Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phong Nguyệt

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ phòng bi-a đi ra, Chu Yên đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra của Chu Tư Nguyên đã có, cô phải đến đó một chuyến.

Đứng ở cửa phòng khám bệnh, cô hít một hơi, biên độ động tác tuy không lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang căng thẳng.

Sau khi vào cửa, đúng lúc bác sĩ đang cầm sổ bệnh án của Chu Tư Nguyên, vừa nhìn thấy Chu Yên liền mỉm cười làm cô bớt căng thẳng: “Tình hình rất tốt. Biến chứng đều đã được kiểm soát.”

Chu Yên thở phào, nhẹ nhõm một nửa.

Khi Chu Tư Nguyên được sinh ra, cậu đã bị lây nhiễm bệnh lậu từ mẹ mình. Lúc đầu, Thẩm Ngọc Điệp không hiểu nên đã trì hoãn việc điều trị, dẫn đến nhiều biến chứng.

Sau khi Chu Yên bắt đầu chăm sóc Chu Tư Nguyên, cô đã đưa cậu đến gặp bác sĩ hàng tuần, cứ thế trong suốt bốn năm. Cho đến hôm nay, tình trạng này cuối cùng đã được kiểm soát. Về vấn đề này, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

Chỉ là: “Vậy nghiện ma túy thì sao?”

Khi hỏi ra ba chữ này, lông mày vốn đang ôn hòa của bác sĩ lại nhíu chặt hơn một chút, ông nói: “Không giấu gì cháu, không dễ dàng gì để Tư Nguyên sống sót trong nhiều năm như vậy. Bác cũng biết được là cháu đã trả giá vì em trai mình bao nhiêu…”

Cảm giác vừa cho một quả táo ngọt, lại nhận thêm một cái bạt tai nữa quá khó chịu, Chu Yên không thể tiếp nhận: “Ý của bác là gì ạ?”

Bác sĩ buông sổ khám bệnh xuống, đặt hai tay lên nhau: “Bác cũng từng tiếp nhận một trường hợp mắc hội chứng ở trẻ sơ sinh như vậy vào tháng trước, so với Tư Nguyên thì tình trạng khá hơn một chút. Nguyên nhân chính là do cậu ấy được điều trị sớm, và không dính phải ma túy trong suốt quá trình lớn lên.”

”Chuyện này có khả năng cao là giúp bảo vệ sự phát triển của não bộ.”

“Mà từ sau khi Tư Nguyên sinh ra, cậu bé vẫn luôn dùng ma túy, ma túy đã phá hủy các dây thần kinh não của cậu bé. Vừa rồi bác cũng nói, trong hoàn cảnh này, trí tuệ của cậu bé không thể theo kịp, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, đã là chuyện không dễ dàng rồi.”

Chu Yên không muốn nghe điều này, cô chỉ muốn biết: “Có thể điều trị được không ạ? Chuyện tiền nong không thành vấn đề.”

Bác sĩ cũng bất lực: “Bác chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức.”

Chu Yên cắn chặt răng.

*

Buổi tối, Chu Tư Nguyên không đến trường luyện thi nữa.

Chu Yên kiên nhẫn hỏi cậu: “Bọn họ lại nói xấu em sao?”

Chu Tư Nguyên mím môi không nói.

Chu Yên kéo tay cậu, mảnh khảnh, không hề có chút thịt nào.

Bởi vì là con của một người nghiện ma túy, nên từ khi sinh ra cậu đã không khỏe mạnh. Học lớp 5, cậu chỉ cao như trẻ lớp 1, đầu to hơn các bạn nhưng cấu tạo bên trong không hoàn thiện như mọi người.

Chỉ là Chu Yên chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy mình khác biệt với người khác, cho nên cậu cũng không hiểu vì sao người khác lại cười nhạo mình.

Chu Yên lại hỏi, sau đó cậu mới chậm rãi nói: “Bọn họ nói em bẩn, bọn họ cũng nói chị bẩn.”

Chu Yên nhắm mắt lại một lát, rồi nói: “Không sao, chị sẽ đổi một trường luyện thi khác cho em.”

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Em không muốn đến trường luyện thi nữa, cô giáo giảng cách làm bài mấy lần mà em vẫn không hiểu.”

Chu Yên rất tức giận. Cô biết Chu Tư Nguyên rất mặc cảm, nhưng cậu không thể nói rằng cậu không thể đi học. Trong tình trạng này, cô không thể giáo dục cậu thật tốt được, chỉ có thể dựa vào trường học nổi tiếng và giáo viên có danh, nhưng cậu lại không muốn học…

Cô kéo cậu lại, lấy một chiếc móc quần áo từ ban công xuống, giả vờ muốn đánh cậu.

