- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Mang Vô Hạn
- Chương 3: Trên thuyền hoa khai bao (2)
Phong Mang Vô Hạn
Chương 3: Trên thuyền hoa khai bao (2)
Nếu có thể, Hạ Phong chỉ muốn cắn chết người nam nhân phía trên.
Nhưng miệng cậu đã bị vải vụn chặn kín, chỉ có thể phát ra từng tiếng "ô ô" kháng nghị mặc cho nam nhân đùa nghịch cơ thể.
"Còn muốn cắn nữa?" Nam nhân hỏi, ngón tay vê qua một cánh má đã sưng tấy, hậu quả của việc phản kháng lại hắn khi hôn môi. "Đúng là dã miêu."
Nam nhân lật ngược người cậu, một chân chen giữa hai đùi, khiến cho chúng vô phương khép lại.
"Còn dám trừng lại ta? Ngươi có biết người dám thương tổn ta sẽ bị trừng phạt gì không?"
Giọng nói mang từ tính vang lên, dịu dàng như nước.
Bàn tay nam nhân mang theo vết chai sần ở đầu ngón di động khắp người cậu, đốt lên lửa nóng từng bước di chuyển. Một nụ hôn khe khẽ đặt xuống cần cổ cậu, cảm giác ướŧ áŧ khiến Hạ Phong run bắn lên, cố né đầu tránh khỏi.
"Ta sẽ dể hắn sống không bằng chết. Ta sẽ đùa nghịch với hắn, cho đến lúc hắn phải cầu xin cái chết, phải quỳ mọp dưới chân ta mà van xin ta lấy cái mạng chó của hắn."
Răng nanh sắc nhọn cắm phập xuống nơi mới được âu yếm, từng tia máu trào ra, lại được lưỡi liếʍ láp sạch sẽ, một đường lưu luyến xuống dưới, nơi cổ và l*иg ngực thiếu niên chẳng mấy chốc đã loang lổ vết hôn đỏ sẫm.
"Thử nói xem, tư vị sống không bằng chết, ngươi có muốn nếm thử không?"
Nam nhân hơi thẳng lưng, ác ý mở trương đùi thiếu niên ra, đè ép chúng đến cực hạn, hoàn toàn làm cho hạ thân Hạ Phong bị bại lộ trong không khí. Dưới tính khí ủ rũ lộ ra hoa huyệt mấp máy, sắc hồng ảm đạm không thấu hiểu sự đời bị người nhớ thương.
"A, nghĩ lại thì, ta cũng không ngại để cái miệng phía dưới cắn chặt đâu."
Cả thân thể thiếu niên run rẩy dữ dội, liều mạng mà quẫy đạp, song nam nhân đã chán trò tiền hí lúc nãy. Tay hắn như gọng kìm đè chặt đùi thiếu niên, bắt chúng vòng qua eo mình. Lửa nóng cách lớp vải không hề bị ngăn chặn mà cọ cọ vào miệng hoa huyệt đóng kín, dọa cho Hạ Phong không dám manh động lần nữa.
Thấy dã miêu đã nhu thuận lại, bàn tay kiềm chế của nam nhân từ kìm kẹp biến thành ve vuốt, xúc cảm trơn mịn trên tay làm hắn thỏa mãn. "Như thế có phải ngoan không, đừng để ta phải không biết thương hoa tiếc ngọc mà hưởng thụ luôn. Nên nhớ ăn đau khổ cũng chỉ mình ngươi thôi."
Nam nhân với ra từ đầu giường một chiếc lọ nhỏ, ngón tay quét ra cao dược dính lị, một mùi hương hoa hồng thoáng chốc xực nức không khí. Trong ánh mắt mù mờ của Hạ Phong, hắn mò xuống khu vực cấm, môt hơi nhét ngón tay vào bí huyệt phấn hồng.
Hạ Phong hét không thành tiếng, cơ vòng hoa huyệt lập tức co chặt lại, bài xích ngoại vật. Ngón tay chỉ tiến được hơn một lóng đã bị cản lại khiến nam nhân nhíu mày. Hắn không ngờ chỉ mới một ngón tay mà đã khó khăn như thế, đừng nói là cho cự vật của hắn tiến vào, này không phải là muốn kẹp tử hắn sao?
