- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Mang Vô Hạn
- Chương 4: Gặp mặt dược sư 1 (Khẩu giao)
Phong Mang Vô Hạn
Chương 4: Gặp mặt dược sư 1 (Khẩu giao)
Mẫu thân Hạ Phong sau lần đầu tiên bế cậu lúc sinh ra, đã không một lần đυ.ng vào nữa, đừng nói là những người khác. Phụ thân luôn luôn nhìn thấy cậu là chau mày, như thế sự tồn tại của cậu chính là một vết nhơ của gia tộc. Những muội muội ca ca đều hùa theo thái độ ấy mà coi khinh bắt nạt.
Nhưng Hạ gia tốt xấu cũng là một gia tộc có quy củ. Tình người có nhạt nhẽo đến bao nhiêu cũng chưa làm chuyện quá phận đến mức cậu không thể chịu đựng được.
Cậu chỉ mong có thể tìm ra một chỗ đứng, để có thể bình yên sống qua cuộc đời này. Không cầu nhiều nhặn, chỉ cầu có thể cưới một hiền thê về, cùng nhau chăm sóc quan tâm, an cư lạc nghiệp.
Tiếc rằng, cậu nghĩ quá đẹp.
Từ ngày nghe được tin bị lừa bán ấy mà phẫn nộ đến bất tỉnh, đã trôi qua hai ngày. Hạ Phong rốt cục vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tình của cậu lúc này thực sự vẫn không thể nguôi ngoai. Có giận dữ có đau khổ, càng nhiều là tuyệt vọng đến lặng người đi.
"Muốn trả thù sao?"
Nam nhân đó đã hỏi, áp chế thiếu niên dưới thân.
Đồ đạc rơi vung vãi trên sàn, Hạ Phong cảm nhận được tiếng tim cậu đập bang bang, sức lực như rút khỏi cơ thể. Phát tiết nóng giận qua đi là sự mệt mỏi đến cùng cực, cậu phì phò thở ra, áp mặt xuống sàn lặng như băng.
Đây là viện tử mà nam nhân đã thuê trên đường. Hắn đúng là người có tiền, chi tiêu không chút đắn đo, con số vung ra hào phóng đúng chất của một bại gia chi tử. Hạ Phong đã van nài, đã cầu xin, nhưng câu trả lời của nam nhân vẫn vĩnh viễn thủy chung như một.
"Không muốn trả lời?"
"Đại gia, ngài buông tha ta đi." Cậu mệt nhọc đáp, lặp lại màn đối thoại sớm đã phát ngán này.
"Ngươi đập đồ như vậy, buông tha cho ngươi thì ai bồi đắp phí tổn cho ta?"
"Ta nguyện làm trâu ngựa dưới tay ngài, chỉ cầu ngài đừng làm như thế này nữa." Cậu cắn răng nói tiếp, "Ta- ta cũng là nam nhân."
Nam nhân phía trên bật cười như thể nghe được một chuyện vô cùng khôi hài, hắn lật người cậu lên khiến cho hai người mặt đối mặt. Đôi mắt đen sâu của hắn nhìn thẳng vào cậu, chính khí lẫm liệt, bàn tay lại lần xuống dưới, cách một lớp vải xoa nắn khố hạ cậu đầy hạ lưu.
"Là nam nhân sao? Vậy ngươi giải thích thứ ở dưới này là cái gì?"
Ngón tay hắn chuẩn xác mà cọ vào miệng hoa huyệt, vươn ra ngón tay đâm vào.
Hạ thân bỗng chốc bị dị vật xâm vào, cảm giác thô ráp của vải khiến thiếu niên cau mày, há miệng hít vào một hơi. Một bàn tay khác của nam nhân chế trụ eo, tựa hồ gọng kìm làm cho cậu không thể di chuyển, chỉ có thể thừa nhận.
Nam nhân đỉnh vào vài cái, như phát hiện ra một trò chơi mới mà tiếp tục duỗi ngón tay thứ hai đồng thời sáp vào. Lực đạo ban đầu hơi cạn nhưng sau dần dần nhanh hơn, hai ngón tay dài khuấy đảo theo hình cắt kéo ấn xuống nhún xuống hồi lâu. Vải vóc chen lấn vào cái động nhỏ, chẳng mấy chốc đã dính nước ươn ướt, thấm ra màu hơi sậm.
