Chương 67:

Trong lòng đau xót bị nhấc lên, tâm trạng của y cũng không quá tốt, khi nhìn đến Lạc cùng Casey tới cửa y đối hai người so với dĩ vãng càng thêm lãnh đạm, thậm chí còn không muốn để ý tới! Y cảm thấy ghê tởm khi hồi tưởng hồi tưởng lại quá khứ đó, những quá khứ đó tựa những vết thương, cho dù lành lại cũng sẽ lưu lại vết sẹo.

“Hôm nay y xảy ra chuyện gì?, ánh mắt nhìn ta giống như muốn đem ta cấp gϊếŧ, hảo cường liệt nga!” Lạc cau mày dùng chân đá Casey một cái, dùng cánh tay đẩy đẩy Casey đang buồn bực, hai khuôn mặt tinh xảo trên mặt đồng thời lộ ra biểu tình hậm hực, khiến cho những khách nhân tới tiểu lâu xem bệnh đều cảm thấy kỳ quái, hôm nay không khí ở tiểu lâu, giống như không giống ngày thường. “Ngươi còn đỡ, buổi sáng ta đi giúp y thu dược liệu, y thế nhưng đem dược liệu ta mới thu toàn bộ ném, giữa trưa thời điểm vừa ăn cơm nghe nói là ta chính mình làm, y dứt khoát không ăn, vừa rồi ta đi kho dược giúp y lấy dược tề, y xem ta như không tồn tại, trực tiếp đẩy ta ra, hại ta đầu đâm vào kệ đau chết.”

“Kia thuyết minh y đối ta so với ngươi hảo, ngươi liền nhận thua đi!” Lạc cao hứng mà cười to, hắn còn vươn tay vỗ vỗ bả vai Casey, thấy Casey sắc mặt âm u, hắn liền cười đến càng thêm cao hứng.

“Ít nói nhảm, y chịu đẩy ra ta, kia ít nhất y cùng ta thân thể có tiếp xúc, thuyết minh y không chán ghét ta chạm vào y, ngươi ngẫm lại xem, y có hay không đẩy ngươi đâu?” Casey âm thầm tát vào khuôn mặt đang cao hứng của Lạc, hắn cười lạnh cười nhạo vài câu, liền thành công làm Lạc vui sướиɠ biểu tình tạp ở trong cổ họng.

Hai người ánh mắt nhìn theo thân ảnh di động của Ni Lạp, cả hai tâm phiền ý loạn đứng ngồi không yên, Ni Lạp cố tình xem nhẹ sự tồn tại cùng tầm mắt mãnh liệt của hai người.

Đưa lưng về phía hai người hơi hơi khép kín hai tròng mắt, y không thể mềm lòng, không thể giẫm lên vết xe đổ, không thể để thân thể về sau càng chồng chất vết thương.

Hôm nay, không khí đặc biệt kỳ quái, ngay cả tiểu công tước mới bước qua cửa cũng cảm giác được không đúng, Ni Lạp trở nên càng ngày càng trầm mặc, y không muốn cùng ai giao lưu, không nghĩ công bố tâm tình của mình, cũng không nghĩ để người khác nhìn thấu tâm tư của y, cho nên y bắt đầu lựa chọn đem hai người cự tuyệt ngoài cửa.

Những ngày kế tiếp Lạc cùng Casey mới khắc sâu cảm giác được Ni Lạp quyết tâm muốn cách xa hai người, đương nhiên Lạc cùng Casey cũng hoàn toàn không tính toán cùng đối phương chia sẻ Ni Lạp, Ni Lạp thái độ làm hai người đáy lòng đều bắt đầu nổi lên biến hóa, đồng thời cũng cảm giác được nguy cơ xưa nay chưa từng có, loại cảm giác quái dị không lâu sau đã bị hoàn toàn đánh vỡ, ai cũng không nghĩ tới vấn đề sẽ đến đến nhanh như vậy.

Ni Lạp ngồi ở trên giường, trên người áo ngủ màu đỏ cùng sợi tóc tuyết trắng tạo thành cảnh tượng đối lập mãnh liệt, yêu dị đến làm người cảm thấy có chút sợ hãi, y sắc mặt tái nhợt mà che lại ngực, môi rất nhỏ run rẩy.