Nghĩ vậy, hắn càng cố sức hơn, ngón tay tàn nhẫn xỏ xuyên vào, mặc cho người dưới thân lại giãy lên kháng cự. Rốt cuộc âʍ đa͙σ bị tiến công mạnh bạo dưới trăm hạ cũng bắt đầu phản ứng, từ từ chảy ra nước mật hòa cùng dược cao, làm thông thuận con đường đi vào hơn.
Cảm nhận thấy sự mềm hóa ấy, nam nhân không chần chừ mà cho tiếp ngón tay thứ hai vào, đầu ngón tay chả kiêng dè mà khuấy động bên trong, bôi vẽ đầy tường thành nóng hổi. Tiếng nước òm ọp trào xuống từ khe huyệt làm cho du͙© vọиɠ trong mắt hắn càng ngày càng sâu, chỉ muốn một khắc tiến ngay vào động đào nguyên dưới thân.
Nhưng như thế này còn chưa đủ, nam nhân xâm nhập ngón tay vào hoa huyệt của thiếu niên là biết nơi này so với nữ nhân còn nhỏ hơn nhiều, hắn cứ thế mà tiến vào sẽ chơi hỏng mất. Lại nhìn lên khuôn mặt tuyệt diễm ngấn lệ của thiếu niên, cùng thân thể tựa bạch ngọc thượng hạng này, hắn liếʍ khóe môi. Làm sao mà đã chơi đủ được? Hắn còn muốn thao cho thiếu niên phải phủ phục, phải dạy dỗ cho thiếu niên chỉ cầu mong thỏa mãn hắn.
Hạ Phong đã đau đến mức rơi lệ, cậu cảm giác dưới thân không ngừng có thứ gì đỉnh nhập, vừa xót vừa đau. Cơ thể bị banh ra, bị chèn ép không một tia tôn nghiêm khiến cậu thấy thật ủy khuất, nhưng dần dà cảm thấy có cái gì đó không đúng theo độ sâu của ngón tay nam nhân tiến vào trong cậu. Nơi đó ban đầu hơi khô, từ từ lại có chất lỏng rỉ ra. Hạ Phong hoảng hốt, không biết nam nhân đã làm gì mà chỗ đó của cậu thế mà lại chảy nước!
Càng ngày càng có nhiều nước chảy ra, dính lị vào tay nam nhân, rồi tí tách xuống vải giường. Ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba, chúng giảo hoạt hết đỉnh lại xoáy vào, nhờ vào dâʍ ŧᏂủy̠ mà khiến Hạ Phong cũng không còn có quá xót nữa, trong đau đớn đã biến dị có tia chua chua, vừa đau vừa ngứa ngáy.
"Đúng là lẳиɠ ɭơ, chỉ là bị thao bằng ngón tay thôi mà cũng chảy nước nhiều thế này."
Nam nhân cười chế nhạo, rút tay khỏi cánh hoa, liếʍ lấy nước trên đó. "Thật ngọt," Hắn khen, đoạn bỏ vải bịt miệng thiếu niên ra, hôn lên đó. Môi lưỡi giao triền mang đậm sắc nɧu͙© ɖu͙©, thiếu niên lần này học ngoan hé mở cánh môi cho nam nhân vào, đầu lưỡi bắt được vị của chính mình còn lưu lại.
Nam nhân hôn cậu thật dài, hôn đến mức đầu óc cậu váng vất.
Mãi đến khi có thứ gì đó nóng rực đặt tại miệng huyệt, Hạ Phong mới giật mình phát giác dị trạng.
Song tất cả đã quá muộn, chỉ thấy nam nhân đỉnh thân một cái, cự vật thẳng tắp mà xé cửa đâm vào, trực thẳng bên trong tiến một đường.
Thắt lưng Hạ Phong rướn lên tạo thành một đường cong, cơn đau cùng cục như bị chém đôi người làm cậu như muốn phát điên. Nhưng tiếng hét thê thảm của cậu đã bị bờ môi phủ xuống của nam nhân ngặn chặn, nuốt vào trong bụng, chỉ có thể không ngừng rơi lệ, không ngừng run rẩy biểu đạt sự tuyệt vọng của mình.
