Chương 5: Vào cung

Trong màn đêm bao la, một cỗ xe ngựa xa hoa chậm rãi tiến vào cung điện, xe ngựa tinh xảo ở dưới ánh trăng tản ra nhàn nhạt mênh mông trong trẻo ánh sáng, hoa văn màu bạc như trăng bao phủ toàn bộ cỗ xe. Phía trước xe ngựa treo đá quý đèn, phát ra màu lam nhạt sâu kín ánh sáng.Trong và ngoài hoàng cung ban đêm binh lính canh gác tuần tra khắp nơi, binh lính trước cổng cung điện cũng đều cảnh giác cao độ. Trong màn đêm vang lên thanh thúy tiếng vó ngựa trên các đại lộ của cung điện rộng lớn.

“Y đại nhân, gần nhất trong cung xảy ra chuyện gì?” Ni Lạp nhắm hai mắt, lẳng lặng mà ngồi ở bên trong xe ngựa, trong cung khác thường làm hắn ngửi được vài tia không thích hợp.

Ngồi ở bên cạnh hắn được xưng là y đại nhân râu tóc bạc phơ lộ ra kinh ngạc biểu tình, nhanh chóng trả lời: “Là ! Lĩnh chủ ngài quả nhiên lợi hại, gần nhất có kẻ thần bí giống vương phát ra cảnh cáo, cũng tuyên bố muốn tiêu diệt hi á. Chuyện này vô cùng trọng đại, chỉ có chúng ta trong cung vài vị đại thần biết. Vương hôm nay thỉnh ngươi vào cung kỳ thật cũng là muốn cùng ngài nói chuyện này.” Y đại nhân hạ giọng, thần thần bí bí ở bên tai y nói nhỏ.

Ni Lạp lẳng lặng mà nghe, ngẫu nhiên trả lời hai câu, biểu đạt một chút chính mình suy nghĩ.

Y đại nhân lo lắng mở gièm cửa lên , ngón tay già nua hướng bầu trời đêm mà chỉ: “Ngài xem, sắc trời tối tăm không ánh sáng, ánh trăng đang ở dần dần biến hắc, vương hoài nghi có người đối hi á đế quốc thi triển hắc ma pháp. Hơn nữa thực lực vô cùng cường đại, khiến cho các ma pháp nước ta đều khó có thể chống đỡ.”

Nghe y đại nhân trình bày, Ni Lạp biểu tình có chút dao động, y mở hai mắt nhìn lên vầng trăng ảm đạm trên bầu trời đêm kia, đồng tử dần dần buộc chặt, nhưng y lại chỉ là nhàn nhạt mà nói: “Y đại nhân trước mang ta đến gặp công chúa đi.” Thấp kém nỉ non ở không trung, ánh mắt y lộ ra một tia lo lắng ko dễ phát hiện.

Y trong lòng phi thường rõ ràng, hiện tượng thiên văn cho thấy là “Hắc ám nguyệt thực”. Lần này tuyệt đối là đại quy mô hắc ma pháp trận doanh, hướng hi á phát ra cảnh cáo tin tức . Khi ánh trăng trên lãnh thổ hi á dần dần bị che phủ, giàu có hi á đế quốc sẽ bị hắc ám lực lượng cắn nuốt, cho đến khi hủy diệt.

Y đại nhân nhìn Ni Lạp trên mặt thờ ơ thần thái, hắn già nua gương mặt lộ ra mấy phần thê lương, chỉ biết ảo não thở dài……

Xe ngựa ngừng ở ngoài điện, Ni Lạp trầm mặc mà đi theo y đại nhân xuống xe, vội vội vàng vàng mà đuổi tới điện công chúa . Bởi vì công chúa đột nhiên phát bệnh, hiện tại trong cung nháo nhác cả lên. Trong cung, các dược sư lợi hại đều đc gọi đến trị bệnh cho công chúa, lại trước sau không có bất luận cái gì hiệu quả.

“Mau mau mau! Ni Lạp lĩnh chủ đến! Tất cả mọi người thối lui ra ngoài cung điện của công chúa.” Y đại nhân vội vội vàng vàng mà đi vào điện công chúa, bắt đầu phát lệnh chỉ huy.

Ni Lạp mặc kim sắc trường bào, màu bạc đường viền cổ áo, hơn nữa trước ngực có thạch anh tím đá quý làm y cả người nhìn qua cực kỳ trang nhã. Chậm rãi đi vào công chúa điện, kia màu tím tóc dài rũ ở trước ngực dao động theo từng bước chân của y . Trong tay y cầm một hòm thuốc.

Người hầu nhóm nhìn thấy khí tức lãnh ngạo lại mỹ lệ của Ni Lạp lĩnh chủ, hết thảy đều đỏ lên mặt, cúi đầu liền rời khỏi công chúa điện.

Ni Lạp vén lên sa mành trong phủ điện công chúa, đi vào trong phòng còn có một bức bình phong ngăn cách tẩm cung. Ở y đại nhân dẫn dắt đến trước phòng ngủ, trước cửa đứng một vị thiếu niên thân xuyên hoa lệ phục sức tuấn lãng, kia thiếu niên một đầu tóc vàng, mượt mà mà mỹ lệ. Hắn trên mặt tràn đầy lo lắng, chớp động màu đen hai tròng mắt, đêm đen cặp mắt kia như sao trời loá mắt.