Y vừa rồi làm ác mộng, cái kia thiếu niên mang theo đầy mặt u buồn, dùng con ngươi thương cảm mà nhìn chăm chú vào y, thiếu niên ôn nhu cùng với đôi tay ấm áp, y trước nay chưa từng quên, bởi vì trong khoảng thời gian y thống khổ nhất đó có thiếu niên làm bạn.

Mấy năm nay, y thường xuyên sẽ nhớ lại thiếu niên đã cùng với y vượt qua những năm tháng thống khổ, y trước nay chưa từng quên qua, tiếc nuối chính là khi đó y mạo hiểm trở về chẳng những không có đến cứu người, còn bồi thượng chính mình, y nguyên bản cho rằng chính mình có thể, chính là kia một phen y thua cuộc, thua cuộc hoàn toàn!

Không biết có phải hay không tuổi lớn, gần nhất y thường xuyên nhớ tới thiếu niên hết thảy, bọn họ cùng nhau ở trong hoa viên phơi nắng, cùng nhau chơi cờ, cùng nhau nói chuyện phiếm, còn có kia thiếu niên tức giận bộ dáng, cao hứng bộ dáng, y thậm chí vô số lần ngẫm đến cảnh thiếu niên thừa nhận hoả hình thống khổ dày vò, y lần lượt từ hai cái ác ma tìm kiếm thiếu niên bóng dáng, chính là, như thế nhiều năm qua đi vẫn là không có nửa điểm tin tức, không biết từ khi nào trong ý thức của y cũng tiếp nhận sự thật thiếu niên tử vong.

Ngực truyền đến từng đợt đau đớn, mãnh liệt đau đớn làm y trong óc ầm ầm vang lên, liền đầu ngón tay đều tê mỏi.

“Địch Mã……” Ni Lạp khó chịu che lại ngực, hai tròng mắt vô thần mà buông xuống mi mắt, một giọt chất lỏng từ khóe mắt chảy xuống, nước mắt trong suốt nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Một giọt, hai giọt, ba giọt……

Thanh âm rất nhỏ nghẹn ngào ở trong căn phòng nhỏ tối tăm nhợt nhạt quanh quẩn, này rất nhỏ tiếng khóc, làm chấn động hai người đang đứng ngoài cửa sổ nhìn lén.

Nguyên bản hai người lực lượng ma pháp vô cùng cường đại, hơn nữa Lạc cùng Casey đem kết giới bao quanh chính mình, người thường căn bản là nhìn không thấy hai người bọn họ, mà Ni Lạp không có chút nào pháp cũng không cảm giác được hai người tồn tại, nếu là ai thấy hai quốc vương đứng ở ngoài cửa sổ của một người nam nhân nhìn lén, khẳng định sẽ cười đến rụng răng.

Vừa rồi còn ở bởi vì tâm tình không tốt mà hai người còn ở tranh chấp, nghe tới phòng trong rất nhỏ nghẹn ngào âm thanh, hai người đều sửng sốt, hai khuôn mặt tuấn tú đồng thời lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bọn họ không có nghe lầm đi? Ni Lạp khóc……

Nghe được như thế áp lực tiếng khóc, Lạc trong lòng không thể hiểu được mà trừu một chút, hắn nhìn về phía bên cạnh Casey, người bên cạnh sắc mặt khó coi tới cực điểm. Trầm mặc, vô cùng trầm mặc ở trong bóng đêm lan tràn, nồng đậm màu đen phảng phất như một cái lưới lớn bao phủ hai người, trong bóng đêm tình cảm áp chế cùng nội tâm áp lực vô hạn kéo dài.

Thẳng đến thật lâu thật lâu về sau, thời điểm tuổi trẻ quốc vương nói chuyện phiếm mới chân chính lĩnh ngộ, loại cảm giác này gọi là, đau lòng.

Hai người đều biết lúc này không nên quấy rầy nam nhân, nếu hiện tại tiến vào nam nhân nói không chừng sẽ hỏng mất, hai người trong lòng đều rất rõ ràng, nam nhân đối bọn họ tồn tại một loại kiêng kị, hai người liếc nhau, phảng phất đạt thành chung nhận thức, lưỡng đạo thân ảnh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại nhàn nhạt ma pháp nhỏ vụn mang theo gió rồi biến mất.

Không có người biết tối nay có ai đã tới, cũng không có người biết tối nay đã có ai khóc, bóng đêm vô biên lại ẩn ẩn ảm đạm, liền đến tiểu hài tử ba tuổi cũng biết đây là dấu hiệu bất thường