Chương 38: Phiên Ngoại 3: Phượng Tiểu công và Lãnh tiểu thụ hạnh phúc sinh hoạt

Lời editor: Chương này hạnh phúc cho thụ rồi, công cực ôn nhu

Lãnh Lệ biết mình đang nằm mơ, nhưng hắn không động đậy được, chỉ có thể nhìn từng đoạn hình ảnh kia.

Ở trong mộng, hắn thấy chủ nhân.

Chủ nhân mặc một bộ quần áo trắng, dựa ở lầu hai nhìn xuống hết thảy, cầm ly rượu trong tay, tùy ý tiêu sái, phong hoa tuyệt đại, không hổ là chủ nhân.

Lãnh Lệ thấy một người có bộ dạng hoàn toàn giống hắn đang đứng gần đó, tạm thời cứ cho rằng người đó là mình đi.

Lãnh Lệ cảm thấy hắn cũng hồi hộp, tim đang đập nhanh hơn.

Hình ảnh đó là cho hắn cảm thấy quá đẹp. Vậy nên, khi hình ảnh thay đổi, Lãnh Lệ còn có chút phản ứng không kịp, hắn mới đầu chỉ

biết nhìn ngây ngốc.

Hắn say rượu đang ôm chủ nhân, ngã lên ghế đệm hôn môi, thậm chí tay còn không quy củ mà xé rách, sờ loạn trên người chủ nhân.

Làm sao có thể thế được! Lãnh Lệ phục hồi tinh thần, muốn ngăn cản nhưng hắn cũng không làm được gì cả. Hắn không điều khiển được thân thể mình. Đây rõ ràng là thân thể không say lại làm trò say sỉn mà. May mắn, may mắn, ngay lúc quần áo bị cởi ra, chủ nhân không thể nhịn được nữa đá văng hắn đang làm càn.

Lãnh Lệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi còn chưa thở ra khỏi miệng, hình ảnh lại chuyển đổi.

Hắn chưa từng nhìn thấy chủ nhân chật vật như thế. Chủ nhân bị ném lên đống cỏ, ánh sáng nơi nhà tù có chút tối tăm u ám, nhưng đủ để thấy rõ trên người chủ nhân đầy vết thương, mặc một chiếc áo mỏng rách rưới trên người, máu và bùn đất hỗn độn vào nhau, đã nhìn không ra màu sắc thật sự của nó. Sắc mặt chủ nhân xanh trắng, thân thể hơi run rẩy, mất đi khí phách phong phát thường ngày, lại nhiều thêm một phần vẻ lăng ngược yêu mĩ. Có điều, hắn hoàn toàn không có tâm tư mà thưởng thức vẻ đẹp đó.

Hắn liều mạng muốn tới gần, nhưng lại không thể. Tim đang từng chút đau đớn, đau đến tê tâm liệt phế, làm hắn không thở nổi. Hắn có thể cảm nhận được thân thể cũng đang đau lòng, hai cơn đau quấn quít với nhau, làm cho Lãnh Lệ muốn phát điên. Hắn kêu không ra tiếng, chỉ có thể ở trong lòng một lần lại một lần gọi chủ nhân. Cuối cùng, đang lúc thân thể không biết làm sao ôm lấy chủ nhân thì Lãnh Lệ đau đến trước mắt bỗng tối đen, ngất đi.

Khi một lần nữa mở mắt ra, Lãnh Lệ cảm thấy được một loại tuyệt vọng trong thân thể từ từ lên men, hắn không thể không quan sát tình huống trước mắt.

Chủ nhân mặc quần áo trắng đứng đón gió trên lang cang ban công, sau lưng có người mặc đồ đen bịt mặt cầm dao găm kề lên cổ chủ nhân, dao găm sắc bén làm in lên vết máu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn non mịn kia.

Hắn ngừng thở, muốn nói người đó thả chủ nhân ra, chỉ cần thả chủ nhân muốn hắn làm gì hắn cũng chấp nhận. Hắn có thể chết thay cho chủ nhân. Nhưng, hắn biết, hắn cất không ra tiếng. Hắn chỉ có thể không ngừng bảo với chính mình, đây là mơ, tất cả đều không phải thật, không phải thật sự.

