Chương 30: Ôm nhau

Nam nhân nằm ở trên giường tùy ý Địch Mã đùa nghịch, cảm giác được hai chân đột nhiên bị kéo ra, nam nhân bắt đầu trở nên khẩn trương, cau mày nhìn Địch Mã động tác. Địch Mã chôn ở giữa hai chân y rửa sạch tàn lưu chất lỏng, cảm giác được thon dài ngón tay xâm nhập trong cơ thể, nam nhân bất an mà phát ra phản kháng yếu ớt, thon dài ngón tay ở trong cơ thể uốn lượn. Địch Mã trên trán treo đầy mồ hôi, hắn kỳ thật cũng lo lắng sẽ lại lần nữa lộng thương nam nhân, hắn chỉ có thể thật cẩn thận duy trì động tác.

Nam nhân thật sự bất đắc dĩ, cái kia sỉ nhục địa phương bị chính mình thuê trở về thiếu niên đυ.ng vào, đêm nay lại còn có phát sinh như thế mất mặt sự tình.

Ngươi thả lỏng đi, ta sẽ không làm gì ngươi.” Địch Mã ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái với nam nhân có vẻ mặt phức tạp. Thiếu niên thay nam nhân rửa sạch thân thể, đắp chăn đơn, rồi ngồi yên bên giường không nhúc nhích, cho đến tận hừng đông.

Mấy ngày sau đó, Địch Mã luôn luôn trông coi bên người Ni Lạp. Ni Lạp không tiện hoạt động, Địch Mã xin quản sự một chiếc xe ngựa, mới giúp cho Ni Lạp đi đường bớt vất vả hơn. Mà vài ngày tiếp theo, Casey hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Ni Lạp, cả ngày chỉ cùng Mil ngồi trong xe ngựa.

Ni lạp tuy rằng không biết lại lịch của Địch Mã, nhưng khoảng thời gian này Địch Mã thể hiện tích cực cùng an phận làm cho Ni Lạp đối với thái độ của hắn có chút thay đổi. Bởi vì hoạt động bất tiện nên mọi chuyện đều là Địch Mã làm giúp, thậm chí là tắm rửa, đi lại, các loại hầu hạ xấu hổ đều là Địch Mã làm thay. Nam nhân mặc dù có chút không thoải mái, nhưng dưới động tác cẩn thận của thiếu niên cũng dần quen với kiểu hầu hạ luôn sẵn sàng này.

“Kỳ thật ngươi có thể không cần làm đến bước này, ta cũng sẽ không đuổi việc ngươi.” Ni Lạp ngồi ở trên bậc thềm, ánh mắt truy đuổi Địch Mã bận rộn thân ảnh, thiếu niên này đến tột cùng là như thế nào tưởng? Cam nguyện vì một cái mất đi thế lực lĩnh chủ làm được loại này trình độ ? Có phải hay không có điểm buồn cười?

Địch Mã ngẩng đầu nhìn Ni Lạp liếc mắt một cái, tiếp tục cúi đầu vì Ni Lạp trải giường chiếu, lưu loát mà bế lên Ni Lạp, thật cẩn thận mà đem hắn phóng tới trên giường: “Ngươi hiện tại đi cũng không được, ngay cả đứng lên đều thực khó khăn, ta không làm này đó ai tới làm?”

“Ngươi là oán trách chúng ta thiếu người sao?” Ni Lạp bị chọc cười.

“Không, ta biết mình đang làm gì, ta nhận tiền của ngươi thì sẽ làm ngươi vừa lòng, ta là người của ngươi, việc này là đương nhiên.” Địch Mã thành thật nói ra suy nghĩ của hắn.

Ni Lạp nhìn Địch Mã: “Ngươi có việc giấu ta.”

Thiếu niên lạnh băng mà đôi tay nắm chặt chăn đơn, dừng lại ở Ni Lạp trước ngực. Nho nhỏ tạm dừng lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều, hảo hảo ngủ đi.”

Hắn tắt đi ánh đèn trong phòng, ngồi ở mép giường không có mặt khác động tác, Ni Lạp thở dài một hơi, duỗi tay xốc lên chăn, ý bảo thiếu niên có thể cùng chính mình cùng giường, Địch Mã trên mặt lộ ra vui sướиɠ biểu tình, tính trẻ con trên mặt lộ ra tươi cười, con sói trắng chui vào trong chăn rồi lại không dám thân cận Ni Lạp, lo lắng Ni Lạp sinh khí về sau cự tuyệt cùng hắn cùng nhau ngủ.

“Địch Mã, ngươi có người nhà sao?” Nam nhân cảm thấy Địch Mã khẳng định là tưởng niệm người nhà, nếu không sẽ không như vậy rầu rĩ không vui.

Nam nhân quỷ dị mà nhận thấy được bên cạnh thiếu niên thân thể rõ ràng căng chặt, y quay đầu nhìn về phía thiếu niên trong mắt mang theo khó hiểu, thiếu niên kia xám trắng đôi mắt trong bóng đêm có vẻ dị thường sáng ngời, nhưng nhìn kỹ sẽ cảm thấy thiếu niên biểu tình có chút mơ hồ.

“Ta không có nói với ngươi sao? Kỳ thật ta không có người nhà, ta phụ thân căn bản là không cần ta, đem ta khóa……” Thiếu niên tựa hồ ý thức được cái gì đình chỉ lên tiếng.

Ni Lạp quay đầu, mặt hướng thiếu niên, phát hiện thiếu niên trầm mặc thời điểm trong mắt mơ hồ mang theo u buồn, không có ngày thường như vậy vui sướиɠ, y nhận định thiếu niên đã từng trải qua cái gì đáng sợ sự tình.

Nam nhân nháy mắt có loại cảm giác…… Thiếu niên cùng chính mình thật sự rất giống……

"Ngủ đi.” Ni lạp đưa tay kéo chăn đắp cho Địch Mã, y đang chuẩn bị quay đầu, lại bị hai tay lạnh lẽo của thiếu niên nâng hai má.

Thiếu niên nhanh chóng hôn lên má y một cái, liền đem đầu vùi ở ngực Ni Lạp, đôi tay ôm eo nam nhân, nhắm mắt lại ngủ.

Ni Lạp bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu của hắn, không có trách cứ thiếu niên thình lình xảy ra lỗ mãng hành động, y ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hồi tưởng Hi Á Vương dặn dò.

Đi lâu như thế, một lần cũng không hồi báo Hi Á Vương tình huống bên này. Có khi nào Hi Á vương đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế hung hăng nguyền rủa tên ‘phản đồ’ y không…