Chương 3
Edit: PT a.k.a Ring.
“Lan, này làm phiền cậu……”
“Mình cũng vậy……”
“Còn mình nữa……”
Cái quái gì vậy? Kinh ngạc nhìn một đống thư ái mộ cùng quà tặng màu sắc sặc sỡ, được gói xinh đẹp trên bàn, Đỗ Lan lần đầu tiên trong đời thấy đau đầu.
“Mình không phải người đưa thư!” Cắn răng, tâm tình rất là ác liệt.
“Cậu đương nhiên không phải!” Mấy cô nàng vây quanh bốn phía che miệng cười không ngừng, cùng đồng thanh sửa đúng. “Cậu là chim bồ câu đưa thư a!”
A – để cô chết đi! Đỗ Lan kêu rên không ngừng, chỉ mong có người cho cô một đao ngay bây giờ.
“Sao các cậu không tự mình đưa tới tay hắn, như vậy có phải có thành ý hơn không?” Mẹ nó! Vì sao muốn cô biến thành ‘bồ câu đưa thư’, giúp đám người này chuyển thư tình chứ?
“Ai nha! Tụi mình là những thiếu nữ nha, sẽ thẹn thùng!” Một cô nàng trong đám xấu hổ nở nụ người. “Hơn nữa tụi mình nghe nói, mấy ngày trước cậu giúp bạn Hồng đưa thư, kết quả bạn Thiệu thực sự hẹn cậu ấy đi chơi, còn nói là nể mặt cậu nữa! Cho nên a, tụi mình cũng muốn dùng cách này……” Ngừng một chút, giọng nói lại chuyển sang nham hiểm. “Lan, cậu sẽ không bất công chỉ giúp một người chứ?”
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Lan đã muốn nguyền rủa mười tám đời tên nào đó! Tiện bại hoại bản thân hắn mê gái, làm chi lại tìm lí do cùng kéo cô xuống nước? Nể mặt cô? Nể cái búa! Chính mình phong lưu không thừa nhận, còn muốn đổ trách nhiệm lên người cô, thật đê tiện!
Cực kì hối hận sao lúc trước lại mềm lòng nhận lời chuyển thư chứ, cứ thế rước họa vào thân. Đỗ Lan cười cười không ngừng, trong đầu vắt óc tìm lí do từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm tới cực điểm kia, cô lập tức không dám phản kháng, sợ bị đội quân tóc dài đánh hội đồng.
“Giúp hay không?” Xoa tay, khí chất tao nhã thiên kim ngày thường biến mất không còn một chút.
“Ha ha…… Giúp!” Ô…… Cô thật vô dụng! Khuất phục dưới uy quyền.
“Tốt lắm, mọi người đều dựa vào cậu!” Ác quỷ nháy mắt lột xác thành thiên thần, cười đến thật dịu dàng.
Ngây ngốc nhìn mọi người đi xa, lại nhìn đến thư tình, quà tặng xếp thành núi nhỏ trên bàn, Đỗ Lan trong lòng rơi lệ……
Ô…… Có ai đem theo bọc lớn đâu? Đồ nhiều như vậy, cô cầm như thế nào cho hết đây?
“Đừng, hư quá! Coi chừng có người đến……”
“Không hư sao có thể thưởng thức được tư vị trong miệng em……”
Trên một bãi cỏ nhỏ kín đáo được cây cối bao quanh, Đỗ Lan đang vừa xem truyện tranh, vừa ăn bánh ngọt, tâm tình vui vẻ, bỗng tiếng nam nữ cười giỡn từ sau lùm cây truyền tới, khiến cô không khỏi nhíu mày, đáy lòng dâng lên tức giận.
Nghe tiếng cười nam không đứng đắn, chính là tên tiện bại hoại họ Thiệu kia sao? Gần đây cho dù đi tới chỗ nào, cũng bị nhờ gửi thư, khiến cô thấy phiền không chịu được, thật vất vả mới tìm được chỗ bí mật này, còn tưởng rằng có thể thanh tĩnh một chút, không ngờ kết quả là lỗ tai còn bị ‘ô nhiễm’, thật sự là đủ!