"Làm ơn... tha cho ta... Đau quá. Đi ra. Đi ra... Làm ơn."
Thiếu niên nức nở khóc, không còn thứ gì gọi là tự trọng cầu xin nam nhân tha cho mình. Cậu có thể làm gì cũng được, chỉ cầu nam nhân đi ra. Cậu đã đau không chịu được rồi.
Nam nhân tình trạng lúc này cũng không khá hơn là bao. Dù đã có chuẩn bị, nhưng lối vào thật sự quá nhỏ so với cự vật của hắn. Đầu nấm chỉ mới vào được đã bị kẹp lại cho chặt cứng, còn quá nửa côn ŧᏂịŧ còn bên ngoài, tiến không được mà lùi cũng không xong. Bên trong hoa huyệt thực sự là tiêu hồn đến cực điểm, như thể có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang xoa bóp, tạo thành tình thế lưỡng trọng thiên, bên trong như tiên cảnh, bên ngoài thì méo mó khó chịu.
Hắn nhìn khuôn mặt khóc đến đánh thương của thiếu niên, nhẫn nại bảo, "Thả lỏng nào. Đừng sợ, thả lỏng người cho ta vào. Rất nhanh sẽ không đau nữa."
Tuy nhiên thiếu niên nào tin lời hắn? Cậu nhận ra rằng cây gậy nóng như hỏa lò này còn chưa vào hết, nếu để cho hắn thỏa mãn, thì cậu chắn chắn phải chết rồi. Vậy là mặc cho nam nhân nói, lại sử dụng mánh khóe như hôn hôn dẫn dụ chú ý, cậu đều bỏ mặc hết.
Nam nhân phát hiện ra cũng vừa tức vừa buồn cười, nhưng hắn cũng không phải là người lương thiện, thầm nhủ đây là chính ngươi tự tìm tử lộ, bèn dứt khoát động thân tiếp tục vào. Nam nhân bỏ ngoài tai tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh đang vũng vẫy thoát ra, hắn từ tốn, kiên định mà công thành đoạt đất. Côn ŧᏂịŧ chen trong âʍ đa͙σ, dù có dâʍ ŧᏂủy̠ hỗ trợ cũng không thể chối bỏ sự thật là nó quá thô to. Ngoài miệng hoa huyệt đã bắt đầu nứt ra, chảy xuống tơ máu hòa với chất dịch tích xuống.
Côn ŧᏂịŧ chậm rãi lún sâu vào huyệt đạo ẩm ướt, khi chỉ còn non nửa ở ngoài, phần đỉnh mũ chợt chạm vào một tấm màng mỏng, ngăn chặn bước tiến của nó. Nam nhân nhất thời hai mắt sáng lên. Màиɠ ŧяiиɧ cũng đã có, nếu vậy phải chăng còn có tử ©υиɠ đằng sau? Nghĩ đến đây thôi nam nhân càng được đề cao cổ vũ, thống khoái mà rút ra côn ŧᏂịŧ sung mãn.
Hạ Phong chưa kịp suyễn ra một hơi, đã thấy nam nhân nói, "Nhớ kỹ, là ta phá thân của ngươi. Sau này ngươi chính là người của ta."
Nói đoạn, lần nữa đỉnh côn ŧᏂịŧ tiến nhập, lần này còn mãnh liêt hơn, một lộng đã cắm cả côn ŧᏂịŧ to béo vào, khí thế phá rách tấm màng mỏng manh, xuyên nhập vào tận cùng.
"A," Nam nhân thở dài thỏa mãn, nhìn máu xử nữ đỏ tươi rỉ xuống miệng huyệt, dưới ánh nến lấp lánh như huyết lệ. Thiếu niên này là hắn một tay khai bao, từ nay về sau chính là người của hắn.
Có máu làm vật bôi trơn, hắn không còn kiêng dè mà hung hăng đâm hạ, mỗi lần rút ra là mỗi lần đâm sau đến cùng, cả hai túi thịt to cũng như cố hung hăng mà chen vào, rong ruổi theo kɧoáı ©ảʍ cực đại.
