Chương 44: Tư Lạc Khắc mất bình tĩnh

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Ăn xong thịt, mọi người uống một bát canh gừng theo yêu cầu của Sở Thiếu Khuynh. Uống xong canh gừng, nhiệt độ tăng lên, ai nấy đều đổ mồ hôi. Sở Thiếu Khuynh yêu cầu mọi người thu dọn đồ đạc, vỗ tay, mở họp.

[Mở họp rồi, ngồi thẳng, đừng tranh luận nữa.]

[Tới, tới, bên trái nhìn thẳng, bên phải theo sát, thẳng lưng lên, đội trưởng sắp họp, vỗ tay.]

“Đã khuya rồi, mọi người ngủ sớm đi!”

Sở Thiếu Khuynh nhìn phòng phát sóng trực tiếp mỉm cười, bộ dạng tuấn mỹ của anh khiến mọi người sửng sốt.

“Tiểu Hắc, tắt phát sóng trực tiếp.”

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: Đàn ông đẹp trai quả nhiên đều là tiểu yêu tinh.

“Trận chiến ngày hôm nay mọi người đều nhìn thấy, về phương diện vũ khí, cần phải điều chỉnh.”

Sở Thiếu Khuynh quét mắt liếc mọi người một cái, tiếp tục nói:

“Súng laser đưa cho Tây Trạch, trường đao đổi cho Tư Lạc Khắc.”

Sở Thiếu Khuynh lời vừa nói ra, Tư Lạc Khắc bỗng nhiên đứng lên, phẫn nộ nhìn Sở Thiếu Khuynh, chất vấn:

“Tại sao? Bởi vì phát súng hôm nay cậu ta bắn ra sao?”

“Không sai.”

“Tôi cũng có thể, tôi, tôi........”

“Cậu?”

“Không, nhưng.....”

“Nếu không thể, cậu muốn cầm nó làm đồ chơi?”

Không khí nháy mắt đình trệ, trong hang động nhất thời trở nên yên tĩnh, Mỹ Hi ánh mắt rụt rè, Phỉ Bích nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không nói một lời.

“Tôi không đồng ý.”

Tư Lạc Khắc hét lên, ở nơi như thế này, mọi người đều biết súng là đồ vật có thể cứu mạng nhất, cậu không có cách nào bỏ cuộc chơi, nên nhất quyết sẽ không giao vũ khí ra.

“Tôi đã ký hợp đồng với chương trình, chương trình phải đảm bảo an toàn tính mạng của tôi, anh là người của chương trình, nếu anh khiến tôi gặp nguy hiểm, tôi sẽ khiếu nại anh.”

Hành trình mới 2 ngày, đủ khiến một người suy sụp không?

Câu trả lời là có, Tư Lạc Khắc chính là ví dụ.

“Tôi mặc kệ, tôi muốn đi ngủ, đầu tôi đau.”

Tư Lạc Khắc hốt hoảng chạy về lều, cậu đem chính mình chui vào trong chăn phát run, đem súng ôm chặt trong l*иg ngực không cất đi.

Trong hang động yên tĩnh, không ai dám nói chuyện.

Sở Thiếu Khuynh ngồi xếp bằng trên tảng đá, ngón trỏ chống nhẹ lên đùi, nói:

“Tây Trạch, quay về lều, đêm nay chú ý tình huống của Tư Lạc Khắc.”

Tây Trạch kinh ngạc:

“Đêm nay em phải canh gác!”

“Không cần, Phong Dĩnh cùng Phỉ Bích gác trước nửa đêm, tôi cùng Mỹ Hi gác sau nửa đêm.”

Sở Thiếu Khuynh an bài như vậy, không có ai dị nghị, đều gật đầu đồng ý, đi ngủ.

Bên ngoài còn đang mưa, lượng mưa này tựa hồ muốn đem toàn bộ hẻm núi bao phủ.

Phong Dĩnh ngồi ở bên đống lửa hồi lâu, đứng dậy đi trở về lều trại, từ cổ cởi xuống một cái dây chuyền đặt tới bên gối Sở Thiếu Khuynh, sau đó lại đi ra ngoài.

Người căn bản không ngủ mở mắt ra, cầm lấy sợi dây chuyền quan sát, màu nâu, hình dạng không đồng đều, hình như là khoáng chất.

Sợ rơi?

Sở Thiếu Khuynh đem sợi dây chuyền để lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phong Dĩnh cầm lấy cung tên đặt ỏe trên mặt đất đi đến cửa hang, muốn kéo ra, nhưng lại khó thực hiện.

Trong đầu hắn hiện lên cảnh ban ngày Sở Thiếu Khuynh xoay người, kéo cung, động tác lưu loát bắn ra, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu, thật sự rất đẹp.

Dáng người kia, còn dẻo dai mười phần.

Suốt nửa đêm, Phong Dĩnh đều học cách kéo cung, lúc Tây Trạch hoảng loạn chạy ra, Phỉ Bích vừa vặn đánh thức Mỹ Hi thay ca.

“Đội phó, Tư Lạc Khắc phát sốt.”

Khi đội trưởng yêu cầu cậu chú ý Tư Lạc Khắc, cậu còn tưởng Tư Lạc Khắc muốn bỏ trốn, không ngờ đội trưởng đã biết cậu ta sẽ phát sốt.

“Đội trưởng đâu rồi? Chưa tỉnh sao? Để tôi đi đánh thức đội trưởng.”

“Để anh ấy ngủ đi, anh ấy quá mệt rồi.”

Sở Thiếu Khuynh sau khi suýt chết đuối, buổi tối đầu tiên thức để chế cung tên, làm từ đêm đến tận gần sáng. Buổi tối thứ hai thì mài trường thương, mài đến hàn khí bức người. Đến tối ngày thứ ba, lại canh gác từ nửa đêm đến sáng.......

Phong Dĩnh thu hồi cung tên, cho Phỉ Bích đi nghỉ ngơi, cầm hòm thuốc cùng Tây Trạch đi đến lều trại, đè nặng người uống xong thuốc, chờ Tư Lạc Khắc lại ngủ mới đi ra ngoài.

“Đội phó, đội trưởng đâu rồi?”

Mỹ Hi thấp thỏm, từ đầu chương trình đến giờ, cô đều không dám đến quá gần Phong Dĩnh, luôn cảm thấy người này không dễ ở chung.

“Đừng gọi anh ấy, cô cứ gác đi, tôi sẽ trông.”

Phong Dĩnh nằm xuống cục đá cạnh đống lửa, đôi tay lót ở sau đầu, nhắm mắt.

Mỹ Hi: Muốn cùng đội trưởng gác đêm, đội phó quả nhiên thực đáng sợ.