Đỗ Lan cảm thấy bực mình, muốn ra mặt đuổi người lại không có quyền, dù sao ở đây cũng không phải chỗ của một mình cô, đành oán hận trút giận lên bánh ngọt, để mặc ‘âm thanh lạ’ đầu độc bản thân……
“A…… Anh, anh…… vừa hôn người ta…… chân người ta mềm nhũn……”
“Mới vậy đã đứng không nổi rồi sao? Đợi lát nữa anh sẽ làm em cả người mềm nhũn……”
Đủ! Cô không muốn tâm hồn thánh thiện thuần khiết cuả mình bị mấy lời này làm bẩn! Tiện bại hoại này thật sự quá đáng, nơi này là trường học, không phải khách sạn được không!
Tức giận buông truyện tranh xuống, cô đứng dậy đi vào lùm cây, vươn cánh tay thon dài rẽ cây cối ra, nhìn một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên cỏ lạnh giọng mắng chửi.
“Họ Thiệu! Làm ơn không cần tiết kiệm tiền khách sạn như vậy được không, muốn thưởng hoa kiểu gì cũng đừng có làm trò trong trường học!”
“A –” Hét lên một tiếng, giọng nói bất thình lình vang lên làm cô nàng lúc này đã lộ hơn nửa ngực sợ hãi không thôi, bối rối che lại, quần áo xộc xệch ngượng ngùng cúi đầu chui ra, dùng tốc độ nhanh nhất biến khỏi hiện trường, chắc là không muốn để người khác biết là tiểu thư nhà nào lại ‘cởi mở’ như vậy!
Trái lại lúc Thiệu Doãn Cương nghe thấy giọng nói châm chọc quen thuộc kia, chẳng những không giật mình, ngược lại còn xoay người nằm trên mặt đất cười ha ha.
“Nam nhân bà, nhìn lén người khác thân thiết, coi chừng mắt bị nổi mục lẹo nha!” Ông trời! Hắn còn tưởng rằng nơi này đủ kín đáo, không ngờ nam nhân bà vậy mà cũng đến đây hóng mát, còn phá hư chuyện tốt của hắn.
“Tiện bại hoại, cái đó của ông thường sử dụng như vậy, cẩn thận còn trẻ đã ‘hết xài’!” Không chịu thua kém đá lại một câu, Đỗ Lan mặc kệ hắn, quay đầu trở lại chỗ cũ tiếp tục thưởng thức truyện tranh.
Không bao lâu, chợt nghe thấy chỗ lùm cây truyền đến tiếng loạt soạt, tiếp theo một bóng đen che khuất trước mặt cô.
“Làm ơn dời tôn giá, cám ơn!” Không cần nghĩ cũng biết hắn chui lại đây, Đỗ Lan đầu cũng không thèm ngẩng lên đã mở miệng yêu cầu.
Thiệu Doãn Cương cũng không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay tấn công hộp bánh ngọt được trang trí tinh xảo.
Chát!
“Họ Thiệu, ông muốn làm gì?” Muốn trộm bánh của cô, chán sống rồi chắc! Cô đánh vào tay hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng.
“Đói bụng rồi, lấy một cái bánh ăn cũng không được? Nam nhân bà, làm người sao lại ích kỉ như vậy?” Đưa ra đôi mắt ngây thơ vô tội, hắn kháng nghị không thôi.
“Xin lỗi nhe, tôi đây chính là ích kỉ như vậy! Muốn ăn tự mình đi mua.” Nói xong, còn lập tức bốc lên một cái nhét vào miệng, rõ ràng là cố ý.
“Ê! Bánh ngọt này tôi cũng có phần, đừng hòng một mình độc chiếm.” Không để ý tới kháng cự của cô, hắn trực tiếp cướp lấy.
Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn đưa tay, cô chưa kịp ngăn cản hắn đã bỏ vào miệng, Đỗ Lan cũng chỉ có thể căm hận mắng chửi người. “Cái gì mà ông cũng có phần? Bánh này rõ ràng là của tôi!”
Liếc cô một cái, Thiệu Doãn Cương nói ra sự thật. “Đừng nghĩ là tôi không biết, bánh ngọt này đều là do nhóm con gái đưa để cảm ơn bà chuyển thư.”
“Vậy thì sao?”