Nhưng, bỗng nhiên biến cố làm Lãnh Lệ mở to hai mắt nhìn.

Hắn nhìn thấy chủ nhân ra tay bất ngờ đoạt lấy dao găm, rồi từ từ đâm vào ngực, máu chậm rãi thấm ra chiếc áo trắng tuyết, thân thể chủ nhân dần dần ngã xuống. Tiếng la hết vang lên bốn phía, tiếng binh khí va chạm phảng phất lùi xa dần, trong mắt Lãnh Lệ chỉ có hình bóng chủ nhân.

Thân thể Lãnh Lệ tê tái, cất tiếng “Không!”

Lãnh Lệ bật dậy từ trên giường, tay che chặt ngực, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trước mắt vẫn một mảnh máu đỏ, trái tim bị sợ hãi và tuyệt vọng chiếm cứ.

“Sao thế?” Bên cạnh truyền đến giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ, sau đó lại bị kéo vào l*иg ngực ấm áp.

Là chủ nhân, đúng, chủ nhân còn đang bên cạnh mình, tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là mơ, đều không phải thật, bây giờ mình đang ở trong lòng chủ nhân. Ấm áp!

Lãnh Lệ nhắm mắt lại, nước mắt lại không kìm nén được

mà chảy ra. Vùi

đầu vào

l*иg ngực Phượng Lưu, liều mạng ức chế tiếng

nức nở.

“Lại mơ thấy

ác mộng nữa à?” Phượng Lưu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đau lòng hôn lên

nước mắt

trên khóe mắt

Lãnh Lệ, liếʍ liếʍ, mằn mặn, ấm ấm

“Đến cùng mơ thấy cái gì

có thể để

ngươi khóc thành như vậy.” Mấy ngày này Lãnh Lệ vẫn

mơ thấy

ác mộng, nhưng

kỳ quái là, mặc kệ hắn hỏi

thế nào cũng không chịu nói.

Quả nhiên, Lãnh Lệ vẫn lắc lắc đầu, chui vào lòng

Phượng Lưu,

nắm lấy

áo ngủ

của

Phượng Lưu, cực không cảm thấy an toàn thoải mái.

Nhưng hôm nay Phượng Lưu cũng không định cứ vậy bỏ qua

cho

Lãnh Lệ, hắn đã

vài ngày không ngủ

ngon, tối

nào

cũng

bị đánh thức, làm

Phượng Lưu

có tính ham ngủ

hết sức khó chịu.

Phượng Lưu trở mình, ngăn Lãnh Lệ, cứ thế

hôn sâu

một cách tiêu chuẩn, tay cũng không an phận vói vào trong áo ngủ

của

Lãnh Lệ,

nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngón tay theo kẽ đùi từ từ

ma sát, thử đâm một ngón tay

vào

thăm dò, đùa bỡn

đóa hoa

hơi hơi nở rộ kiều diễm

kia.

Ánh mắt

Lãnh Lệ

bị Phượng Lưu dùng ruy băng che

lại.

Mất đi thị giác, các giác quan khác trở nên

mẫn cảm rất nhiều, tất cả tinh thần đều tập trung vào ngón tay của

Phượng Lưu.

Tiếng nước

toan toản

trong hoàn cảnh

yên tĩnh

hết sức rõ ràng, Lãnh Lệ cảm thấy toàn thân đều đang

nóng lên, trong cơ thể truyền đến

cảm giác trống rỗng,

một trận so một trận

càng

cường liệt.

Chủ nhân đã rất lâu chưa có

chạm

hắn, hắn thật sự có chút nhớ

chủ nhân. Lãnh Lệ cắn

mạnh

môi dưới, phòng ngừa mình nhịn không được cầu hoan.

Hắn làm sao có thể, làm sao có thể cầu

xin

chủ nhân làm việc, chút

việc nhỏ

ấy

cũng nhịn

không được, chủ nhân sẽ ghét bỏ hắn.

Phượng Lưu vẫn chú ý

đến

biểu tình

của

Lãnh Lệ, thấy

Lãnh Lệ cắn môi dưới càng lúc càng mạnh, Phượng Lưu nắm

lấy cằm của

Lãnh Lệ, buộc hắn



miệng, đâm

ngón tay vào, đùa giỡn. Lãnh Lệ quả nhiên không dám khép miệng

lại nữa, từng tiếng rêи ɾỉ phát ra từ

miệng

Lãnh Lệ.

