Chương 1: Biến Cố bất ngờ và xuyên không

Ngạo phong 1 chàng trai mồ côi có gia cảnh éo lê,đáng thương sống tại VietNam là sinh viên năm 2,đã 20 tuổi và hắn rất chăm chỉ ,cù lao,nhưng cũng rất giảo hoạt vừa làm vừa học để kiếm kế sinh nhai và kiếm khoản tiền đóng học phí, ngạo phong bình thường học rất giỏi,chỉ số IQ cực cao đứng đầu trường,là 1 cao thủ thiên hạ đệ nhất thần thâu,nhưng đáng thương thay trời sinh lại cho hắn dung mạo xấu ,làn ngăm đen nên không có 1cô bạn gái nào chịu làm quen và vẫn là 1chàng xử nam,cô đơn hiu quạnh.

Hắn thuê 1căn phòng ở TP.HCM khá rẻ và nằm ở trung tâm thành phố, bên trong căn phòng khá tồi tàn,cửa ra vào thì cọc kẹt khó mở ,chỉ có vài lổ hổng lùa cho mát...

Sáng Ngày chủ nhật 7h30" cán bộ thành phố thông báo,hôm nay có 1cơn bão cực lớn kèm theo sấm chớp,gió lốc lớn nguy hiểm hoàn hành từ biển đông đổ bộ vào thành phố HCM trong vòng 2 ngày,nên yêu cầu mọi người dân trong thành phố,không sử dụng các thiết bị có điện,trong thời gian có bão và trú ẩn nơi an toàn hoặc hầm trú ẩn(nếu có )để tránh bão, bữa nay có bão ngạo phong không đi học , như mọi khi hắn rãnh rổi ở nhà, hắn có sở thích hay nghiên cứu âm nhạc,âm luật,ngoại ngữ,lịch sử,....vv.Và coi phim 18+ thích quay tay, như mọi khi hắn vẫn đang thủ da^ʍ với chiếc máy tính,Ngay một khắc này, dị biến nổi lên, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một đạo tiếng sấm, màu trắng căn phòng hắn ở phát ra sáng chói, Ngạo phong cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, cái gì đều nhìn không thấy , tiếp theo trước mặt hơi bị tối sầm...cái gì cũng không biết rồi.

Tiếp theo Bạch quang hiện lên, trong bóng tối, vô số màu đen hồ điệp tại trước mắt bay qua, càng ly kỳ đấy, là những kia hồ điệp chỗ mang đến hàn khí, hàn triệt tận xương.Ngạo phong nhịn không được đánh cái rùng mình, bốn phía là vô tận hắc ám, những kia hồ điệp quỷ dị được ngay, toàn thân đen được tỏa sáng, ánh sáng nhạt lập loè, mặc dù là trong bóng đêm cũng có thể nhận được rõ ràng dị thường. Ngạo phong cảm giác mình đang ở trên bầu trời, hơn nữa một mực tại hướng dưới rơi, cái kia lực đạo to lớn tốc độ cực nhanh, không thua gì đạn pháo. Ngạo phong lập tức bị hù dọa một thân đầy mồ hôi lạnh!

Trong lòng biết mình chạy trời không khỏi nắng ngạo phong không thể làm gì được, hắn năng lực cao tới đâu, cũng bất quá là một người bình thường, ở không trung căn bản không thể ức chế hạ rơi trọng lực!

" Quan Âm tỷ tỷ , ngươi hãy phù hộ ta ah,như sao này ta có trúng số ,ta sẽ mua thật nhiều qυầи ɭóŧ áo vυ" tặng tỷ tỷ ngươi ah,ta ngẫu còn là ngây thơ "Xử nam" ah, chết rồi cũng ...thật là ....đáng ....tiếc... A di đà phật!"

Ngạo phong vừa rơi vừa cầu nguyện ngắt quảng xong, tựu cảm thấy mình tiến vào rét lạnh như ngâm trong nước đá, cái kia cường đại rơi lực lại để cho hắn hô hấp cứng lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ah, ta xiên, đầu đau quá!"

Không biết qua bao lâu, Ngạo phong sâu kín tỉnh lại, Sảo sảo nháo nháo thanh âm, tàn phá lấy lỗ tai. Muốn mở to mắt cũng là muôn vàn khó khăn. Mình không phải là chết rồi, Quỷ Hồn mở thế nào mắt hoàn lao lực? Mí mắt như thế nào nặng như vậy? Cố gắng mở chua xót ánh mắt nhưng không được, không đợi hắn mở mắt lại để thấy rõ hết thảy chung quanh, trong đầu liền mỗi cái địa phương tựa hồ bị đâm giống như, một ít trí nhớ mãnh liệt tới, làm đầu hắn một trận đau nhức, trước mắt tối sầm, liền lại ngất đi.Ngạo phong tỉnh lại lần nữa sau,

hắn mở ra nhập nhèm mông lung hai mắt, cảm thấy thân dưới lay động gay gắt, tiếng gió gào thét

Hắn trợn tròn mắt, ngay sau đó là một trận kích động...

Hắn thế nhưng mượn thân sống lại, tuy rằng tiếp thu một ít trí nhớ, bất quá cũng không hoàn toàn, chỉ có một chút điểm, bởi vì chủ nhân của cái thân thể này chết đi có chút thời gian rồi, linh hồn tiêu tán không sai biệt lắm, chỉ còn lại có một chút trí nhớ lưu cho Ngạo phong hấp thu ,làm hắn Choáng váng đầu được ngay, dứt khoát ngồi dậy.

Ai ngờ vừa định đứng dậy, một hồi đau đớn kịch liệt do trên người truyền đến, cảm giác kia tựa như toàn thân tan rã,hắn cảm nhận được to lớn đau đớn. Này đau đớn thổi quét toàn thân mỗi một tế bào, mỗi một giây thần kinh , khiến không ra một tia khí lực.

"Ti ti... Gào khóc!"

Ngạo phong chưa bao giờ gặp qua loại này trải qua , chịu đựng không nổi cái kia tê tâm liệt phế đau đớn, đau đến quất thẳng tới lương khí, nhịn không được rêи ɾỉ lên tiếng,sao đó lại ngất đi.