Chương 8: Tìm Ra Sự Thật (Kết Thúc)



Chúng tôi căn cứ vào những bí thuật mà sư phụ đã truyền dạy.

Xuất hồn đi đến bốn phía của hồ để tìm xác của những cô bé mất tích.

Chúng tôi thấy những thi thể đó được đặt dưới đáy hồ sâu bằng một phương thức kỳ quái.

Xung quanh là những chiếc l*иg bằng sắt và vô số bùa chú.

Tôi nhìn cảnh tượng đó rất lâu vẫn không bình tĩnh được.

Trong lúc tôi đang ngây người, bỗng có tiếng cười giòn giã của trẻ con ở xa xa.

Thanh thúy, trống rỗng, nhưng rất quen thuộc.

Tiếng cười nhanh chóng dừng lại, tôi xoay người muốn cùng Nhạc Dương thương lượng phải hành động như thế nào, lại phát hiện Nhạc Dương đã biến mất.

Tìm không thấy anh ấy ở đâu, tôi sợ anh gặp phải nguy hiểm, tôi muốn trở về thân thể trước, sau đó dùng cơ thể triệu hoán linh hồn.

Nhưng không biết vì sao, tôi như bị mắc kẹt trong trận pháp này, mỗi khi tôi muốn rời đi, dường như có một bàn tay giữ chặt lấy tôi, không cho tôi nhúc nhích.

Nếu linh hồn rời khỏi cơ thể quá lâu, tôi sẽ chết.

Tôi cau mày nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra nguyên nhân, nhưng đột nhiên, tiếng cười đó lại truyền đến tai tôi.

Tôi định thần lại, vừa quay người, một đoàn bóng đen vặn vẹo đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, há to miệng đầy máu, giống như muốn đem tôi nuốt chửng.

Nếu lúc này vẫn còn nhịp tim, chắc chắn tim tôi sẽ đập loạn xạ.

Thấy tôi hoảng hốt, bóng đen cười “khúc khích”:

"Ha ha ha, chị gái, nhìn xem, chị bị em dọa sợ rồi.”

Giọng nói này, hình dáng này…

Sao có thể là cô bé đó được!

Không phải con bé đã được sư huynh siêu độ và đi đầu thai rồi sao?

Tôi rất nghi ngờ:

"Em không đi đầu thai?"

Nghe vậy, cô bé mím môi buồn bã:

"Không có, em thật vất vả trốn khỏi nơi này, chị lại tìm anh trai xấu xa đó đưa em trở lại đây.”

Tôi im lặng.

Cho nên, ngày đó sư huynh tới tìm tôi, không phải vì lo lắng cho an nguy của tôi, mà chính là muốn bắt cô bé này trở về.

Tôi cũng dại dột trao cô bé vào tay anh ta.

Như vậy, trận pháp này do chính sư huynh thực hiện.

Anh ta đã nhốt tôi ở đây.

Anh ta muốn tôi chết, không muốn tôi làm hỏng việc của anh ta.

Tôi không thể không cười nhạo bản thân mình.

Thật sự đã tin lầm người.

"Chị, đi với em."

Thấy tôi không nói chuyện, cô bé nắm tay dắt tôi đi về phía trước.

"Có rất nhiều bạn trạc tuổi em ở đây."

Cô bé nắm tay tôi đứng yên tại chỗ rồi vỗ tay, một lúc sau, các bé gái xuất hiện trước mặt tôi.

Bọn trẻ nói chuyện rôm rả xung quanh, hỏi tôi có thể giúp chúng về nhà không, chúng nhớ cha mẹ lắm.

Thấy bộ dáng ngây thơ đó, tôi không khỏi thở dài, tôi hứa với chúng nhất định sẽ đưa chúng đi.

Nhất định sẽ cho bọn trẻ được gặp lại cha mẹ mình.

Quên đi, hãy xem như đây là ngoại lệ.

Tôi an ủi chúng và bảo chúng hãy ngoan ngoãn đợi tôi ở đây.

Ngay sau đó tôi bóp nát vòng tay bằng hạt châu mà sư phụ đã đưa cho tôi, nhanh chóng thoát ra khỏi đáy hồ và trở về cơ thể của mình.

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy sư huynh nằm bên cạnh đã biến mất.

