Chương 47: Lũ quét

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Mưa như trút nước kèm theo tiếng gió hú, ngọn lửa kêu lách tách, hơi ấm tỏa ra khiến mọi người bồn chồn, không kiềm chế được cơn buồn ngủ mà ngủ gục nửa người trên đá, chỉ còn Phong Dĩnh ngồi một mình bên cạnh đống lửa.

Đêm càng lúc càng tối, mưa suốt ngày đêm không có dấu hiệu ngừng.

“Đùng!!!!!”

Tiếng sấm đột nhiên vang lên, mấy người đang dựa vào nhau ngủ đồng thời bừng tỉnh, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, bên ngoài tiếng dã thú và chim chóc kêu gào liên tục truyền đến, âm thanh thê lương.

Sở Thiếu Khuynh mở mắt ra, vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt Phong Dĩnh, hai người trao đổi ánh mắt, đứng dậy đi đến cửa hang. Cảm giác mặt đất chấn động ở nơi này càng thêm chân thật, các loại âm thanh khác nhau trong cơn bão dữ dội rõ ràng đến mức đáng sợ.

“Là nước sao?”

Phong Dĩnh nhìn về phía đội trưởng.

“Là tiếng nước, lũ lụt, lập tức đứng dậy chạy mau!!”

Sở Thiếu Khuynh đột nhiên hô to, một số thành viên còn ngồi bên đống lửa sợ hãi đứng dậy, nhanh chóng mặc vào áo tơi, đeo balo chạy đến xe bay ở cửa hang.

Ba chiếc xe bay cùng lúc cất cánh, bất ngờ là Tiểu Hắc lại mở phòng phát sóng trực tiếp ngay lúc này.

Mấy khán giả cú đêm tiến vào phòng phát sóng, nghi hoặc nhìn sáu người đang vội vã rời khỏi hang động vào giữa đêm, liên tục bình luận hỏi sao vậy.

Xe bay vừa rời khỏi hang động, mưa lớn lập tức rơi xuống, trượt từ chiếc mũ tre làm bằng lá chuối xuống chiếc áo tơi rồi rơi xuống đất. Hai thứ này tuy không đẹp, nhưng lại rất thiết thực.

Mưa to làm tầm mắt Sở Thiếu Khuynh mơ hồ, tia chớp liên tục lóe lên khiến Sở Thiếu Khuynh, người đang nhìn ra nửa hẻm núi, có thể nhìn rõ tình hình.

Đỉnh đầu mây đen bao phủ, bầu trời bên ngoài tầng mây đen được bao quanh bởi ánh sáng xanh, u ám đến đáng sợ.

Cây cổ thụ trăm năm lắc lư theo gió, phát ra âm thanh xào xạc, mặt đất đầy rẫy cây ngã trái ngã phải, ngồi trên xe, cũng cảm nhận được chiếc xe đang rung chuyển.

Sấm sét ầm ầm vang lên, khiến người ta kinh hãi, chỉ sợ sấm sét bất ngờ đánh vào đỉnh đầu.

“Nhìn kìa, đó là cái gì?”

Tây Trạch la lên một tiếng, đem ánh mắt hướng về phía lối vào hẻm núi. Chỉ thấy một bức tường nước cao hàng chục mét đang lao tới với tốc độ khủng khϊếp, âm thanh đổ vỡ và tiếng sấm trước sau vang lên, phía trước là dã thú đang điên cuồng chạy để giành lấy mạng sống.....

Là lũ lụt, lũ ở hẻm núi, một trong những tai họa tự nhiên khủng khϊếp nhất.

“Đi thôi!”

Sở Thiếu Khuynh trầm giọng gầm lên, ba chiếc xe bay với tốc độ nhanh nhất bay về phía trước. Tiếng nước lũ gầm thét cùng tiếng kêu thảm thiết của dã thú phía sau càng ngày càng gần, Mỹ Hi ngồi ở đằng sau nhịn không được quay đầu lại....

Lúc này không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở nặng nề và tiếng khóc của Mỹ Hi.

“Đạo diễn, chúng ta có xuống giúp bọn họ đi lên không?”

Trên tầng mây có một chiếc phi thuyền chậm rãi phi hành, màn hình nhỏ trên bảng điều khiển hiện lên cảnh tượng mấy người đang đón mưa to chạy trốn.

Đạo diễn Hồ Tử bất động nhìn chằm chằm màn hình, bình tĩnh nói:

“Vòng tay có ba cơ hội gọi cứu viện, bọn họ còn chưa bấm nút cậu lo lắng cái gì?”

Khi lũ bất ngờ bùng bổ, đạo diễn có gọi cho cả giám đốc đài truyền hình, làm giám đốc đài truyền hình tức giận, mắng:

“Tôi tiêu mấy trăm triệu tinh tệ, muốn chính là sự kí©h thí©ɧ này, đừng nhiều chuyện.”

Sau khi cúp máy, đạo diễn nghĩ đến những tin đồn mà mình nghe được trước đó, giám đốc đài truyền hình OM đã tiêu hết vốn liếng, muốn cứu sống chương trình này, nếu lần này không thể thành công, chờ đợi ông ta sẽ là những khoản nợ kếch xù và phá sản.

Ông ta đây là tử chiến đến cùng, giống như một ván bạc.

“Nhưng mà....”

Người quản lý hiện trường nhìn lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên điên cuồng, tràn ngập tiếng mắng chửi, cậu ta thật sự sợ ngày nào đó về hành tinh chính, sẽ bị những người này nuốt sống.

[Chết tiệt, chết tiệt, người đâuuu, a a a, đội trưởng chạy mauuu, chương trình rác rưởi, người đâu, mau cứu viện đii!]

[Má ơi, lại có mấy con vật bị cuốn vào, sắp đuổi kịp rồi, nếu bị cuốn vào chỉ có con đường chết, tổ chương trình bị điên rồi sao?]

[A a a, trận lũ này thật đáng sợ, càng ngày càng cao, ít nhất 50 mét đó, xe bay có thể bay cao bao nhiêu mét, mau nói cho tôi biết.]

[Cao hơn trận lũ thì thế nào, bị trận lũ đuổi theo, ngay cả gió rít cũng đủ làm lật chiếc xe.]

[Đội trưởng, đội trưởng, chạy mau……]

[A a a, tiểu Lạc Lạc nhà tôi mà xảy ra chuyện gì nhất định tôi sẽ gϊếŧ chết tổ chương trình.]

[Mỹ Hi của tui, đáng yêu như vậy, nhất định không bị sao, chương trình rác rưởi.]