Chương 16: Tiểu Hắc

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Sở Thiếu Khuynh từ trong phòng tắm đi ra cởi trói cho máy quay, nhìn thấy máy quay con mắt lóe lên ánh nước, nước mắt lưng tròng, anh nhất thời hứng khởi lấy ngón tay chọc vào mắt nó, sờ vào có cảm giác khá lạnh lẽo.

Máy quay nhỏ:

“Sao anh lại chọc chọc mắt tôi?”

Sở Thiếu Khuynh lộ ra ý cười:

“Bởi vì cậu lớn lên đáng yêu!”

Máy quay nhỏ:

“Đúng vậy, tôi không nói tôi là đáng yêu nhất đâu đó! Vậy tại sao anh lại trói tôi lại?”

“Bởi vì cậu rất đáng yêu, cậu tên là gì?”

“Tên của tôi là Trí Năng Phi Hành Quay Chụp Khí!”

Sở Thiếu Khuynh: Cái tên này thật sự quá bình thường.

“Về sau cậu gọi là Tiểu Hắc đi!Ngoan ngoãn nghe lời, hiểu không?”

Máy quay thông minh vẫn còn ở trong tay Sở Thiếu Khuynh: Tôi có quyền từ chối hả?

Tiểu Hắc run rẩy gật gật đầu, Sở Thiếu Khuynh thả tay ra, đại nhân đại lượng đồng ý cho Tiểu Hắc bắt đầu quay chụp lần nữa.

Khán giả nóng lòng chờ đợi đã lâu dừng lại một lúc khi thấy Sở Thiếu Khuynh xuất hiện trên màn hình, áo phông xanh, quần đùi đen, còn có 1 nhúm tóc trên đỉnh đầu dựng lên.

[Cạn cmn lời luôn, đội trưởng ỷ mình có nhan sắc nên không sợ mặc phong cách này đúng không?]

[Tôi nên cảm thấy may mắn vì chiếc quần đen này không có họa tiết kỳ lạ gì, hu hu hu, đội trưởng, may mà mặt anh vẫn đẹp như vậy, nếu không tôi, tôi.......]

[Không sao, chỉ cần vẫn là đội trưởng là được.]

Nếu không nhìn mặt, chỉ nhìn từ cổ trở xuống, chắc chắn ai cũng sẽ tưởng đây là một ông chú già nào.

Chẳng trách vừa vào người hâm mộ nhan sắc đã gào khóc thảm thiết, may mắn vẫn là gương mặt đó, vẫn là đội trưởng của bọn họ.

Mặc kệ tiếng kêu rên của mọi người, Sở Thiếu Khuynh quay trở lại bờ biển.

Tư Lạc Khắc kéo hai cây tre về, Tây Trạch tước được nửa hộp bùi nhùi len gỗ, Mỹ Hi và Phỉ Bích đang học lái xe dưới sự trợ giúp của giọng nói thông minh của xe bay, Phong Dĩnh vẫn ở trên biển.

“Đều tới đây trước đi.”

Sở Thiếu Khuynh vỗ vỗ tay, lúc này các đội viên mới nhìn đến Sở Thiếu Khuynh đã trở lại, nhìn thấy quần áo của anh, có điểm không nỡ nhìn thẳng, âm thầm phun tào, may mắn còn có một khuôn mặt đẹp.

Trong số các thành viên, mệt nhất coi như là Tư Lạc Khắc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt, hai cánh tay đầy những vết xước, nhưng ngoài ý muốn là cậu ta không rên một tiếng.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, fan của Tư Lạc Khắc vẫn không ngừng chửi Sở Thiếu Khuynh. Anh mặc kệ, nếu chửi người khác có tác dụng, thì đống xác sống đã sớm bị anh chửi đến muốn tự xát.

“Phong Dĩnh vẫn chưa trở về, chúng ta họp trước.”

Sở Thiếu Khuynh ấn tay, chỉ mọi người ngồi xuống, thuận tay ném cho Tư Lạc Khắc một chai nước, mở miệng nói:

“Tổ chương trình nói chúng ta sẽ vào rừng nguyên sinh vào sáng hai ngày nữa, chúng ta không biết bên trong sẽ có những gì, nhưng ta cần chuẩn bị một số thứ cần thiết: vũ khí, nước, thức ăn dự phòng và lửa.”

“Bởi vì không tìm được đá lửa, len gỗ có quan hệ với lửa của chúng ta sau này, có thể ăn được thức ăn nấu chín hay không đều tùy thuộc vào cậu đó, Tây Trạch. Sau khi vào rừng, Phỉ Bích sẽ phụ trách lửa của đội, tôi sẽ dạy cô cách tạo ra lửa bằng len gỗ.”

“Không phải có thể dùng cái tấm kính kia hay sao?” Mỹ Hi yếu ớt giơ tay lên nói nhỏ.

Sở Thiếu Khuynh trả lời:

“Không nói tới rừng rậm cây cối tươi tốt, nếu gặp ngày mưa, chúng ta như thế nào nhóm lửa?”

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Tiếp theo Sở Thiếu Khuynh bắt đầu nói về công dụng của tre, lúc này mọi người mới biết nó được dùng để đựng nước. Tư Lạc Khắc lập tức cảm thấy có trách nhiệm nặng nề, đồng thời đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ đối với Sở Thiếu Khuynh, như thể đi theo người này, cái gì cũng không phải lo.

“Còn đồ ăn thì sao?” Phỉ Bích hỏi.

“Ngày mai tôi sẽ sắp xếp để Phong Dĩnh tiếp tục bắt cá, Mỹ Hi và Phỉ Bích sẽ tìm một số loại rau rừng theo chỉ dẫn của tôi, Tư Lạc Khắc ngày mai cùng tôi vào rừng đi săn.”

Sở Thiếu Khuynh trả lời.

Trước mắt tình huống của rừng rậm không rõ, bọn họ cần chuẩn bị ít nhất hai bữa ăn làm giảm sóc.

“Về phần công việc hôm nay, phải chuẩn bị sẵn ống tre, len gỗ, cần cung nỏ.......”

Những lời kế tiếp Sở Thiếu Khuynh nói không chỉ có đội viên, mà cả khán giả trong phòng phát sóng cùng tổ chương trình chết lặng, không nói đến nước, đến lửa, đội trưởng nói nỏ là cái gì? Cung cùng mũi tên có thể tự chế sao? Sao nghe có vẻ lợi hại vậy ta?

Đội trưởng, xin hỏi ngài là thần thánh phương nào?

Sau khi giao nhiệm vụ, Sở Thiếu Khuyh đi về phía rừng rậm, trong khi những thành viên khác đi làm việc của mình, Tư Lạc Khắc thấy vậy, muốn nói cho anh biết khi trời tối rất nguy hiểm, nhưng lại nghẹn lại, quay đầu đi coi như không nhìn thấy.