Chu Tư Nguyên không hề tránh né hay xin tha.

Chu Yên giận mà không làm được gì, nên đánh vào mông cậu một cái, khiến thân thể cậu run lên.

Cô chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, với chút sức này của cô, sao cậu lại run đến vậy được. Cô lập tức xốc áo cậu lên, sau lưng đầy vết bầm tím, trực giác mách bảo cô vạch ống quần của cậu ra, chân cũng có vết thương, làm da đầu cô tê dại.

Cô lớn tiếng hỏi cậu: “Ai đã làm chuyện này?!”

Chu Tư Nguyên bật khóc nhào vào vòng tay của Chu Yên: “Chị ơi, em không muốn đi học nữa...”

Trái tim của Chu Yên tan nát.

*

Ngày hôm sau mặt trời chói chang, Chu Yên lấy món quà sinh nhật mua cho Chu Tư Nguyên, mở cho cậu: “Mặc bộ quần áo mới này vào, chị gái sẽ đợi em ở bên ngoài.”

Chu Tư Nguyên là ngoan ngoãn nhất, nghe lời mà đi thay quần áo.

Sau khi ra khỏi phòng, Chu Yên liền chỉnh cổ áo cho cậu rồi dẫn cậu đi ra ngoài.

Xe chạy chầm chậm dọc theo con đường khu trường học và cuối cùng dừng lại ở một quán ăn sáng.

Chu Yên mua cho Chu Tư Nguyên một l*иg bánh bao hấp và một cốc sữa đậu nành, nhìn cậu ăn xong.

Chu Tư Nguyên liếc nhìn trường học cách đó không xa: “Chị không cần đưa em đi, em có thể tự mình đi.”

Chu Yên không nói lời nào, giúp cậu sửa sang cặp sách, cùng cậu đi vào trường học, không dừng lại ở cửa, mà đi tận vào bên trong.

Một đường đến lớp học của họ, học sinh lục tục đi vào.

Chu Yên dẫn theo Chu Tư Nguyên đứng ở cửa, không có biểu hiện gì, cũng chẳng nói gì, giống như thần sát cửa khiến người ta hoảng sợ.

Chuông dự bị đầu tiên vang lên, học sinh trong lớp đều đã tập trung đông đủ.

Chu Yên ngồi xổm xuống, hỏi Chu Tư Nguyên: “Tư Nguyên, chỉ cho chị biết, bạn học nào bắt nạt em.”

Chu Tư Nguyên sửng sốt một hồi, nhất thời không lên tiếng.

Chu Yên lại hỏi: “Là ai, nói cho chị gái em biết.”

Chu Tư Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại, thân thể bị hủy hoại của cậu đột nhiên như được rót vào một linh hồn khác, để cậu dùng đôi tay gầy còm mặc lên áo giáp. Cậu chỉ vào hai chàng trai ở hàng cuối cùng và một cô gái ở bên trái dựa vào bức tường.

Chu Yên nhìn hướng ngón tay, xác định.

Nhìn lại, nói câu cuối cùng với Chu Tư Nguyên: “Tư Nguyên, em phải nhớ rằng chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng chúng ta sẽ không bị bắt nạt.”

Trước khi Chu Tư Nguyên kịp gật đầu, Chu Yên đã đi đến hàng ghế sau của lớp học, chọn người gần cô nhất trong số ba người, cầm cổ áo của cậu ta và tát cậu ta một cái.

Chàng trai sững sờ một lúc rồi bật khóc, khóc đến xé lòng.

Cả lớp vô cùng sợ hãi, la hét, thậm chí còn làm cả tầng lầu lâm vào hỗn loạn.

Chu Yên không dừng lại, tiếp tát vào mặt cậu ta.

Những người khác có liên quan đến vụ bạo lực cố gắng bỏ chạy nhưng bị cô túm tay, kéo lại và đánh vào mông và mặt một trận.

Giáo viên và chủ nhiệm giáo dục đồng loạt tới, chỉ nhìn thấy cái kết của màn trả thù này thôi, nhưng cũng đủ khiến bọn họ run sợ. Công tác trong ngành giáo dục bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ họ thấy tình trạng phụ huynh chạy tới trường, bạo hành học sinh.

Chủ nhiệm giáo dục không xử lý được nên đã gọi điện trực tiếp cho cảnh sát.