Bên trong thân thể này thật chặt, thật nóng, cũng thật ẩm ướt. Nam nhân như ngựa thoát cương mà đỉnh lộng, mùi máu càng làm hắn điên cuồng. Trong không gian chỉ có tiếng nức nở tuyệt vọng, tiếng thở dồn dập, và tiếng thân thể ba ba ba va chạm đầy dâʍ đãиɠ.
Nam nhân híp mắt, từ trong cơ thể rung động tìm kiếm, nội bích nóng bỏng mài côn ŧᏂịŧ của hắn sung sướиɠ tột bậc, nhưng hắn vẫn muốn tìm thứ đó.
Hạ Phong sớm đã bị thao đến muốn hôn mê, nhưng cậu vẫn tỉnh, từ đau đớn cực kì mà chết lặng đi.
Cổ họng cậu đã sớm khan đi, nhưng cực hình này vẫn chưa kết thúc, nam nhân chưa chịu bỏ qua cho cậu. Cơ thể bị khai phá đến tận cùng, cậu như cánh diều chỉ có thể mặc cho nam nhân thả trôi, luật động theo từng lần ra vào của hắn.
Đột nhiên, cự vật của nam nhân lộng đến một địa phương lạ lùng, gây ra một luồng điện lưu chạy dọc sống lưng cậu.
Nam nhân cũng nhận ra thay đổi của cậu tức thì, hắn lập tức điều chỉnh chuyên tâm thao đỉnh vào chỗ ấy. Càng nhiều điện lưu chạy đến tâm trí, Hạ Phong thẫn thờ một lúc mới nhận ra cậu đã đổi tiếng, từ miệng phát ra không còn là than khóc nữa mà là rêи ɾỉ.
"Có cả tử ©υиɠ, ngươi đúng là một cái vưu vật mà."
Hạ Phong mở tròn mắt. Cậu hoảng sợ lắc đầu. Không, không phải. Cậu mới không có cái đó. Chỗ đó chỉ có nữ nhân mới có, tựu hoài thai. Cậu mới không cần.
"A, không, không phải..."
"Còn không phải, đã tao lãng đến mức này, còn có cả tử ©υиɠ, ngươi đúng là trời sinh ti tiện, chỉ để cho nam nhân chuyên môn thao."
"Không, ta không phải!"
Nam nhân bị dục hỏa đốt cháy càng vượng, côn ŧᏂịŧ càng trướng một vòng, thao đỉnh vào càng thêm tàn nhẫn, đánh đến mức Hạ Phong không còn hơi kêu rên. Cổ tử ©υиɠ bị mài đến chua xót, sau nhiều lần phải thúc thủ đầu hàng mà mở ra, cái miệng hấp lấy đỉnh mũ côn ŧᏂịŧ, thích đến mức làm nam nhân sảng khoái hô to.
"Chỗ này của ngươi vào tao vừa thấp, đúng là tiểu yêu tinh. Ta muốn thao chết ngươi đồ tiểu yêu tinh!"
Theo tiếng gầm nhẹ của nam nhân, một luồng nhiệt dịch nóng hổi phun thẳng vào tử ©υиɠ Hạ Phong. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng phỏng vừa dồn dập, làm cho cái bụng bằng của thiếu niên hơi gồ lên. Dâʍ ɖị©ɧ chen chúc bắn vào tử ©υиɠ vài phút liền, không thể nhét nổi mà tràn cả ra ngoài, từng dòng ướt dính tưới đẫm hạ thân còn tương hợp chặt chẽ của hai người, khiến cho vùng dưới thân càng nhầy nhội không chịu được.
Nam nhân thở ra, hôn nhẹ lên môi Hạ Phong như âu yếm, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sau cao trào, lại phát hiện ra người trong lòng đã quá mệt mỏi mà ngất đi.
Hắn cắn xuống môi dưới của cậu, khiến nó bật máu nhưng cậu vẫn không chịu tỉnh.
Lại lần nữa cảm giác hạ thân của mình rục rịch trở lên, hắn liếʍ liếʍ vị máu trên môi, xấu xa mà đẩy côn ŧᏂịŧ bừng bừng phấn chấn vào hoa huyệt sưng tấy lầy lội, tiếp tục một vòng lại một vòng nɧu͙© ɖu͙©.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phong Mang Vô Hạn
- Chương 3: Trên thuyền hoa khai bao (2)