Vì ngậm ngón tay

Phượng Lưu, âm thanh

có chút

không rõ, lại càng có

sức

dụ hoặc.

“Ngoan, nói cho ta biết, Tiểu Lãnh làm mơ thấy gì nào?” Phượng Lưu kề lên tai

Lãnh Lệ thổi một hơi, cố ý phát ra

tiếng nói ôn nhu dụ hoặc: “Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ

cho ngươi.

Thế nào?” Phượng Lưu híp mắt, cười đến giống như một chú hồ ly, đào cạm bẫy

xong, chỉ

chờ Lãnh Lệ nhảy.

“Hô ưm, ưm

a” Tư duy của Lãnh Lệ lúc này đã hỗn loạn, trong đầu một mảnh tương hồ, nghe Phượng Lưu nói, Lãnh Lệ lại thấp giọng

phát ra tiếng

nức nở, giống một chú động vật nhỏ bị thương: “Chủ nhân, đừng

chết, đừng, nô không thể không có ngài, hu hu” Lãnh Lệ cuộn thân thể

lại, cọ xát lên người

Phượng Lưu.

Phượng Lưu nghe được đáp án

này, tỏ vẻ hắn đã hết chỗ nói rồi, chỉ có thể dùng sức

xoa

loạn

tóc

Lãnh Lệ, nhẹ giọng trấn an:

“Ngoan, chủ nhân không sao cả,

không sao cả.”

Nghe Phượng Lưu trấn an, Lãnh Lệ bỗng

kích động ôm

lấy Phượng Lưu, thậm chí vì động tác quá mạnh, ruy băng

vốn nới rộng

bị rơi ra, lộ ra đôi mắt bất lực của Lãnh Lệ:“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân……” Giống như ám ảnh, Lãnh Lệ vẫn gọi

Phượng Lưu, tay càng nắm

càng chặt.

Phượng Lưu bị nắm lấy

có chút đau, bất mãn tách mở hai chân Lãnh Lệ, hung hăng đâm

vào.

“A ~” Lãnh Lệ này thanh quát to, đều bị chàng biến điệu, hai chân lại cuốn lấy Phượng Lưu eo, phối hợp Phượng Lưu trừu động, đón ý nói hùa.

Một hồi làʍ t̠ìиɦ,

đã

bắt đầu sẽ rất khó kết thúc, buổi

đêm kéo dài, ánh trăng

đỏ bừng mặt

trốn vào trong những tầng mây, vụиɠ ŧяộʍ chăm chú

nhìn

vào hai

thân thể

nam tính

liều chết dây dưa.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Lưu tỉnh lại dưới ánh nắng

chói mắt

chiếu rọi, nhìn

Lãnh Lệ

nằm

trong lòng

mình

còn đang

ngủ

say, hiếm được nở nụ

cười

tươi,

trong đó mang theo chút

sủng nịch.

Tối hôm qua làm có chút quá, Lãnh Lệ

cực không cảm thấy an toàn nên vẫn quấn Phượng Lưu, đến

khi

mệt đến

xụi lơ

rồi

còn

không chịu cho

Phượng Lưu đi ra ngoài, Phượng Lưu chỉ có thể làm đến hắn ngất đi, mới ôm đi tắm rửa.

Đây

vẫn



lần đầu tiên

Phượng Lưu

giúp

phục vụ

Lãnh Lệ, kinh nghiệm chỉ là số không, xuống tay khó tránh không nhẹ không nặng.

Có điều,

Lãnh Lệ cũng là thật mệt mỏi, ngủ rất say, dù đau cũng chỉ

nhăn lông mi

lại, thân thể không nén được

run rẩy, lại không tỉnh lại.

Phượng Lưu nâng tay bóp mũi

Lãnh Lệ, thấy

Lãnh Lệ khó thở, hơi hơi há miệng để giúp

hô hấp, Phượng Lưu không vui, cúi đầu hôn lên, đến

khi

hôn

cho người ta

triệt để thiếu dưỡng

khí, dần dần

thức tỉnh mới buông lỏng đôi

môi đỏ mọng

thơm ngon kia.

