Chương 35: Trời sắp mưa

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Chiếc xe bay nhanh chóng xoay 360 độ trên bầu trời, vẽ một vòng cung hướng về phía con dơi.

Sở Thiếu Khuynh rút thương ra, phát ra một tiếng sắc bén, nhìn chằm chằm con dơi trước mặt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Kỹ năng lái xe khá tốt!”

“Đương nhiên.”

Thân là người có thể điều khiển chiến giáp hạng A, một chiếc xe bay chỉ dễ như ăn một miếng bánh.

“Vậy, Tiểu Minh Nguyệt, chúng ta lên.”

Phong Dĩnh:……

“Quácc!”

Bốn con chim dơi hung mãnh lao tới, dang rộng đôi cánh đem hai người che khuất. Phong Dĩnh điều khiển xe bay với tốc độ cực cao, nghiêng xe khó khăn bay xẹt qua con chim dơi.

Sở Thiếu Khuynh tận dụng cơ hội này giơ mũi thương nhọn đâm xuyên qua cơ thể con chim dơi, tiếng kêu bén nhọn của con chim theo máu tươi phun ra, máu tươi bắn khắp màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp.

Trường thương, vua cận chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng trong nháy mắt bốn con chim từ trên trời rơi xuống, dã thú trong hẻm núi ngửi được mùi máu tươi, trong chốc lát, đã có mấy con dã thú lớn nhỏ khác nhau chạy ra cắn xé, một núi không thể có hai hổ.

“Đều là thịt.”

Xe bay lượn lờ bay trên trời, Sở Thiếu Khuynh liếʍ môi, trong mạt thế chịu đói đã lâu, từ khi đến nơi này, anh còn chưa ăn được một bữa thịt no nê:

“Thịt xiên nướng, thêm bột thì là, chậc,.......”

Phong Dĩnh nhất thời có dự cảm không tốt, nhớ tới mật ong còn chưa ăn hết.

Sở Thiếu Khuynh thu trường thương, lau sạch vết máu trên khóe miệng:

“Chúng ta đi thôi.”

Thấy anh thu hồi ánh mắt, Phong Dĩnh ngược lại cảm thấy không quá thích ứng:

“Nếu không, chúng ta xuống dưới?”

“Bên dưới có dã thú to bằng cả quả núi, anh có đại bác hay tên lửa không?”

Nếu Sở Thiếu Khuynh đoán không sai, con dã thú dưới kia trông rất giống Quỳ Ngưu*, biệt danh lôi thú. Bề ngoài giống con trâu, không có sừng, lông màu xám, tuy nhiên khác với những gì Sở Thiếu Khuynh nhớ, nó có hai chân.

*Quỳ Ngưu: Quỳ là sinh vật được ghi chép trong Thượng Cổ Dị Thú Thần Thú. Trong truyền thuyết, Qùy sống trên một ngọn núi gọi là Lưu Bộc, ở nước Đông Hải. Qùy có hình dạng và phần đầu giống trâu, nhưng lại chỉ có một chân, cả thân mình đều có màu xanh đen. Cả người Qùy tỏa ra ánh sáng, tiếng gầm như sấm sét. Trong trận chiến giữa Hiên Viên Hoàng Đế và Xi Vưu, Hoàng Đế đã bắt được Qùy, lột da nó làm trống và dùng xương làm dùi. Tiếng trống này tương truyền vang khắp 500 dặm, cổ động sĩ khí vô cùng.

“Trời tối rồi, chúng ta quay về thôi!”

Phong Dĩnh cũng không quay đầu lại lái xe bay đi.

Sở Thiếu Khuynh:……

Tầng mây đen từ từ bao phủ toàn bộ bầu trời, hình như có thứ gì đó đang ẩn nấp trong đám mây, con thú đang cắn xé thức ăn đột nhiên gầm lên, nhanh chóng rời đi, tốc độ gió bắt đầu tăng nhanh, thổi đến cây cối trong hẻm núi xào xạc, tiếng gào thét ngày càng rõ hơn.

“Sắp có mưa lớn.”

Sở Thiếu Khuynh giữa mày hiếm có nhăn lại, Phong Dĩnh tăng tốc xe bay, đón lưỡi dao gió sắc bén phi nhanh về phía đỉnh núi, một lúc sau, nhịn không được lên tiếng:

“Cho tôi mượn tay che mặt, mặt đau.”

Sở Thiếu Khuynh thấp giọng nói:

“Đàn ông, còn sợ mặt đau.”

Phong Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vậy thì đừng vùi đầu vào lưng tôi.”

Sở Thiếu Khuynh tỏ vẻ, đây là không có khả năng.

Anh rút tay vào trong ống tay áo, im lặng duỗi tay ra đằng trước, che lại.

Hơi ấm bao trùm lấy hắn, cơn đau trên má giảm đi một nửa, Phong Dĩnh bất lực mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra.

Khi đến đỉnh núi, Tây Trạch và mọi người bởi vì gió lớn nên đã hạ cánh, nhìn hai người quay lại, liên tục vẫy tay.

Chiếc xe bay hạ cánh dưới một gốc cây lớn, Sở Thiếu Khuynh xuống xe nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cách bọn họ 10 mét có một cái hang động.

“Đội trưởng, sắp mưa rồi, chúng ta cần phải tìm chỗ trú mưa!”

Hang động kia được bao quanh bởi cây cọ và bụi cây, xe bay không thể bay tới được.