“Nếu không nhờ tôi mỗi ngày vất vả ‘tiếp khách’, bà có thể có hộp bánh này sao? Cho nên bánh này, tôi đương nhiên cũng có phần!” Không chút khách khí lại nuốt một cái.
Xem như hắn giỏi! Không muốn trả lời, chỉ có thể tùy ý hắn vui vẻ thưởng thức, Đỗ Lan căm giận đem tầm mắt đặt vào trong truyện tranh, hạ quyết tâm không đếm xỉa tới hắn.
Sau khi xử lí hơn phân nửa số bánh ngọt, Thiệu Doãn Cương nhìn cô đang chuyên chú đọc truyện, không khỏi tò mò đẩy đẩy cô. “Nam nhân bà, truyện đó có gì hay chứ, bà mỗi ngày xem không thấy chán hả?”
Chán ghét đẩy bàn tay vỗ vai cô ra, Đỗ Lan cảnh cáo: “Tiện bại hoại, lấy hai cái tay bẩn của ông ra ngay! Ai biết ông vừa rồi đυ.ng đến chỗ nào trên người nhỏ kia? Chưa rửa tay thì đừng có đυ.ng vào tôi! Còn nữa, tôi chính là xem không thấy chán, vậy thì sao! Ông ý kiến gì?”
Nam nhân bà nói chuyện giọng điệu gay gắt vậy mà lại yêu sạch sẽ! Hắn còn chưa kịp hưởng được ngon ngọt gì, cô đã ra mặt phá hỏng, giờ lại mang vẻ mặt như hắn vừa cùng em nào mây mưa, trên người mang đầy mầm bệnh là sao?
“Chạm vào chỗ nào hả? Ha ha…… Muốn tôi dùng hai tay nói cho bà biết khổng?” Cô càng để ý, hắn lại càng muốn đi trêu chọc. Cười gian một tiếng, Thiệu Doãn Cương làm bộ muốn chạm vào……
Bịch!
Một âm thanh trầm thấp xem lẫn tiếng kêu đau vang lên, chỉ thấy người nào đó bị đá một cái, trực tiếp bay vào lùm cây.
Chậm rãi thu chân, Đỗ Lan nhặt lên truyện tranh bị rớt, trước khi đi còn đối với tên khốn nào đó đang mang vẻ mặt không dám tin trong lùm cây, nhếch miệng cười.
“Tiện bại hoại, nhắc nhở ông một chuyện! Con gái không chỉ có loại thiên kim tiểu thư yếu đuối, nhớ cho kỹ a!”
Trời rả rít mưa, gió lạnh phất nhẹ, ngây ngốc đứng tại chỗ hành lang gấp khúc, Đỗ Lan chỉ cảm thấy tâm tình rơi xuống hố sâu, số xui đến thế là cùng, ngay cả ông trời cũng chạy đến chống đối cô! Tại sao chứ? Là ngại cô còn chưa đủ thảm phải không?
Kết quả kì thi đầu tiên ở trường cấp 3 hôm nay công bố, cô đã muốn thực phiền não không biết nên về giải thích với hai vị phụ huynh ở nhà về bảng điểm ‘đỏ toàn tập’* của cô như thế nào, không ngờ ông trời còn đạp thêm cho người đang khó khăn một phát, biết rõ cô ra ngoài không mang ô, còn cố ý kiếm chuyện.
(R: đây chắc là chữ đỏ cảnh báo).
Haiz…… Xem ra chỉ có thể chạy đến trạm xe buýt! Cũng may mưa không lớn lắm, nếu không cô nhất định sẽ ướt như chuột.
Bất đắc dĩ thở dài, bi ai cho vận mệnh của mình, đang lúc Đỗ Lan định lấy túi sách che lên đầu chạy ra ngoài thì–
“Nam nhân bà, còn chưa về nhà hả?” Bàn tay to vỗ lên vai cô một cái, Thiệu Doãn Cương tâm tình cực kì tốt, cho cô một nụ cười mê chết người.
“Đang định về!” Hắn nói chuyện huề vốn! Nếu về rồi, hắn còn có thể thấy cô ở đây sao? Đỗ Lan khinh bỉ, hôm nay người cô không muốn thấy nhất chính là hắn, tên tiện bại hoại thành tích đứng nhất này! Bởi vì nhìn hắn sẽ nhắc cô nhớ lại bảng điểm ‘đỏ toàn tập’ kia, tuy không phải là người đứng cuối khối, nhưng là đứa đẩy xe bò trong lớp nha.