Nam nhân mâu sắc cũng trầm theo, biết thừa đây chỉ là phản ứng của cơ thể song vẫn miệng vẫn phải trêu đùa, "Thật là lẳиɠ ɭơ, còn chưa sáp vào thật đã chảy nước rồi."
"Đ-đừng... cầu ngài..."
Thiếu niên thở dốc, gắng gượng cảm giác hơi buồn nôn. Cậu bị đỉnh đến váng vất, hạ thân co rút đầy khó chịu nhưng không dám giãy mạnh, chỉ sợ nam nhân bực lên mà đè cậu xuống làm luôn mặc kệ hiện tại là ban ngày. Chỉ thoáng nghĩ đến một đêm tủi nhục nọ đã khiến da đầu cậu run lên rồi.
Nam nhân vốn chỉ định đùa bỡn một phen, không ngờ nhìn bộ dáng sợ hãi kia lại cảm thấy hơi xung động. Hắn tạm thời có thể hiểu tại sao luôn có tin đồn ác bá cưỡng bức thôn nữ nhà lành. Ức hϊếp kẻ yếu vốn là bản tính của con người, nhất là với mỹ nhân như hương như ngọc, một bộ dáng nhẫn nhịn chà đạp, thực dễ dàng khêu ra du͙© vọиɠ nguyên thủy.
Hai ngày qua chỉ hưởng dụng được chút thịt vụn càng làm vượng hỏa trong hắn nhen nhóm lên.
Nếu không phải chút nữa sẽ ra ngoài gặp người, thật sự muốn đè vật nhỏ này ra mây mưa một phen thống khoái.
Thiếu niên nhìn ánh mắt nam nhân ngày càng không đúng, càng thấp mi nói nhỏ. "Đại nhân..."
Nhưng nam nhân không định bỏ qua lần này, hắn cường thế nắm cằm cậu, đặt xuống một nụ hôn sâu. Môi lưỡi giao triền, Hạ Phong vẫn không thể nào quen được, hoàn toàn thụ động để cho nam nhân bừa bãi cuốn lấy đầu lưỡi, cuốn mình theo một điệu vũ triền miên.
Hắn hôn chả hề dịu dàng, thích cắn lấy cánh môi cậu, dằn đến bật máu mới tách ra, lại lấy lưỡi liếʍ lấy như an ủi. Lại lại vài lần để vị sắt nồng đượm đọng lại theo sự trao đổi thân mật giữa hai người, đến khi tách ra, hắn thì y quan nghiêm chỉnh, cậu lại là bộ dạng chật vật không thôi, cả khóe môi và đôi mắt đều thấp thoáng thủy quang.
"Ta cho ngươi lựa chọn, hoặc là lấy cái miệng dưới này hầu hạ," Hắn ý vị thâm trường nhấn một cái thật sâu vào bộ vị vừa giảo lộng, "hoặc là dùng cái miệng ở trên."
Hạ Phong kinh hãi, theo bản năng lắc đầu.
Nam nhân cũng mặc kệ, bản thân hắn đã quyết định rồi.
Thiếu niên thấy hắn buông lỏng mình ra, chưa kịp thở phào đã thấy thiên địa lần nữa xoay chuyển. Đợi đến khi hoàn tỉnh lại, cậu cư nhiên lại dùng tư thế nằm bò sấp, phủ phục dưới chân nam nhân.
Hắn nắm lấy tóc, kéo đầu cậu lại gần giữa háng.
Giải khai thắt lưng, lập tức một vật to dài lộ ra, hù dọa Hạ Phong một phen. Vẻ ngoài xấu xí tím đen còn ẩn hiện gân xanh dữ tợn, côn ŧᏂịŧ này có kích cỡ phải to gấp mấy lần so với của cậu, dù biết chính là thứ này đã ra ra vào vào cơ thể cậu suốt một đêm ấy, đến giờ cậu mới chân chính nhận ra mình đã dung nạp một thứ đáng sợ thế nào mà chưa bị đâm thủng.
