Chương 48:

Ba tháng sau, Áo Ba Lạp cuối cùng không chịu nổi, đại quân mênh mông cuồn cuộn hướng tới hi á quốc mà đến, hai nước giao chiến chính thức bắt đầu rồi. Ở y giới trận này không thể tránh khỏi, trong chiến đấu không ít thần dân cũng vì thế dâng ra sinh mệnh.

Thời điểm Áo Ba Lạp bệ hạ quyết định tiến công hi á quốc, hi á quốc công chúa cũng chính là hiện tại thập hoàng phi lựa chọn trầm mặc, bởi vì không có người có thể ngăn cản trận chiến này.

Ni Lạp lĩnh chủ ly thệ chỉ là cái cớ tốt nhất để xuất binh. Điều này làm cho hi á Vương cảm giác tuần tự có chút kì lạ. Phía sau cái chết hoàn mỹ kia dường như đang che dấu điều gì đó!

Ngoài thành Áo Ba Lạp, binh lính nghiêm cẩn trông giữ cửa thành.

“Này, nghe nói hôm qua bệ hạ bắt được tùy tùng bên người Lĩnh chủ Ni Lạp, hình như gọi là Địch Mã thì phải, té ra là…”

“Nghe nói hỏa hoạn mấy tháng trước trong nhà thủ phủ đều là do hắn phóng.”

“Ai mà biết! Nghe nói lúc tìm được hắn, mặt hắn tái nhợt như quỷ, còn nghi hắn là ác linh chuyển thế nữa!”

“Chuyện này đã xảy ra, Áo Ba Lạp và hi á nhất định không thể bình an nữa.”

Binh lính trông coi cửa thành cũng than thở, quan sát thấy gần đấy có người khả nghi đến gần.

“Này, lão già! Tên ăn xin chết tiệt mau cút đi!”

“Thật hôi thối, đi ra xa, đừng cản trở chúng ta đổi phiên trực với nhóm tiếp theo!” Binh lính thét to, đá tên khất cái vào trong thành.

Tên khất cái cả người đen thui té trên mặt đất. Một đầu tóc rối bù không thấy rõ mặt, y phục trên người rách nát. Đám lính đều chán ghét nắm mũi, bọn họ ngửi được trên người tên khất cái này có mùi thối.

“Ta…” Thanh âm của tên khất cái lạnh như băng.

“Ngươi cái gì mà ngươi! Còn không mau cút đi, cẩn thận ta gϊếŧ ngươi!” Binh lính kêu gào tiến lê đá văng tên khất cái.

Tên khất cái lại cong người té trên đất, ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ… các ngươi mới nói tùy tùng của Lĩnh chủ… bị bắt… có thật không…”

“Cái tên khất cái thối như ngươi biết làm gì? Quản cái rắm nương ngươi ấy!” Tên lính diễu võ dương oai cười to, “Đúng vậy đó! Tên tùy tùng của Lĩnh chủ ba ngày nữa sẽ chấp hành lệnh thiêu sống của bệ hạ, tên khất cái chết tiệt ngươi còn muốn đi cứu hắn hả? Ha ha ha…” Một đám binh lính phía sau đều cười ha hả.

Thân thể tên khất cái chấn động mãnh liệt. Y thong thả đứng lên: “Ta muốn vào thành.”

“Lão tử hôm nay phải làm thịt ngươi! Cho ngươi đi thì ngươi không đi, muốn chết hả?” Binh lính giơ trường thương hung tợn đâm vào tên khất cái.

“Ngươi dám!

Ngay lúc trường thương của bọn lính sắp thương tổn tên khất cái, từ trong một chiếc xe ngựa của hoàng thất đang chạy về phía cổng thành phát ra một tiếng hét của một thiếu niên.

Tên lính kia sợ tới mức trường thương lập tức rớt xuống, vội vã quỳ trên mặt đất dập đầu về phía xe ngựa.

“Bệ… bệ hạ tha lỗi.”

Theo thanh âm hoảng sợ của tên lính kia, binh lính đóng bên ngoài thành đều ‘bịch bịch’ mấy tiếng quỳ rạp trên đất.

“Bệ hạ tha lỗi. Là do tên khất cái này quấy rối ở ngoài cổng thành, còn nói phải đi cứu tùy tùng của Lĩnh chủ Ni Lạp.” Tên lính nói năng loạn xạ lại được rất nhiều người phía sau hưởng ứng.

Y đâu có nói như vậy! Thân thể tên khất cái không tự chủ được mà lui về phía sau, chuẩn bị thừa dịp đang lộn xộn chạy trốn, lại nghe thấy trong xe ngựa truyền ra một tiếng hừ khinh thường.

“Bắt y lại cho ta.” Trong xe ngựa truyền ra mệnh lệnh. Binh lính vẻ mặt chán ghét bước tới trói tên khất cái lại.

Casey ngồi trong xe ngựa, từ sau khe hở của rèm cửa nhìn thấy tên khất cái bẩn thỉu, hắn không kiên nhẫn lia mắt đi, nhíu mày. Hắn ghét nhất là thứ gì dơ bẩn.

“Đem ra ngoài giải quyết sạch sẽ, đừng làm bẩn cổng thành của ta.” Hắn phiền chán phân phó, trong mắt đầy lạnh lùng, “Cứu tên tùy tùng của Lĩnh chủ? Chỉ là một tên khất cái hôi thối cũng dám nói xằng, hôm nay phải khiến ngươi trả giá lớn cho những gì ngươi nói.”

Y không có nói như vậy! Tên khất cái giãy dụa phát ra thanh âm rất nhỏ. Mấy tên lính lại lôi tên khất cái ra ngoài cổng thành.

“Khoan đã.” Trong xe truyền ra một giọng nam, Mil ngồi chung với Casey trong xe. Hắn lên tiếng làm Casey bất mãn nhìn hắn.

“Bệ hạ đem tên khất cái kia về đi, nói không chừng có liên quan đến chuyện của Lĩnh chủ nữa. Đây là thời kì bất ổn, không thể buông tha một chút uy hϊếp nào.” Mil xốc rèm xe ngựa lên, nói nhỏ vài câu bên tai Ma pháp sư bên cạnh.

“Đem tên thối này áp vào địa lao!” Ma pháp sư kia vậy tay chỉ huy binh lính. Xe ngựa hoàng gia lại chậm rãi tiến vào trong thành.