Chương 41: Trị thương

Edit: Thẩm Thiên Lăng

“Tôi cũng không phải con gái, sợ cái gì.”

Sở Thiếu Khuynh không quan tâm mấy chuyện như này, mấy ngày trước ở biển bắt cá, anh cũng không mặc áo, không biết Phong Dĩnh hôm nay làm sao mà để ý vậy.

“Mấy ngày hôm trước quên nhắc anh, trong phòng phát sóng trực tiếp không chỉ có mỗi người trưởng thành, còn có tiểu cô nương, ảnh hưởng không tốt.”

Phong Dĩnh thấy Sở Thiếu Khuynh vẻ mặt nghi hoặc, cúi người ở bên tai anh thấp giọng nói:

“Nơi này quản lý trẻ vị thành niên rất nghiêm khắc, anh muốn bị khiếu nại sao?”

Sở Thiếu Khuynh chợt hiểu ra, càng là thời đại phát triển, thì việc bảo hộ trẻ vị thành niên càng nghiêm khắc.

Sở Thiếu Khuynh bình tĩnh nói:

“Được rồi! Tiểu Hắc, tắt phát sóng trực tiếp đi.”

Phòng phát sóng trực tiếp mọi người sửng sốt, trẻ vị thành niên? Nơi này có sao? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hiện tại đã là năm 3200 theo thiên lịch rồi.

[Không, đội trưởng đừng nghe hắn nói linh tinh, chúng tôi đều là những người từng trải, còn sợ nhìn anh lộ hàng sao?]

[+1 lầu trên, đội trưởng, anh xem, lúc anh gϊếŧ dã thú chúng tôi đều không sợ, còn.........]

Còn.....

Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tối sầm, mọi người nhìn màn hình tối đen một lúc mới hoàn hồn, âm thầm cắn răng: Hừ hừ, đội phó, từ hôm nay trở đi, chúng ta không đội trời chung.

Da thịt trắng bóng của chúng tôi aaaaa!

Phong Dĩnh đứng trong hang có cảm giác muốn thở dài, tuy đã dỗ dành đội trưởng đóng phòng phát sóng trực tiếp, nhưng vấn đề là: Đội trưởng, vẫn hơi bị lộ.

Vết thương trên ngực tuy không sâu nhưng trông có chút đáng sợ, có nhiều vết thương trải dàn, dính đầy máu. Đôi mắt hắn tối sầm lại: Người này, không thấy đau sao?

Phong Dĩnh cúi đầu trị liệu cho Sở Thiếu Khuynh, nửa bên mặt ẩn trong bóng tối, khí tức tựa hồ có chút đáng sợ.

Tây Trạch đang cầm bộ quần áo ướt đi tới, có loại xúc động muốn xoay người chạy, sao đội phó trông đáng sợ như vậy, mà đội trưởng không có cảm giác gì sao?

“Đội trưởng, quần áo của anh đâu! Để em giặt giúp anh!”

“Không cần, để tôi giặt.”

Phong Dĩnh cất máy trị liệu, lấy quần áo đang treo trên cây của Sở Thiếu Khuynh và hộp thuốc, cầm cây đuốc đi.

Tiểu Hắc đúng lúc mở phòng phát sóng trực tiếp, mọi người ùa vào, toàn phòng lên án Phong Dĩnh, hỏi: Người đâu rồi?

Mắng người phải mắng thẳng mặt mới thích!

“Đội phó đi giặt quần áo cho đội trưởng rồi.”

Tây Trạch trả lời, xoay người cầm quần áo ướt đi về phía Tư Lạc Khắc, vẻ mặt ủ rũ:

“Để tôi giặt quần áo giúp cậu.”

Tư Lạc Khắc ngạc nhiên, yên lặng đưa quần áo ra: Muốn giặt quần áo giúp tui, mà sao giống như tui nợ cậu mấy trăm vạn tinh tệ vậy?

[Đội trưởng, vết thương của anh thế nào rồi?]

Hiện tại người đã rời đi, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vết thương của Sở Thiếu Khuynh.

“Không sao đâu.”

Sở Thiếu Khuynh cầm lấy hai cái đùi, lại lấy một miếng thịt bụng béo ngậy đứng dậy, nói với Tư Lạc Khắc.

“Cậu đi lấy một đoạn tre, cắt theo khớp tre làm 10 cái, sáu cái làm bát, 4 cái để đựng đồ khác, khi Tây Trạch trở về thì nhờ cậu ấy giúp đỡ.”

Cây tre này rất lớn, đường kính 20cm, dùng để đựng đồ rất thích hợp, khi xuất phát, trừ mấy ống tre đựng nước, mỗi người đều tự cầm theo một ít.

Hai cô gái cũng thay quần áo xong, Sở Thiếu Khuynh bảo Phỉ Bích đi giặt quần áo. Mỹ Hi thì mang hai cây dại, ớt và gừng đi rửa, số còn lại dùng lửa nướng hai bên, để dùng sau.

Nhất thời, trừ Tư Lạc Khắc ngồi bên đống lửa, đều đi đến bên hồ nước.

“Đùng!!!”

Lại một tiếng sấm vang lên, bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng sấm chồng chéo lên nhau.

Tư Lạc Khắc ngồi bên đống lửa ngẩn người, nhớ lại đồ ăn hôm trước cậu làm hỏng, kỳ thật cậu không biết nấu nướng, tuy có tham gia tiết mục nấu ăn thật, nhưng nấu ăn đều là giả, người nấu thật sự là một đầu bếp ở đó.

Cậu nói với đội trưởng là cậu biết nấu ăn, thật ra là vì không muốn đi săn, cậu bị gấu trắng dọa sợ.....

Nhưng nhìn Tây Trạch hôm nay nổ súng, cậu ấy....

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

Tây Trạch cầm quần áo đã giặt sạch trở lại, thấy Tư Lạc Khắc đang ngẩn người, vỗ vỗ vai cậu, treo quần áo lên cành cây để hong khô, quay lại nói với Tư Lạc Khắc:

“Cậu không sao chứ?”

“Sao sắc mặt tái nhợt như vậy? Cậu bị bệnh?”

Tây Trạch duỗi tay muốn sờ thử, Tư Lạc Khắc quay mặt đi, vẻ mặt lạnh lùng nói không sao, cúi đầu bắt đầu ôm lấy cây tre.

Tây Trạch thấy vậy cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, sờ sờ mũi, cũng ngồi xuống hỗ trợ.