Cánh môi Lãnh Lệ đã sưng đỏ, hơi hơi chu lên, thật đáng yêu, lòng chơi đùa của Phượng Lưu nổi lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa,

mát xa.

“Chủ nhân,” Lãnh Lệ mở miệng, giọng nói

có chút khàn khàn, giống như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua

trái tim của

Phượng Lưu,

vật nhỏ vốn đã cứng, càng thêm hưng phấn.

Phượng Lưu cảm thấy căng lên

khó chịu, cố ý đỉnh đỉnh

mông

Lãnh Lệ, sau đó từ

từ ma sát.

Hơi thở của Lãnh Lệ bị kiềm hãm,

du͙© vọиɠ

bán cứng triệt để cứng, ngoan ngoãn

tách hai chân

ra, để

nơi yếu ớt bại lộ dưới hung khí của

Phượng Lưu.

“Thôi được rồi, dùng miệng đi.” Phượng Lưu cảm nhận được chỗ đó còn sưng đỏ, quy

đầu còn không thể vào được, tối hôm qua sử dụng quá độ, hôm nay cứ

bỏ qua

cho

nó đi, bị thương thì

không hay.

Lãnh Lệ có chút thất vọng, nhưng

vẫn nghe lời của

Phượng Lưu, cúi xuống ngậm đại gia hỏa. Dùng đầu lưỡi miêu tả

hình dạng

của nó, đảo qua mỗi một nếp uốn, ra sức hầu hạ.

ring ring, ring ring, ring ring ring, ring ring ring ring, ring ring ring ring

Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, sợ tới mức Lãnh Lệ thiếu chút nữa khống chế không được mà cắn xuống, may mà

thu lực nhanh, có điều

răng nanh vẫn chạm đến du͙© vọиɠ

của

Phượng Lưu.

Cửa sinh mệnh

truyền đến một trận đau đớn, Phượng Lưu một bên nhận

điện thoại, một bên kéo miệng

Lãnh Lệ, dùng sức

đỉnh vào.

“Anh Lục, có muốn đi leo núi bungee

không ~” Tiếng nói hưng phấn của Phượng Nhan

truyền

qua điện thoại.

Bị đỉnh bất ngờ đến cổ họng, Lãnh Lệ nhịn xuống ý muốn nôn khan sinh lý, phối hợp há to miệng, mấp máy yết hầu, giúp

Phượng Lưu càng thoải mái.

“Được, các cậu sắp xếp đi.” Hạ thân Phượng Lưu điên cuồng luật động, âm thanh trong trẻo lại nghe không ra chút tìиɧ ɖu͙©

nào.

“Muốn mang tiểu trung khuyển nhà anh đi cùng

không? Càng nhiều người càng vui

nha ~ hắc hắc.” Cái kiểu cười

đó, Phượng lưu có thể không biết con nhóc Phượng Nhan kia

lại đang nghĩ ra

chủ ý

xấu gì

sao.

Phượng Lưu không đếm xỉa tới cô,

tiếng nước “Phốc xuy phốc xuy” vang lên

trong phòng

trống, hơi thở của Phượng Lưu càng ngày càng dồn dập, động tác làm

đến nhanh nhất, bỗng nhiên đâm sâu vào bên trong, du͙© vọиɠ run run, toàn bộ tinh hoa

phun vào trong miệng

Lãnh Lệ.

Lãnh Lệ nuốt

tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙

vào trong bụng, vươn ra

đầu lưỡi vì

ma sát



có chút đỏ sẫm,

nhẹ nhàng liếʍ láp du͙© vọиɠ

của

Phượng Lưu, liếʍ sạch sẻ tinh hoa còn sót lại.

“Anh Lục, gia, anh

đang làm gì?

Em

nghe

tiếng đầu

bên kia”

“Tôi

sẽ dẫn Tiểu Lãnh đi cùng.” Phượng Lưu ngắt ngang lời nói của

Phượng Nhan, quyết định xong thì

không cho Phượng Nhan



cơ hội

nói nữa, cứ thế

cúp điện thoại, tắt nguồn

để ở

một bên.