Họ cũng sợ cha mẹ của ba đứa trẻ bị đánh sẽ không để yên, có cảnh sát ở đây còn dễ khống chế hơn một chút.

Sau khi Chu Yên làm xong những gì cô nghĩ mình nên làm, cũng dám chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Sau khi nhìn Chu Tư Nguyên ngồi xuống, cô cùng giáo viên và chủ nhiệm giáo dục đi vào văn phòng, chờ phụ huynh của ba em học sinh và cảnh sát đến.

Không lâu sau, một phụ huynh đến, chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng mắng chửi liên thanh, xông vào muốn tấn công Chu Yên.

Chu Yên nắm lấy cánh tay cô ta, dùng lợi thế chiều cao để đẩy người đó về phía sau, khiến cô ta ngã vào tường.

Cô ta lập tức dừng lại, quay đầu hỏi giáo viên chủ nhiệm: “Làm sao vậy? Tôi vừa nhìn con trai tôi ở phòng y tế bên cạnh, tại sao nó lại bị đánh như vậy? Đây là trường học sao? Đây là chuyện nên phát sinh ở trường sao?”

Giáo viên chủ nhiệm rót cho cô ta một cốc nước: “Xin chị bình tĩnh trước đã. Trường chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm về việc này.”

Chủ nhiệm giáo dục đưa mắt ra hiệu, giáo viên chủ nhật lập tức hiểu được, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Chu Yên: “Trường chúng tôi chắc chắn sẽ bắt cô Chu Yên chịu trách nhiệm. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện.”

Hiển nhiên là phụ huynh không chấp nhận kiểu ba phải kia của cô ta, bèn liếc mắt lườm Chu Yên một cái: “Vậy thì các người mau nói rõ tất cả mọi chuyện đi!”

Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại, hỏi Chu Yên: “Vậy cô Chu, chuyện gì đã xảy ra khiến cô phải đến trường chúng tôi gây lộn thế nào?”

Chu Yên có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhà trường, ví dụ như tại sao lại xuất hiện tình trạng bạo lực học đường, rõ ràng là Chu Tư Nguyên học tập rất tốt, không bao giờ gây chuyện thị phi, vì sao lại luôn bị xếp ở vị trí ngồi cuối cùng.

Nhưng bây giờ cô cũng không muốn hỏi gì nữa, từ lúc người phụ nữ sáng mù mắt chó trước mặt bước vào cửa, giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm giáo dục đã cố hết sức để tự nhiên hóa sự xu nịnh của mình, cô đã biết tất cả.

Cô chỉ giải thích: “Em trai tôi bị đánh thương tích khắp người. Tôi không nghĩ nhà trường muốn xử lý nên tôi sẽ tự giải quyết."

Vị phụ huynh giàu có kia không nghe, đập bàn cái đùng: “Ý cô là sao? Nếu con tôi đánh em cô, chẳng lẽ nhà trường lại không thể phát hiện ra sao? Cô cho rằng đây là cái chợ nhà mình à? Đây là trường trung học cơ sở thực nghiệm!”

Nói xong, có thể là cô ta cảm thấy độ uy hϊếp của mình chưa cao, bèn tiếp tục: “Nói thật cho cô biết, chồng tôi đang trên đường đến đây, tính tình của anh ấy không tốt như tôi đâu!”

Lời nói của cô ta không làm Chu Yên kinh hãi, nhưng lại làm cho giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm giáo dục khϊếp sợ.

Chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng tiếp lời: “Nhà trường sẽ không để xảy ra tình trạng bạo lực học đường, ở đây chắc là có hiểu lầm gì đó.”

Giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên: “Đúng vậy, hay là cô Chu cứ nói trước xem cô đã phát hiện Chu Tư Nguyên bị bạo lực học đường như thế nào đi?”

Chu Yên cho họ xem những vết thương trên cơ thể Chu Tư Nguyên được cô chụp vào tối qua: “Các người nghĩ rằng tôi ăn no rửng mỡ nên mới lãng phí cả ngày trời để chạy tới làm ầm trường học chắc? Học sinh có bị bạo lực học đường hay không, nhà trường lại còn phải hỏi phụ huynh là phát hiện khi nào? Đúng thật là nực cười mà.”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn những bức ảnh trong cuốn album, liếc mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục, cố gắng thay đổi chiến lược.

Vị phụ huynh giàu có ngông cuồng kia chỉ nhìn thoáng qua, miệng lại bắt đầu chanh chua mắng chửi: “Vậy dựa vào đâu mà cô nói là con tôi đánh nó? Cô có bằng chứng gì? Cô xem camera giám sát hay là có chứng cứ? Không có thì sao cô lại đánh người?”

