Chương 8

Tư Văn đá hai người họ ra, túm lấy Chu Yên, ném xuống sofa, tì hai đầu gối vào giữa hai chân cô, xé rách quần áo của cô, rồi vùi đầu xuống, cắn. Thực sự là cắn, vết cắn gần như lập tức xanh tím bầm máu.

Chu Yên rất đau, nhưng đau hơn nữa cô vẫn còn có thể chịu đựng được.

Tư Văn vén váy lên, lực tay cực lớn, rất thô lỗ và kiêu ngạo, tạo ra tần suất mà Chu Yên không chịu nổi.

Chu Yên nhất thời mím môi, đau đến nỗi thái dương nổi lên đầy gân xanh, nhưng cô vẫn không nói một lời trừ khi Tư Văn hỏi.

Tư Văn lúc này không muốn nghe thấy giọng của cô. Anh là một người cực kì chuyên tâm, trong bất kì chuyện gì.

Mười cô gái nhỏ rùng mình và lùi lại trong vô thức. Họ không hiểu tại sao một người đàn ông với thân phận và tài năng xuất chúng như Tư Văn lại có thể tàn nhẫn với một người phụ nữ như vậy.

Tính xấu của Tư Văn còn nhiều hơn thế. Anh cởi thắt lưng ra, kéo đầu Chu Yên tới, như thường lệ.

Anh cũng lấy một ít thạch xoắn ốc trên bàn và ném vào mặt cô.

Chu Yên đã ở bên anh bốn năm, vì vậy cô có thể hờ hững mặc kệ mười đôi mắt kinh ngạc của các cô gái, bỏ vào miệng, tiếp tục, nhân tiện thể hiện ra một bộ mặt thích thú, thỉnh thoảng lại nhếch lên một cái nhìn quyến rũ.

Tư Văn nhìn cô, thật ra cô không thay đổi, ngược lại, đẹp hơn, ngoan hơn hồi đó, nhưng anh vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Chu Yên đã giúp anh đến giải tỏa một lần, cho phép anh để lại dấu vết trên cô.

Tư Văn cởϊ áσ khoác, tháo cà vạt, nâng chân cô lên.

Cô rất xinh đẹp, nơi nào cũng đẹp, anh luôn có thể tìm thấy sự tươi mới trong cô, thậm chí có thể so sánh với miền cực lạc được mô tả trong các tác phẩm nhân văn kinh điển của phương Tây.

Anh thở hổn hển, ánh mắt càng lúc càng trở nên đê mê.

Trên trán Chu Yên đổ một lớp mồ hôi mỏng, nắm lấy cánh tay của anh, thét lên một tiếng. Tư Văn nghe xong, hai mắt đỏ bừng.

Trận chiến này, kéo dài hơn nửa giờ.

Những cô gái nhỏ đó đã rất sửng sốt, họ chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông hay một người phụ nữ nào như vậy.

Quần Tư Văn cởi đến mắt cá chân, anh cảm thấy vướng víu, liền đạp một ống xuống, đi vào phòng ngủ nối với phóng bao lấy một bao thuốc, rút ra một điếu, vừa đi vừa châm lửa, hít một hơi, gân xanh trên trán anh nổi lên.

Chu Yên cũng muốn hút thuốc, liền kêu anh một tiếng, Tư Văn cũng cho, ném một cái, nhưng không có cho bật lửa.

Anh chỉ ngồi trên chiếc sofa đơn, hút thuốc và nhìn cô.

Chu Yên biết anh muốn làm gì, đưa điếu thuốc lên miệng, ngậm một nửa, đi tới trước mặt anh, đưa tay ra sau gáy anh, hướng đầu thuốc vào đốm sáng ở khóe miệng anh, hút một cái, châm lửa, khói phả ra từ mũi cô.

Lúc chuẩn bị rời đi, cô đã bị túm lấy thắt lưng, kéo xuống.

Tư Văn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô, khói thuốc phủ kín lông mày từ lúc nào.

Chu Yên cầm điếu thuốc trong tay, vừa nói, khói thuốc đã đập vào mặt anh: “Không cần động.”

Cô không đợi Tư Văn phản ứng, đổi thành tư thế quỳ trên eo anh, nghiêng người về phía trước. Tay cô vịn vào người anh, di chuyển từ từ.

Cuối cùng, chân của Chu Yên đều mềm nhũn.

Tư Văn quả đúng là một mãnh thú. Thực ra chuyện này Chu Yên không cần phải chứng minh, nhưng cô vẫn muốn nói ra.

Tư Văn là một mãnh thú.

Mấy cô bé còn đang tuổi thanh xuân đều khϊếp sợ, có đứa thì khóc, có đứa thì tiểu ra quần, chị Hồng đưa chúng đi quở trách một hồi, đành phải quay đầu lại, cúi đầu khom lưng xin lỗi Tư Văn: “Thực xin lỗi Tư tiên sinh, bọn nhỏ chưa từng trải việc đời.”

Tâm trạng Tư Văn tốt hơn, không so đo mà trực tiếp cho chị ta ra ngoài.

Khi chị Hồng đi ra ngoài, chị ta có liếc nhìn Chu Yên một cái, nhưng đó chỉ là hành động theo bản năng, không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Nhưng nó vẫn được Chu Yên lợi dụng, cũng theo chị ta ra ngoài.

Tư Văn hơi nhíu mày: “Đứng lại!”

Chu Yên quay đầu lại, vẻ mặt của cô trở lại như bình thường mỗi khi đối mặt với Tư Văn, cực kì lạnh nhạt: “Chị Hồng gọi tôi.”

Vừa đóng cửa, chị Hồng đã suýt nữa mắng: “Tao… Mẹ nó, tao gọi mày lúc nào?”

