Chương 46:

Thời gian dần dần qua đi, Casey bất an cũng càng ngày càng lớn, một loại mạc danh cảm giác từ đáy lòng dâng lên, liền chính hắn cũng không biết vì cái gì, đối mặt với lửa lớn mãi không tắt, hắn thế nhưng không hy vọng cái kia lão nam nhân sẽ chết.

“Hồi bệ hạ! Ở trong phòng phu nhân phát hiện hai cổ thi thể! Khả năng chính là phu nhân cùng Ni Lạp lĩnh chủ!”

Hai thi thể bị nâng ra tới, sớm đã hoàn toàn bị thay đổi.

Hắn mặt vô biểu tình mà nhìn hai cỗ thi thể, đáy mắt toàn là chán ghét: “Này hai cổ thi thể không có Ni Lạp, đều cút xuống cho ta!” Ni Lạp thân thể hắn cực kỳ quen thuộc, hơn nữa có linh châu hộ thể tuyệt đối sẽ không đốt thành như vậy!

“Phu nhân phu nhân! Ô ô……” Người hầu sôi nổi quỳ trên mặt đất hướng tới hai cổ thi thể khóc thút thít, bọn họ rõ ràng nhận được trong đó một khối trên người đeo đá thủy tinh chính là bọn họ phu nhân, mà bên cạnh khối thi thể kia hẳn là thị nữ bên người phu nhân.

“Chúng ta phu nhân ngày mai liền đại hôn, hôm nay như thế nào sẽ xảy ra loại sự tình này?”

“Phu nhân mệnh không tốt, trước kia đã bị hủy dung, lần này còn thảm thương như vậy.…”

“Chúng ta tương lai lão gia cũng là người tốt, y ngày hôm qua còn giúp ta quét tước hậu viện đâu, ô ô, lão gia phu nhân……” Bọn người hầu quỳ trên mặt đất thống khổ khóc thút thít, một mảnh bi thương cảnh tượng.

Cái kia lão nam nhân như thế nào khả năng chết?

Y chịu tra tấn cỡ nào cũng không chết, một đám lửa nho nhỏ sao có thể làm y chết cháy?

Chẳng lẽ y thừa cơ chạy trốn?

Trong mắt Casey lóe lên ánh phẫn nộ. Không muốn kết hôn thì cũng không cần dùng cách này chứ! Lão già chết tiệt kia dám làm chết cháy nữ nhân có tiền nhất nước hắn, tuy rằng bộ dáng xấu nhưng cũng là thủ phủ của đất nước, tài lực đất nước đều dựa vào nữ nhân này mà điều động. Lão nam nhân kia còn không biết chừng mực, làm ra chuyện như vậy mà không nghĩ tới hậu quả!

Cho y cơ hội thượng vị cũng không cần? Thực hảo thực hảo, vậy cứ chết sạch sẽ là tốt nhất!

Càng nghĩ càng giận càng nghĩ càng cảm thấy lão nam nhân được một tấc lại muốn tiến một thước, kia lão nam nhân chết cũng tốt, đỡ phải phiền hắn, nhưng là nếu nam nhân thật sự đã chết hi á cùng Áo Ba Lạp lúc đó có thể nói là sẽ chặt đứt giao tình, chỉ với một thập hoàng phi cũng không đủ kiềm chế con dân Hi á, dù sao thì lão nam nhân y ở trong lòng thần dân hi á có địa vị rất cao.

Hành vi lại đi ngược lý trí, cảm xúc trong mắt Casey phức tạo khó hiểu. Hắn không thể kiềm chế vọt vào đám cháy, phía sau là một mảng kinh hô.

“Ông trời của ta! Bệ hạ chạy vào trong đó rồi! Mau mau chữa cháy!”

“Thượng đế phù hộ bệ hạ, trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện gì! Binh lính mau theo ta vào trong hộ tống bệ hạ!”

“Bệ hạ chúng ta đối với thần tử thật tốt! Vốn đã nghe bệ hạ chán ghét Lĩnh chủ Ni Lạp hết mức, lúc này lời đồn đã có thể không đánh mà tan.”

Tối nay thành Áo Ba Lạp không được một giây phút nào yên tĩnh, tất cả thần dân đều yên lặng chìm trong đau thương khi thủ phủ của quốc gia đã ra đi, cùng với sự lo lắng khi mà ‘của hồi môn’ Lĩnh chủ sống chết không rõ. Lửa cháy hừng hực nhuộm đỏ bóng đêm, gió thổi mạnh làm lửa cháy càng lớn.

Một thiếu niên khoác áo lông đứng trên nóc nhà cách đám cháy không xa, lo lắng nhìn động tĩnh trong phủ. Hắn đã tới chậm một bước. Thế lửa như vậy hoàn toàn làm cho người ta không cảm nhận được hơi thở cửa sự sống. Đôi đồng tử màu xám phủ một tầng sương mù yêu dị.

Ni lạp, ta đã tới chậm sao? Tại sao ta không cảm giác được khí tức tồn tại của ngươi…

Thiếu niên ngây ngẩn đứng trên nóc nhà, thân thể lạnh lẽo đến thấu xương.

Cả đêm ồn ào náo động, Áo Ba Lạp không chút yên tĩnh. Mọi người hết sợ hãi lại lo lắng, mà Ni Lạp trong cơn hỏa hoạn này đã im hơi lặng tiếng biến mất.

Cho đến tận sáng hôm sau ngọn lửa mới được dập tắt, mọi người cũng không tìm thấy thi thể của Lĩnh chủ Ni Lạp, mà quốc vương của bọn họ lại bị bỏng cả cánh tay. Không ai biết lúc đi ra khỏi đám lửa hắn đang suy nghĩ gì, chỉ mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút nguy hiểm, thế nên cũng không có ai dám quấy rầy bệ hạ, đi dọn dẹp hiện trường. Mọi người bên ngoài bận rộn trong đám phế tích, tìm kiếm vị Lĩnh chủ tuy đã mất đi địa vị nhưng lại làm cho quốc vương trở nên kì lạ kia.

Mà khi việc này diễn ra, trong Hoàng cung hi á, bên trong tẩm cung của hi á Vương còn đang diễn cảnh giao chiến mãnh liệt. Không ngừng có nữ nhân thở gấp từ trong tẩm cung chạy ra.

Bảy vị hoàng phi cả người trần trụi quay quanh giường, hầu hạ quốc vương bình thường đã là một sự tồn tại như thần tiên trong lòng các nàng.

Nữ nhân ngậm phân thân của thiếu niên cố gắng phun ra nuốt vào, mấy nữ nhân còn lại giống như quỳ lạy thần tiên mà khẽ hôn lên thân thể hắn. Thế nhưng thiếu niên lại bày một bộ mặt buồn bực tựa vào trên giường lớn hoa lệ. Hắn vậy mà không có chút kɧoáı ©ảʍ nào, đám nữ nhân này phục vụ hắn cả đêm, du͙© vọиɠ của hắn không hề có dấu hiệu đứng lên, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút tức giận.

“Đều cút hết đi.” Hắn cuối cùng cũng chịu không nổi, đẩy nữ nhân phía sau khẽ quát một tiếng.

Mấy nữ nhân nghẹn ngào, nơm nớp lo sợ mà chạy ra ngoài. Hắn phiền chán nhìn phân thân xụi lơ của mình, làm tiền diễn cả đêm cũng không có dấu hiệu thức tỉnh. Hắn thân là quốc vương hi á tôn quý lại bất lực, nói ra chắc chắn sẽ bị người ta cười chết!