tôi như thế nào.
Tôi kéo cô ta đến bên cạnh mình, để cô ta tạm nghỉ ngơi một chút. Một lúc sau, cô ta mới nói với tôi rằng, sợi dây chuyền mà cô ấy đang đeo là do ông nội của cô ta đã tặng cho cô ta.
Nghe nói là của tổ tiên để lại, không biết rốt cuộc là để làm gì, cô ta cũng không biết, nhưng mà may mắn là có thể đuổi quỷ trừ tà. Khi bầu trời từ từ hừng sáng, lúc này tôi phát hiện, sợi dây chuyền đã có một chút thay đổi, ban đầu là màu vàng, nhưng mà bây giờ một góc đã trở nên cực kỳ tối tăm, chỉ cần chạm nhẹ vào là nó có thể sẽ vỡ ra.
Hơn nữa những linh hồn xung quanh ban đầu rất yên tĩnh, nhưng mà bây giờ cũng bắt đầu náo loạn, những bức tường màu máu lại hiện ra trước mặt, tiếng máu chảy róc rách trực tiếp xuyên qua sàn nhà.
Xem ra sợi dây chuyền vàng này không thể giữ quá lâu, tôi bắt buộc phải giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn, nếu không thì chúng ta sẽ không sống được nữa.
Trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một quyển sách. Gần như trong tiềm thức, tôi bước ra khỏi phòng, và lấy chiếc rìu ra, trên chiếc rìu có vết máu của sinh viên thể thao, tôi nghiến răng trực tiếp chém vào khóa trên cuốn sổ. Máu bên trong đã khô từ lâu, tôi nhìn qua thì thấy chữ viết trên đó rất đẹp. Tôi đọc chậm rãi, rồi nhìn thấy rằng đây là một cuốn nhật ký, bên trong có nhiều nội dung vô bổ.
Tôi không có thời gian để xem hết, nên chỉ có thể chọn những thứ quan trọng để nghiên cứu. Lúc này, tôi thấy một bí mật kinh ngạc đang bày ra trước mắt.
“Ngày 2 tháng 1 năm 2018, tôi gặp chuyện xui xẻo nhất đời mình. Thật ra thì kết cục chuyện này tôi vẫn nghĩ đến nhưng quá trình thì không phải thế này. Lúc đó, tôi thật sự thích nam sinh viên thể thao cao to đó, anh ta còn rất đẹp trai. Mỗi lần chơi bóng rổ đều đứng hạng nhất toàn trường. Tôi vốn còn cho là có cơ hội để tỏ tình với đối phương, không ngờ rằng anh ta cũng thích tôi. Nhưng mà cách thích khác nhau. Nửa người dưới của tôi rất đau. Lần đầu tiên của tôi xảy ra ở trong một góc trường.”
Lúc đọc đến đây tôi thầm giật mình. Vốn dĩ tưởng rằng Tiểu Mỹ là bạn gái của nam sinh viên thể thao kia nhưng không ngờ giữa hai người họ lại có một bí mật thế này. Người nam sinh viên thể thao đó đã cưỡng đoạt Tiểu Mỹ.
Tôi tiếp tục xem xuống.
“Ngày mùng hai tháng hai, tôi lên cơn đau rất dữ dội, tôi không dám nói với gia đình, tôi tự mình đến bệnh viện khám, nhưng mà không ngờ rằng mình đã hết bệnh rồi, mà người đàn ông chết tiệt kia lại có bệnh, nhưng lại càng làm tôi không dám thể tin là, bức ảnh của mình thực sự đã nằm trong tay đối phương. Anh ta đe dọa tôi rằng, nếu như tôi không làm bạn gái của anh ta, thì bức ảnh sẽ được đăng tải khắp nơi trong trường. Tôi có thể làm được gì đây? Tôi buộc mình phải quên hết chuyện này đi, coi như là tôi đã tỏ tình với đối phương, hơn nữa đối phương đã đồng ý, chỉ cần trong lòng tôi nghĩ theo cách này, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều!
Nhất định là mất trí rồi!
“Ngày hai mươi mốt tháng hai, anh ta càng ngày càng quá đáng hơn, tôi cứ tưởng kìm nén và thừa nhận thực tế là đủ, nhưng không ngờ rằng tên bạn trai phải nói là đáng chết này không hề thích tôi. Anh ta lên giường với tôi mà lại nghĩ đến Tôn Hồng Diễm. Tôi cũng nói là Tôn Hồng Diễm là người có bạn trai rồi, nhưng mà anh ta căn bản không tin, dù như thế anh ta cũng không chịu từ bỏ, lợi dụng tôi để tiếp cận Tôn Hồng Diễm, trở thành bạn bè của chúng tôi!”
“Vào ngày mùng một tháng ba, chúng tôi đã trở thành bạn bè, như anh ta đã nói vậy, để tôi tổ chức một chuyến du lịch leo núi, trong quá trình này, anh ta muốn tìm cơ hội để ngủ với Tôn Hồng Diễm, chỉ là anh ta không mấy hứng thú khi nghe nói rằng bạn trai của Tôn Hồng Diễm cũng đi theo, nhưng mà chuyện này cũng không có cách nào khác!”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Phòng Phát Sóng Tử Thần
- Chương 12: Gϊếŧ cả đôi