Chu Yên đi ra ngoài, trực tiếp lôi thằng nhóc kia vào, hỏi nói: “Trước kia mày có đánh Chu Tư Nguyên không?”

Khuôn mặt cậu ta vẫn sưng lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, run rẩy không dám nói linh tinh: “Em đã từng đánh rồi …”

Vị phụ huynh kia lập tức đứng lên: “Chẳng phải đây là bức cung ép nhận sao? Thằng bé đã bị cô đánh như thế này, còn có thể nói thật sao?”

Chu Yên phớt lờ cô ta, rồi hỏi: “Mày đánh em tao khi nào, đánh em tao ở đâu, đánh em tao bao nhiêu lần rồi, có cướp tiền của em tao không? Mày bắt em tao liếʍ giày của mày không? Có bắt em tao ăn phân không…?”

Chu Yên nói xong, hai tay liền phát run.

Hôm qua nghe Chu Tư Nguyên nói với cô những chuyện này, cô nghiến răng nghiến lợi, kìm nén lắm mới không đi tìm họ ngay trong đêm.

Thằng oắt càng khóc dữ dội hơn, nó không dám che giấu chút nào: “Hôm qua em có đánh cậu ấy, trưa hôm qua, trong nhà vệ sinh, hôm qua em không cướp tiền, nhưng mà Dương Thiên Minh cướp tiền cậu ấy, bắt cậu ấy ăn phân là ý của Phương Mẫn, em chỉ đánh cậu ấy vài cái, chỉ vài cái thôi.”

Chu Yên hỏi lại: “Trước kia đã từng đánh chưa?! Đánh liên tục bao lâu rồi?!”

Chàng trai bị âm lượng chợt phóng đại của cô làm hoảng sợ tới mức rùng mình, nói: “Em đã từng đánh cậu ấy trước đây rồi, một… một năm.”

Chu Yên gần như nghẹn ngào kêu lên: “Tại sao mày lại đánh em tao?”

Cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như của Chu Yên thế này, vô cùng sợ hãi. Cậu ta ngả người ra sau: “Bởi vì giáo, giáo viên, bạn học đều không thích cậu ấy.”

Giáo viên chủ nhiệm lập tức phủ nhận: “Nói cái gì vậy! Tôi vẫn luôn đối xử bình đẳng với tất cả học trò!”

Mẹ cậu trai cũng tức điên lên, tát cậu một cái: “Nói bậy nói bạ cái gì đó? Chưa làm mà thừa nhận cái gì?!”

Trong lúc nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lài tiếng mắng nhiếc và khóc than.

Chu Yên nói với chủ nhiệm giáo dục: “Ông nghe thấy chưa, nếu chúng nó không làm, tại sao lại có thể giải thích chi tiết rõ ràng như vậy? Tôi chưa bao giờ nói ai trong số họ đã làm những việc này.”

Chủ nhiệm giáo dục rất khó xử, hiển nhiên là cô đã nói đúng, nhưng ông ấy không thể cho phép phụ huynh đánh học sinh, ông ấy cho phép, thì hiệu trưởng cũng không cho phép.

Giáo viên chủ nhiệm thấy ông ta đang cân nhắc, đành phải hòa giải một tràng trước: “Cho dù chuyện này là thật, thì việc cô xông tới trường làm loạn thế này, không chỉ tạo thành ấn tượng không tốt trước mặt giáo viên của bạn học Chu, mà còn phủ một bóng ma nhất định lên các học sinh khác. Hơn nữa, bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ, chỉ là chuyện nhỏ, đánh nhau cũng không sao. Nhưng cô ra tay lại không quá thích hợp, cũng không hợp quy củ.”

Chủ nhiệm giáo dục hoàn hồn, nói thêm: “Đúng vậy, các em còn nhỏ, va chạm đánh nhau là không thể tránh khỏi, sức lực còn nhỏ, động tay động chân cũng không đau lắm. Khi chúng ta còn nhỏ, chẳng phải cứ lâu lâu lại đánh nhau túi bụi sao? Không sống như vậy sao lớn được?”

Chu Yên híp mắt lại: “Các người đang nói tiếng người à? Thật xin lỗi, tôi không hiểu lắm.”

Giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị lặp lại lần nữa cho cô nghe, Chu Yên không để cho cô ta nói xong, liền đi qua tát cô ta một cái, làm đầu cô ta nổi đầy sao vàng, mắt hướng về Tổ quốc luôn.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều sững sờ, bọn họ còn không kịp nhìn ra Chu Yên bước ra từ khi nào.