Ánh mắt thiếu niên mở to, trân trối nhìn qυყ đầυ hình nấm ngoại cỡ sát rạt, cảm giác được hơi nóng và mùi vị nam tính đặc sệt tỏa ra. Hầu kết cậu rung động, liều mạng kháng cự bàn tay đang chúi đầu cậu xuống.
"Hôn nó."
Giọng nói nam nhân ra lệnh, hắn không kiên nhẫn chỉa chỉa côn ŧᏂịŧ vào miệng vẫn đang ngậm kín của cậu. Thiếu niên cau mày ghét bỏ né đi, nam nhân cũng không nói hai lời mà di nó dọc trên má thiếu niên, vẽ ra một đường ướŧ áŧ dịch từ nước qυყ đầυ tiết ra. Má áp thịt lượng nóng bỏng làm mặt Hạ Phong càng nghiêng tránh, đổi lấy một trận tê dại ở da đầu.
Nam nhân vững vàng luồn tay lôi ngược tóc cậu lên, lợi dụng thời cơ hai cánh môi hấp háp kêu đau mà một đường mang cự vật tiến vào khoang miệng ấm áp.
Miệng bị cạy mở, một luồng hương xạ tinh xộc thẳng lên mũi, xông đến mức khóe mắt thiếu niên không thể kiềm chế mà rơi lệ. Nam nhân chế trụ hàm, điểm tách ra khớp làm cho mồm cậu không thể khép được, nước bọt chảy ra bôi côn ŧᏂịŧ sáng bóng lên, làm cho hình ảnh càng trở lên da^ʍ mỹ khó có thể nhìn thẳng.
Đầu lưỡi Hạ Phong tràn đầy vị tanh, cậu ô ô kêu, âm thanh tắc ở cuống họng không thể thoát ra được. Nam nhân tàn nhẫn đỉnh vào, mỗi lần đều đâm thật sâu vào yết hầu, cả nghiệt căn to lớn bị cái miệng nhỏ nhắn ấm áp hầu hạ, đầu lưỡi trơn mịn giảo quanh nghênh đón càng làm nó trướng thêm vài vòng, cộm lên chạm cả răng thiếu niên. Ma sát làm cho nam nhân hừ một tiếng, kích động mà tăng tốc độ trừu sáp.
Nam nhân thì sung sướиɠ hưởng thụ, dưới thì Hạ Phong đã sắp không chịu nổi. Lần đầu khẩu giao, cậu không tài nào nắm bắt được tiết tấu cuồng vũ, đơn giản là mặc kệ thuận theo va chạm tàn ác của nam nhân. Đôi môi đã sưng đỏ lên, trên đó vết thương bị cắn cũng rách toạt ra, máu tươi hòa lẫn dịch bọt chảy xuống. Đầu cậu bị ép càng ngày càng chúi sâu, cơ hồ vùi hẳn xuống giữa khố hạ nam nhân. Lông đen cứng nhắc cọ vào da thịt non mềm, cánh mũi không thở ra nổi, đâu đâu cũng là mùi vị tanh nồng đặc hữu.
Phải đến trăm hạ sau, một trận co rút mãnh liệt nháng lên, nam nhân rên lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ cũng bành trướng đến giới hạn, co lại phun ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng giãy, lấp đầy cả khoang miệng.
Hạ Phong không kịp đề phòng mà nuốt phân nửa thứ chất lỏng vừa đắng khổ ấy vào bụng, số còn lại trào hết ra ngoài, men theo khóe môi chảy thành dòng. Nam căn rút ra vẫn chưa hết bắn tinh, phun ra vẩy trên mặt thiếu niên, vài giọt còn tưới lên da thịt trắng nõn dưới ngực.
Thiếu niên hai mắt nhắm chặt, tê tấm phế liệt ho sặc sụa, gục hẳn xuống, cả dạ dày quặn lên. Cậu rốt cuộc không kiềm nén nổi mà nghiêng thân nôn, lục phủ ngũ tạng như muốn ói hết ra ngoài.
.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Mang Vô Hạn
- Chương 4: Gặp mặt dược sư 1 (Khẩu giao)