Tôi nhìn xuống và chạm vào cổ tay mình.

May mắn thay, tôi vẫn còn cất giấu kỹ năng này.

Sau khi trở lại, tôi lên đường đi tìm cha mẹ của chín cô bé.

Sử dụng máu của người thân để mang linh hồn của bọn trẻ trở về.

Trong lúc tôi làm những việc này.

Ngay cả sư huynh cũng không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể thoát khỏi trận pháp, anh ta còn đang si tâm vọng tưởng kích hoạt được trận pháp.

Năm ngày sau, tôi vội vã đến gặp sư huynh.

Anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi:

[Tiểu sư muội? Em còn sống sao? Không ngờ em lại có bản lĩnh này. Việc đến nước này, nếu như em có ý muốn ngăn cản anh, vậy thì chúng ta so tài đi!”

Sư huynh siết chặt tay, chuẩn bị đấu pháp với tôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu, đứng dưới gốc cây nhìn xa xăm.

Một làn gió thổi qua, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.

"Sư huynh."

Tôi đưa tay lên vuốt lọn tóc lòa xòa bên tai.

"Thời đại đã thay đổi."

Nhạc Dương: "......"

Sư huynh bị cảnh sát bắt đi.

Cuối cùng, anh ta là hung thủ gϊếŧ người hàng loạt trong các vụ án mất tích bí ẩn, anh ta đã bị những suy nghĩ cổ hủ phong kiến hủy hoại.

Con gái của sư huynh qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi con bé mới 8 tuổi.

Anh ta đã gϊếŧ chín mạng sống vô tội để hồi sinh con gái mình.

Thực sự là một tội ác ghê tởm!

Th.i th.ể của bọn trẻ đã được tôi vớt lên khỏi hồ, đưa đến lò hỏa táng sau khi kiểm tra ADN, tro cốt được đựng trong một chiếc hộp nhỏ và trả lại cho cha mẹ của chúng.

Tôi đứng từ xa lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện.

Theo sau là một đám trẻ con ríu rít:

"Chị, chị đã hứa với bọn em, cho bọn em gặp cha mẹ."

Tôi mỉm cười gật đầu:

"Vậy các em cũng phải hứa với chị, sau khi gặp xong thì phải đi đầu thai, các em giữ lời được không?”

Bọn trẻ đồng thanh đáp: “Giữ lời!”

Tôi gật đầu, bọn trẻ tản đi, tôi đứng tại chỗ chờ chúng.

Một lúc sau, chúng lần lượt quay về.

Tôi thấy khi trở lại, một số mặc quần áo mới, một số ôm búp bê, một số ôm một đống đồ ăn, và một số cầm rất nhiều tiền tiêu vặt.

"Những thứ này đều do cha mẹ đốt cho bọn em."

"Họ không muốn bọn em quên họ."

"Họ thật ngốc, làm sao bọn em quên họ được? Người bọn em yêu quý nhất là cha mẹ."

"Bọn em phải quay lại tìm họ."

Tôi cười và xoa đầu chúng:

"Vậy các em phải đem lễ vật trở về tìm họ, lần sau trở về rồi, không được phép rời đi nữa.”

Bọn trẻ từng đứa đều gật đầu, linh hồn của chúng tan biến trước mắt tôi.

Có tin đồn rằng con cái rời bỏ cha mẹ khi chúng còn nhỏ, là vì chúng bất cẩn quên đem theo lễ vật cho cha mẹ. Vì vậy, chúng phải trở về lấy lễ vật, sau đó sẽ quay về tìm cha mẹ bằng cách đầu thai vào một kiếp khác.

Cho nên, bọn trẻ chắc chắn sẽ quay lại tìm cha mẹ của chúng sau khi nhận được lễ vật.

Nhất định là như vậy!

Sau khi tiễn những đứa trẻ này đi, tôi đã ngừng phát sóng trực tiếp.

Vì ảnh hưởng cảm xúc quá nhiều, tôi thấy nó không phù hợp với cuộc sống hiện tại của mình.

Cho nên, tôi đem theo bài vị của sư phụ, từ biệt cha mẹ và trở về đạo quán nơi tôi tu luyện lúc xưa.

Tôi nghĩ, đây mới là nơi phù hợp với tôi.