Chương 44:

"Hảo ngọt, vừa rồi ăn qua kẹo sao?” Địch Mã chớp chớp mắt, cắn Ni Lạp cằm.

“Nói bậy.” Ni Lạp không dấu vết mà lắc đầu, trên mặt có nghi vấn thổi qua.

“Ta muốn……” Địch Mã giống như miêu mà bò ở trên người Ni Lạp, lười biếng mà nhìn Ni Lạp phản ứng, đôi tay hoạt tiến Ni Lạp nội y.

“Buông tay.” Ni Lạp trong mắt tức khắc khôi phục dĩ vãng thanh minh, vừa rồi những cái đó nhàn nhạt mà mê loạn sớm không thấy bóng dáng.

Địch Mã tay cứng lại, hắn đáy mắt dây dưa phức tạp biểu tình, tựa hồ chờ mong Ni Lạc nhanh thay đổi chủ ý, chính là sự thật thường thường tương phản. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi kiên trì trong chốc lát, Cuối cùng khi Ni lạp nhanh chóng trở nên lạnh lùng, hắn rũ mắt thở dài một hơi, thành thật thu tay, tránh làm ra việc khiến Ni lạp tức giận.“

"Ta đây hôn ngươi tổng có thể đi.” Địch Mã cúi đầu, dán bên môi Ni Lạp, trả thù tính cắn bờ môi của y.

“An tĩnh ngủ.” Ni Lạp đẩy ra Địch Mã rồi xoay người sang chỗ khác không hề quản người phía sau, y còn có rất nhiều sự tình cần lo lắng, không có công phu nói mấy vấn đề này, y nhắm mắt lại chờ đợi ngày mai tiến đến.

Thời gian ba ngày nháy mắt trôi qua, hôm nay đã là ngày đi gặp vị hôn thê. Casey an bài một đội ngũ tiễn Ni Lạp ra khỏi Hoàng thành, không chút lưu luyến đưa Ni lạp đi. Địch Mã thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh Ni Lạp.

Ni lạp yên lặng ngồi nhìn thiếu niên cưỡi ngựa ngoài xe. Tâm tình không thể nói nên lời làm cho y có chút phiền chán lại có chút vui vẻ. Phiền chán vì gần đây thiếu niên luôn tự ý quyết định, vui vẻ vì thiếu niên vẫn luôn ở bên cạnh, điều này làm cho y có cảm giác tồn tại chân thực. Nhưng nhớ tới biểu tình chỉ mong y mau chóng rời đi của Casey khi đưa tiễn, trong mắt y lập tức tràn ngập chán ghét.

Y ghét bị người khác khống chế cuộc sống của y, nhưng vẫn có những chuyện mà y không thể không nghe theo sự sắp xếp đáng sợ thế này.

Khi đến nơi, Ni lạp và Địch Mã được quản gia đưa vào trong phủ. Đoán rằng bên trong sẽ còn xa hoa hơn cả đại viện, Ni lạp phủ áo khoác lông chồn màu trắng chậm rãi đi vào căn phòng chủ nhân dùng để tiếp khách.

Tôi tớ đối xử với y rất cung kính. Trong phòng khách có một nữ nhân che sa đen ngồi trên ghế gia chủ. Nữ nhân kia ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhìn về phía Ni Lạp đang bước vào cửa, trong ánh mắt sáng như tuyết hiện lên vẻ tán thưởng, đôi môi dưới lớp sa đen vẽ lên một nụ cười thỏa mãn.

“Hoan nghênh Lĩnh chủ Ni Lạp đến nhà chung của chúng ta. Sau vài ngày nữa chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, sau này ngươi chính là nam chủ nhân của nơi này, không cần phải câu nệ như thế.” Tiếng cười khẽ của nữ nhân như chuông vang, trong giọng nói không hề xinh đẹp hay quyến rũ, chỉ có phần nhiều là sự chân thành. Thái độ hoan nghênh này làm cho Ni Lạp cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Phu nhân không cần khách khí như thế, dù sao sau này mọi người đều là người một nhà cả thôi. Lĩnh chủ của chúng ta chỉ không biết cách nói chuyện yêu đương mà thôi, không phải đang câu nệ.” Địch Mã đến trước mặt nữ nhân, bình tĩnh thay Ni lạp trả lời vẫn đề trong lời nói của nữ nhân.

