Chương 1: Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Tìm Người



Chồng của một cư dân mạng đã mất tích khi đang leo núi, nên cô ấy đăng một bài tìm kiếm lên mạng.

Tôi bình luận: [Hướng Đông Nam, gần vách đá, có vết thương ở trán, bất tỉnh cạnh một cây thông dưới chân núi, bên trái có dòng suối, chỉ sống được không đến ba ngày.]

Vốn không một ai tin điều đó.

Cho đến ba ngày sau, nhân viên cứu hộ đã tìm thấy thi thể của người đàn ông này, vị trí và hiện trường xung quanh giống như những gì tôi miêu tả.

Các bình luận được đẩy lên trên đầu, cư dân mạng tràn vào tài khoản của tôi.

[Đại sư, cô có thể giúp tôi tìm người không?]

Tôi tên Trần Vi, là một đạo sĩ trẻ, trời sinh đã có khả năng phân biệt được phương hướng của con người.

Khi còn nhỏ, cha tôi ra ngoài chơi mạt chược không về, mẹ tôi theo địa chỉ tôi cho ra ngoài tìm ông, tìm một lần là bắt được tại trận.

Cha tôi một mặt la mắng, mặt khác lại suy nghĩ tôi rất có thiên phú.

Thế là nhờ người lên núi tìm cho tôi một lão đạo sĩ bái sư, để tôi có thể học một chút bản lĩnh của sư phụ.

Thật đáng tiếc bản lĩnh còn chưa học được bao nhiêu, sư phụ của tôi đã không may gặp tai nạn mà qua đời.

Tôi trở thành đệ tử cuối cùng của ông.

Ba ngày sau, tôi cảm thấy buồn chán, muốn lướt ứng dụng tìm xem có bài viết nào thú vị hay không. Đột nhiên, tôi thấy thông báo hơn 99 tin nhắn xuất hiện phía trên tài khoản của tôi.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên nhấp vào bình luận để xem.

[Chết tiệt! Đại sư, cô đúng là thần mà.]

[Nơi tìm thấy th.i th.ể người đàn ông đó giống y như cô nói]

[Đây không phải là trùng hợp đó chứ?]

[Muốn biết có phải là trùng hợp hay không, để Đại sư xem thêm một lần nữa? Đại sư, cô mau xuất hiện đi, tôi muốn tìm người!]

Hóa ra người đàn ông mất tích khi leo núi ba ngày trước đã được tìm thấy.

Tôi vuốt ngón tay để kéo màn hình điện thoại, cuối cùng chọn bình luận muốn tìm người và trả lời bên dưới:

[Nói cho tôi biết, anh đang muốn tìm ai? Gửi ảnh cho tôi xem.]

Dù sao tôi cũng đang nhàm chán, không bằng giúp họ một chút.

Đây là một cư dân mạng lấy tên là Lon CoCa.

Trong vòng hai phút sau, tôi đã nhận được tin nhắn trả lời của anh ta.

[Tôi muốn tìm mẹ tôi, khi tôi còn nhỏ mẹ tôi ra ngoài làm việc, nhưng vĩnh viễn cũng không thấy quay trở về.]

Lon CoCa nói xong, gửi cho tôi một bức ảnh cũ đã ố vàng, trong đó có một người phụ nữ mặc áo bông màu đỏ đang bế một đứa trẻ, vẻ mặt bà ấy lãnh đạm, khóe miệng hạ xuống, nhìn như có rất nhiều tâm sự.

Năm phút sau, Lon Coca lại hỏi tôi:

[Đại sư thế nào rồi? Cô đã tính ra được gì chưa?]

Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong bức ảnh rồi từ từ nhắm mắt lại, sau một lúc lâu tôi mở mắt ra, cau mày gõ một hàng chữ trên màn hình:

[Nhìn ra rồi, tường gạch đỏ bên trái, xung quanh có cây hoa quế thơm ngào ngạt, bên cạnh một cái giếng sâu, đất bùn ẩm ướt, không nhìn thấy mặt trời.]

Rất lâu sau cũng không thấy Lon Coca trả lời, cho nên tôi đoán có thể anh ta đã đi tìm mẹ mình dựa theo địa điểm mà tôi nói.

Một số cư dân mạng khác tình cờ nhìn thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi liền trả lời trong khu bình luận:

[Nghĩ kỹ lại, nơi mà Đại sư nói hoàn toàn giống với hình ảnh trong bức ảnh Lon Coca gửi, bà ấy sẽ không bị mắc kẹt ở đó nhiều năm như vậy chứ?]

[Bùn đất ẩm ướt, không có ánh mặt trời......Mô tả này, chẳng lẽ mẹ của Lon Coca đã ch.ết và được chôn ở đó!]

[Tôi vừa nhìn lại bức ảnh, cảm thấy thật khủng khϊếp.]

[Mọi người đừng nói nữa, tôi sợ lắm.]

Tôi đọc bình luận và im lặng chớp mắt một cái.

Phải công nhận rằng cư dân mạng rất giỏi suy đoán.

Vị trí tôi tính toán không có hơi thở của người sống.

Còn chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể dựa vào Lon Coca tìm ra sự thật.

Tôi tin anh ta sẽ quay lại tìm tôi khi tìm ra được chân tướng.Nội dung chương