Có biết cách làm người không vậy? Đã là lúc nào rồi mà còn muốn hại tao?

Tư Văn lấy điện thoại di động, chuyển 10 vạn nhân dân tệ cho Chu Yên.

Chu Yên không cần nhìn, lúc nào cũng thế, chỉ có chuyện tới sớm, chứ chưa bao giờ muộn. Trong bốn năm, chưa một lần bị thiếu.

Tư Văn khoác áo khoác, ném cho cô chìa khóa xe: “Về nhà.”

Chu Yên có chút xấu hổ. Trước đây, Tư Văn sẽ chiếm thời gian ngày thứ bảy của cô, nhưng anh thường ra nước ngoài vào chủ nhật, vậy nên, cô liền coi bữa tối chủ nhật như một phần quà cho Chu Tư Nguyên vì học hành chăm chỉ.

Tư Văn thấy cô cầm lấy chìa khóa, nhưng không nhúc nhích: “Sao nào? Có hẹn à?”

Chu Yên có thể diễn tất cả trạng thái mà Tư Văn thích, nhưng cũng có lúc cô không muốn diễn. Cô ăn ngày nói thật: “Tôi phải về ăn cơm với em trai tôi.”

Tư Văn luôn biết cô còn có một đứa em trai, cô trở thành gái bán hoa cũng chỉ vì muốn nhanh chóng kiếm tiền để chữa bệnh cho em trai mình, nhưng anh không biết là bệnh gì gì. Không phải Chu Yên cố ý che giấu, mà là anh không có hứng thú.

Nhờ có sự sung sướиɠ cách đây không lâu, anh có thể cho cô một lựa chọn khác: “Đi thôi.”

Chu Yên đưa chìa khóa vào tay anh: “Cảm ơn.”

Nhưng Tư Văn lại nắm lấy tay cô.

Chu Yên ngẩng đầu nhìn anh: “?”

Tư Văn buông tay, giống như việc ôm cô vừa rồi chỉ là hành động trong lúc nguy cấp, anh không kịp nghĩ kĩ: “Cùng nhau.”

Chu Yên nhìn anh, nói thầm: [Đi con mẹ anh mà đi???]

Tư Văn nói xong liền bước ra ngoài.

Trước mặt sugar daddy, Chu Yên không có cái gọi là tôn nghiêm. Thành thật mà nói, nếu Tư Văn cưỡng ép, có thể là cô sẽ không thể ăn bữa cơm này với Chu Tư Nguyên. Cô chính là gái bán thân, gái bán thân chấp nhận trả mọi giá để thỏa lòng tham không đáy.

*

Tư Văn và Chu Yên không cùng nhau lái xe, cũng không làm việc gì khác, ngoại trừ việc vào nhà vệ sinh, anh tự dùng tay mình làm, vừa xuất tinh vừa đổ mồ hôi, lại không làm thêm việc gì khác.

Chu Yên tự lái chiếc xe hơi 1,6 triệu của anh khá dễ dàng, chỉ mất nửa tiếng là đến lớp học piano của Chu Tư Nguyên.

Vốn dĩ Chu Tư Nguyên rất vui khi đi ra, nhưng nhìn thấy Chu Yên lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, cậu cũng không dám đi về phía trước.

Chu Yên mở cửa kính xe thấy cậu không di chuyển, liền cởi dây an toàn, xuống xe, đi tới, lấy cặp sách khỏi vai cậu: “Hôm nay đàn bài gì? Là bài tối hôm qua em đàn cho chị nghe sao?”

Chu Tư Nguyên quên cả cách nói, chỉ nhìn sườn mặt Tư Văn.

Chu Yên đưa mắt nhìn theo, thấy người ngồi trong ghế phụ, cố gắng rửa sạch dấu vết của anh ra khỏi đầu Chu Tư Nguyên: “Anh ấy là đồng nghiệp của chị, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối thôi.”

Chu Tư Nguyên nắm chặt ống tay áo Chu Yên: “Em cảm thấy hơi sợ.”

Chu Yên sờ sờ đầu cậu: “Đừng sợ, anh ấy cũng đâu có cắn người.”

Chu Tư Nguyên bị câu nói này chọc cười, cảm xúc khẩn trương cũng giảm bớt một chút.

Chu Yên dẫn cậu vào xe, khi trở lại xe, cô nói: “Ăn cái gì?”

“Thịt cừu xiên nướng!”

“Tự nấu.”

Chu Tư Nguyên và Tư Văn cùng nhau nói.

Chu Yên muốn ở cùng em trai, nên liền nói với Tư Văn: “Tôi đưa anh đi ăn cơm nhà làm, rồi tôi cùng em trai đi ăn thịt nướng.”

Đưa anh đi ăn cơm nhà làm? Tâm tình tốt của Tư Văn lập tức sụp đổ, xuống xe, vòng qua ghế lái: “Xuống xe!”

Chu Yên xuống xe, Chu Tư Nguyên cũng đủ nhanh nhạy, vội vàng đi xuống.

Tư Văn lên xe, lạnh lùng lái đi.

Chu Tư Nguyên nhìn phương hướng anh lái xe đi: “Chị à, đồng nghiệp của chị thật hung dữ.”

Chu Yên muốn nói rằng anh bị bệnh, nhưng cô đã không nhắc tới từ “bệnh” trước mặt Chu Tư Nguyên trong nhiều năm. ”Đi thôi. Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, em cứ nghĩ trước xem chút nữa nên gọi cái gì đi?”

“Em muốn ăn ốc! Gân bò! Sụn heo! Còn cả rất nhiều xiên thịt cừu!”

“Được thôi. Chị sẽ cho em rất nhiều xiên thịt cừu.”