Ni lạp đưa mắt nhìn về phía nữ nhân. Một cơn gió vén mở khăn che mặt của nữ nhân, trên gương mặt của nàng phủ đầy vết tích do đao thương gây ra. Y chưa từng thấy qua gương mặt nào kinh khủng hơn. Tất cả hạ nhân đều cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của nữ chủ nhân, Địch Mã thì quay đầu dời tầm mắt, trong bụng cuộn lên một trận, mà Ni Lạp lại mặt không đổi sắc nhìn gương mặt đầy vết thương của nữ nhân.

“Lĩnh chủ Ni Lạp, ngươi không sợ ta sao?” Nữ nhân có chút kinh ngạc. Phải nói rằng tiểu hài tử nhìn thấy nàng cũng sẽ sợ đến phát khóc, cho dù là người trưởng thành gặp nàng cũng bị dọa đến mức nói không ra lời. Mà nam nhân mang vẻ mặt không đổi này, trong mắt không có sự chán ghét, cũng không có kinh ngạc, không có cảm xúc gì cả.

“Có gì phải sợ?” Ni Lạp thản nhiên mở miệng. Y không ngại vẻ bề ngoài, huống chi y cũng không tin tưởng vào hôn nhân không có tình yêu. Y chỉ là làm một con cờ khi đến đây, còn nói chi đến ưa thích hay chán ghét, cũng chỉ là dư thừa.

“Mặt của ta bị thương trong một lần chiến loạn, hiện tại xấu xí thế này, hi vọng sẽ không dọa ngươi.” Nữ nhân phân phó hạ nhân rót nước mời khách, “Đây là điểm tâm ta tự mình làm để chào đón ngươi.” Lông mi nữ nhân khẽ run một chút, dưới khăn che mặt cười đến khoái trá.

Điểm tâm bằng bơ sữa làm thành hình quả dâu tây mà Địch Mã thích được bày ra. Địch Mã cũng không để ý cái gì gọi là lễ nghi mà ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn hết cả phần Ni Lạp luôn. Khóe miệng Ni Lạp hiện lên vẻ tươi cười, bình tĩnh nhìn bộ dáng tham ăn của Địch Mã.

“Phu nhân còn nữa không vậy?” Địch Mã vừa lòng liếʍ liếʍ miệng, giơ đĩa nhỏ lên, ánh mắt sáng lên nhìn nữ nhân. “Tay nghề phu nhân thật tốt, so với điểm tâm ta ăn được ở hoàng thành ngon hơn rất nhiều.”

Sắc mặt nữ nhân có chút xấu hổ nhìn Ni Lạp : “Lần sau ta lại làm thêm, bởi vì thời gian hôm nay quá gấp, cho nên ta không chuẩn bị nhiều.”

“Không sao, ta chưa bao giờ ăn đồ ngọt.” Ni Lạp nhận lấy chén nước người hầu đưa lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác thoải mái ung dung. Y cuối cùng lại bổ sung một câu: “Ta thích ăn cay, sau này làm đồ cay đi.”

Ánh mắt vốn còn chút xấu hổ của nữ nhân lúc này bỗng như hoa sen nở rộ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt tràn ngập cảm tình. Nàng thấy Ni Lạp đối với mình kỳ thật rất không tệ, ít nhất từ trong giọng nói có thể nghe ra y cũng không phải không thích mình. Phát hiện này làm cho trong lòng nữ nhân trở nên vui vẻ hơn.

Địch Mã mất hứng buông đĩa nhỏ, không nói gì.