Chương 3

Địa điểm sinh tồn nơi hoang dã được đài truyền hình OM lựa chọn là một hành tinh xa xôi chưa được phát triển, với các loài chim và động vật chưa được huấn luyện, cây cối cao chót vót khiến nhóm người đến đây đều chết lặng.

Vào ngày đầu tiên phát sóng, chương trình sinh tồn nơi hoang dã độc đáo đã thu hút rất nhiều khán giả. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một nhóm người nhai cỏ và ăn trái cây hàng ngày, người chủ trì kiêm đội trưởng thỉnh thoảng lau nước mắt, rồi hét lên sợ hãi trước những con côn trùng, khán giả nổi giận, đây là thể loại sinh tồn gì vậy, cố gắng sống sót ở nơi hoang dã? Ném một con chó vào sinh tồn còn tốt hơn các người.

Từ bộ quần áo ngăn nắp lúc đầu cho đến vẻ mệt mỏi ở phần sau, quần áo cũ nát, trông như miếng giẻ lau, đài truyền hình OM đây là đang chỉ cho chúng ta biết làm sao để trở thành một kẻ man rợ?

Từ những kỳ vọng ban đầu, đến việc bị phàn nàn điên cuồng, đến thất vọng rời đi, ngoại trừ một số fan của vài vị ở lại, Trời lạnh rồi cho Vương Thị.... à không cho OM phá sản đi.

Chương trình này được phát sóng trực tiếp tổng cộng ba tháng, từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông, thời gian phát sóng trực tiếp là từ khi họ thức dậy vào buổi sáng cho đến khi trời tối. Nó được phát sóng trực tiếp ở 360 độ mà không có bất kỳ khoảng trống nào. Nếu có chuyện gì xảy ra vào ban đêm, camera sẽ tự động bật để ghi hình. Nhóm chương trình nghĩ nhiều tình huống, nhưng vấn đề là đã một tuần trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.

Nếu tình trạng này vẫn còn tiếp diễn, thì vẫn phải tiếp tục quay chụp, dù sao đài truyền hình đã đập một số tiền lớn để mời những người này, trực tiếp mua đứt lịch trình của minh tinh, bỏ ra tất cả vốn liếng. Nếu không thành công thì hy sinh đi, đó là mệnh lệnh chết chóc từ lãnh đạo cấp cao.

Tư Lạc Khắc, người nổi tiếng nhất ở đây, là người không hài lòng nhất vì bị theo dõi bởi một chiếc camera bay vòng tròn 360 độ, nhưng cậu không thể biểu lộ khó chịu ra ngoài. Vì công nghệ tiên tiến của thời đại giữa các vì sao, tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ được hiển thị trực tiếp trước mặt cậu dưới dạng hình ảnh video ba chiều từ camera, cậu vẫn phải tương tác với người hâm mộ.

“Mọi người, xin đừng tranh cãi nữa. Đội trưởng và tôi đều là thành viên trong đội, vì vậy chúng ta nên cho anh ấy những gì anh ấy xứng đáng. Tiểu thư Mỹ Hy cũng rất mạnh mẽ. Cô ấy và tôi là bạn bè, vì vậy đừng làm tổn thương hòa khí.”

Tư Lạc Khắc ngồi dưới bóng cây, cậu nhăn mi nhìn về phía biển, tựa hồ đang rất lo lắng.

[Tiểu Lạc Lạc, anh đang nhìn cái gì vậy? Hiện tại là giữa trưa, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không? Nghỉ ngơi mới giữ được sức lực.]

[Tiểu Lạc Lạc, ngoan nha, ngủ một giấc dậy là trời sáng rồi. Bực quá aaaaaaa, mỗi ngày một miếng bánh mỳ, tổ chương trình đây là đang ngược đãi khách mời.]

[Muốn hỏi một chút, người chủ trì đâu?]

“Anh ấy lại nhảy xuống biển tìm thức ăn.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, chính là thiếu niên tóc đen mát xanh, ngôi sao tuyến 18 mới ra mắt, cũng là người vừa gọi Sở Thiếu Khuynh lại. Trong cái chương trình này, cậu là người duy nhất có thái độ tốt với người chủ trì, trong khi những người khác rõ ràng đang cô lập anh.

[Vừa mới vớt lên giờ lại nhảy xuống ư, bây giờ vẫn chưa đi lên?]

[Một câu mà cũng không nghe rõ, không nghe thấy Tây Trạch nói lại rồi sao? Chắc chắn là đã đi lên, cũng không biết là tự lên hay tổ chương trình vớt lên. Tổ chương trình rác rưởi thế nhưng đã đem cắt đoạn đó, đây là do sợ chết người?]

Phòng phát sóng trực tiếp cãi cọ ầm ĩ, lúc này nơi xa truyền đến một trận tiếng nước lớn, một đám người quay đầu nhìn, chỉ thấy Sở Thiếu Khuynh đã đứng ở bờ biển. Anh lắc mạnh những giọt nước trên đầu, vén mái tóc hơi dài lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú, những giọt nước liên tục nhỏ xuống khiến anh nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tràng khí tức tà ác.

Khi Sở Thiếu Khuynh bước đi, nước biển chảy dọc theo thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh trắng nõn bao trùm một tầng mỏng cơ bắp, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những giọt nước từ ngực rơi xuống, hoàn toàn chảy vào trong thắt lưng, những người có mặt và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đồng loạt há hốc mồm: Tại sao họ lại cảm thấy người này có chút quyến rũ?

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: [Ôi mẹ ơi, con yêu rồi.]