“Ngươi như thế nào hiện tại mới trở về! Động tác cũng quá chậm, nếu công chúa xảy ra chuyện, ngươi chờ chính là chịu hình đi!” Thiếu niên dung mạo nhìn qua chỉ có 20 tuổi bộ dáng, trong giọng nói lại mang theo uy nghiêm khó tả.

“Lão thần đáng chết, thỉnh bệ hạ bớt giận!” Y đại nhân quy quy củ củ mà hướng tới thiếu niên quỳ lạy, thiếu niên làm lơ hắn xin tha, ngẩng đầu kia đôi mắt thâm thúy gắt gao mà nhìn chằm chằm trấn định tự nhiên Ni Lạp, thấy Ni Lạp không có quỳ lạy ý tứ, hắn không vui mà nhíu mày, “Còn không mau vào xem công chúa tình huống, nhất định phải cứu sống cho ta, có nghe thấy không!”

Ni Lạp nhàn nhạt mà nhìn về phía dung mạo tuổi trẻ Hi Á Vương, nhẹ nhàng mà gật đầu: “Ừ" . Trên mặt y nhìn không ra cảm xúc khác thường gì , trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng ngủ chính của công chúa.

Xa hoa độc đáo trang trí theo phong cách Châu Âu, ngà voi điêu khắc bài trí, trong điện trang trí trang nhã trang lại thêm ánh sáng màu ảo, làm cho cả phòng nhiễm mông lung sắc điệu, tóc vàng mắt xanh mỹ lệ công chúa, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, liền hô hấp đều thực mỏng manh.

Ni Lạp mở ra hòm thuốc sửa sang lại, nhanh chóng phối dược vật, chậm rãi uy công chúa ăn xong đặc chế nước thuốc. Công chúa là con thứ sáu của Hi Á vương,. Năm nay đã tới tuổi thành hôn, Hi Á Vương cũng phi thường coi trọng, mà công chúa bệnh cũng chỉ có hắn có thể khống chế được, là một loại bệnh lạ giống như gặm nhấm trái tim, một khi phát bệnh đau đớn muốn chết. Nghiêm trọng nhất là có thể chết bất cứ lúc nào.

“Công chúa, ta ở đây. Uống xong này dược là có thể khống chế được ngươi trong cơ thể bệnh, tạm thời sẽ không lại phát tác.” Ni Lạp động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà nâng dậy công chúa. Như cũ bị hôn mê công chúa, dựa vào trên vai y, làm công chúa nuốt vào đặc chế nước thuốc, kia màu lam chất lỏng chảy vào trong miệng, chậm rãi thấm vào công chúa dạ dày.

Ni Lạp làm công chúa một lần nữa nằm xuống, toàn bộ quá trình đơn giản mà lễ phép, y thu hồi bình thuốc bắt đầu sửa sang lại hòm thuốc, quay đầu nhìn về phía trên giường còn hôn mê công chúa, y do dự đối trên giường tiều tụy người nói: “Tuy rằng không biết ngươi có thể hay không nghe thấy, nhưng là ta vẫn là tưởng nói, về sau ngươi không cần lại vì người kia hao tổn tinh thần, nếu có hắn ở bên cạnh ngươi, vậy ngươi nhất định sẽ thực mau liền khôi phục.” Y trong mắt lập loè phức tạp quang mang, đáng tiếc không ai có thể nhìn đến y lộ ra loại vẻ mặt này, yên tĩnh tẩm cung chỉ có y cùng hôn mê công chúa.

Sau khi sửa sang lại hòm thuốc, một lần nữa trở lại công chúa mép giường, từ trên cổ tay gỡ xuống một chiếc vòng tay kim sắc. Nâng lên công chúa mềm mại vô lực tay, vì nàng mang lên.

“Công chúa, đây là thứ duy nhất ta có thể vì ngươi làm, hy vọng ngươi có thể né qua trận này tai nạn.” Ni Lạp đôi môi khẽ nhúc nhích, dừng một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, tiếp theo vì công chúa đắp chăn đàng hoàng, “Ngươi phụ vương thực lo lắng ngươi, cho nên ngươi phải nhanh khỏe lên.”

“……”

Trong tẩm cung phi thường an tĩnh, chỉ có Ni Lạp thanh âm nhợt nhạt quanh quẩn, như một ánh đèn cô đơn, buồn cười chính là trường hợp này thậm chí có vẻ có chút bi thương.

Ni Lạp lẳng lặng mà đứng ở mép giường nhìn chằm chằm công chúa trên giường, trên mặt lộ ra nhợt nhạt tươi cười: “Công chúa, nói cho ngươi một cái tin tức tốt, Casey hắn đã trở lại……” Dưới ánh đèn có vẻ lãnh diễm, mái tóc màu tím không an phận mà rũ ở trước ngực, bị gió thổi nhẹ tung bay.

Trên giường người, đầu ngón tay có chút động…