Cô giáo chủ phản ứng lại, sau đó hét lên: “Sao cô lại đánh tôi!?”

Chu Yên nói với cô ta: “Chúng ta chỉ là phụ nữ đánh nhau, chút sức lực này có đáng là bao. Có đánh cũng không chết được, đánh thì sao nào?!”

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn lời, nghe cô nói nhưng lại chẳng biết cãi lại cho bản thân như thế nào.

Chủ nhiệm giáo dục mím môi trong tiềm thức, cố gắng lừa gạt cho qua câu nói mình vừa phụ họa theo.

Nhưng ông ta thật sự nghĩ quá nhiều, Chu Yên không đến để dạy cho tất cả bọn họ một bài học, gϊếŧ gà dọa khỉ là đủ rồi.

Cô nói: “Chỉ bởi vì Tư Nguyên khác với các học sinh khác về một số phương diện, nên các người xếp cho nói ngồi ở cửa sau, lên mặt với nó, làm cho bạn học của nó nghĩ rằng nó nên bị ghét và cố ý bắt nạt. Bây giờ các người lại muốn nói chuyện tạo ấn tượng tới tôi à? Cái mặt này phải đắp mấy tấn phấn mới có thể dày như bê tông, vững như cốt thép thế này ấy nhỉ?!”

”Bạo lực học đường, đây vốn là điều mà nhà trường nên tránh, nhưng tôi là phụ huynh đến để bảo vệ con em mình. Các người không những không cảm thấy xấu hổ mà còn mặt dày bảo tôi tác động vật lí và tâm lí lên mấy người à? Tôi chỉ muốn biết, đúng hay sai là tùy mồm mép biện luận của mấy người đúng không? Vậy các người mở trường học làm gì?! Mở mẹ nó tòa án nhân dân, mở văn phòng soạn thảo luận mẹ luôn đi!”

“Hôm nay, tôi tới đây một chuyến, cũng là để nói cho các người biết, các người có thể hợm hĩnh, quỳ xuống liếʍ láp danh lợi, nhưng tôi chỉ muốn tạo cho Chu Tư Nguyên một môi trường học tập lành mạnh. Chuyện này không có gì quá đáng, nhưng nếu không làm được thì lần sau, tôi sẽ không nương tay đâu!”

“Dù sao cũng chỉ là một cái mạng, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Trong toàn bộ văn phòng, tất cả các sinh vật ngoại trừ Chu Yên đều im lặng, không dám thở ra thành tiếng.

Loại người liều mạng này đã nhiều năm không xuất hiện. Từ khi xã hội tiến bộ, một số chuyện bẩn thỉu đã bị con người và cách thức nào đó che giấu đi, nên bọn họ liền quên mất rằng, thật ra, bi kịch vẫn chưa hề giảm bớt, chỉ là người ta không dám nhắc đến mà thôi.

Vì vậy, khi những người như Chu Yên xuất hiện lần nữa, bọn họ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Chu Tư Nguyên đứng ở cửa từ lúc nào, nhẹ giọng gọi: “Chị ơi.”

Chu Yên quay đầu lại, vừa nhìn thấy bóng dáng gầy gò, cô liền nắm chặt tay lại. Bước tới, ngồi xổm xuống, cô nói: “Sao vậy?”

Chu Tư Nguyên kéo góc áo của Chu Yên: “Chị ơi, về nhà đi.”

Chu Nguyên chỉnh lại đầu tóc cho cậu: “Từ từ rồi chị gái sẽ về.”

Chu Tư Nguyên lắc lắc đầu, nhấn mạnh rằng cô phải đi ngay bây giờ.

Chu Yên không hiểu: “Tại sao bây giờ muốn chị trở về?”

Chu Tư Nguyên cúi đầu, trầm giọng nói: “Bọn họ sẽ cho rằng chị gái em hung dữ như vậy, sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với em nữa.”

Chu Yên giật mình, sau đó vuốt vuốt đầu cậu: “Dù chị gái của em có hung dữ đến đâu, thì người thích em sẽ luôn thích em. Người không thích em cũng sẽ không thích em chỉ vì em có một người chị gái dịu dàng.”

“Tư Nguyên, em phải sống cho chính mình.”

“Nếu họ phớt lờ em, vậy thì em hãy tự kiêu ngạo tỏa sáng một mình.”
« Chương TrướcChương Tiếp »