Haiz…… Kỳ thật trình độ của cô không tệ. Trước cấp 2, cô luôn nằm trong top 5 học sinh đứng đầu, chẳng qua lên cấp 2, ghiền truyện tranh rồi bỏ bê học hành, cho nên mới ‘lưu lạc’ đến trường Thánh Anh này. Bất quá, ba một mực đưa cô đến đây chắc chắn không ngờ, trường trung học Thánh Anh lại quá mức tự do, căn bản mặc kệ học sinh mang truyện tranh đến trường học, cho nên cô càng không kiêng dè gì, thoải mái mang theo truyện tranh lăn lộn hơn nửa học kì, mà báo ứng cuối cùng chính là – phiếu điểm tràn ngập chữ đỏ.
Phát hiện trong tay cô không có ô, bên ngoài lại lất phất mưa bụi, hơn nữa còn có vẻ sắp chuyển nặng hạt, Thiệu Doãn Cương không cần đoán cũng biết cô nhất định chuẩn bị đội mưa chạy đến bến xe buýt, trong lòng lập tức ra quyết định.
“Nam nhân bà, tôi đưa bà về!” Vừa nói xong, tài xế chờ một bên lập tức tiến lên đưa ô che, mà Thiệu Doãn Cương lại không nói gì thêm mà kéo cô đi, hai người che một cái ô hướng về phía xe đậu bên đường mà bước tới.
Này này này! Có lầm hay không? Cô có đồng ý để hắn đưa sao? Tên này sao lại tự tiện quyết định vậy?
Đỗ Lan vốn định cao giọng kháng nghị, nhưng nhìn thấy mưa dần dần chuyển lớn, lập tức thực thức thời đem lời nói vừa lên tới miệng nuốt về.
Cho đến khi hai người an ổn ngồi bên trong, tài xế bắt đầu điều khiển xe chạy trên đường, Đỗ Lan bây giờ mới phát hiện hình như thiếu một người.
“Tiện bại hoại, ông quên một người rồi hả?”
“Ai?”
“Anh cả ông, hội trưởng hội học sinh khí chất cao thượng, tao nhã hữu lễ, người người kính trọng của chúng ta!” Tên này hẳn là không mắc chứng hay quên mới phải, sao lại quên mất Thiệu Doãn Thiên rồi?
Thì ra cô đánh giá anh cả cao đến vậy! Thiệu Doãn Cương ngày thường bị cô “tiện bại hoại, tiện phôi” gọi đến chết danh cảm thấy không thoải mái.
“Anh cả nhà tôi hôm nay bận việc ở hội học sinh, cho nên tôi về trước, chút nữa tài xế mới trở lại đón anh sau.” Hắn trong lòng có chút phức tạp giải thích.
“Đã biết!” Thu được tin tức, Đỗ Lan gật đầu, không bao lâu đã đem chuyện này quăng ra sau não, bắt đầu nghiên cứu nội thất sang trọng trong xe.
Thấy cô hình như không có hứng thú gì hơn với anh cả, tâm tình Thiệu Doãn Cương tự nhiên bình thường lại, thừa cơ gõ cho Đỗ Lan đang tò mò sờ tới sờ lui một cú.
“Nam nhân bà, nhà bà chỗ nào vậy? Không nói địa chỉ, bà muốn tài xế lái đi đâu? Đi lòng vòng hóng gió sao?”
“Tiện bại hoại, hỏi thì hỏi, đừng thừa cơ xuống tay báo thù……” Trở mặt bắt đầu thi triển “Phật sơn vô ảnh cước” đá người.
“Nam nhân bà, bà còn chiêu này? Lúc trước thiếu chút nữa không bị bà đá đến nội thương……”
“Tiện bại hoại, thiếu chút nữa chính là còn chưa có, hôm nay tôi thành toàn cho ông……”
Chỉ một lúc, trên ghế sau chiếc Roll-Royce sang trọng diễn ra màn đấu võ quyền đấm cước đá, thiếu chút nữa khiến tài xế không kịp dừng đèn đỏ, làm người điều khiển xe chung quanh tưởng đã tận mắt chứng kiến tai nạn!
“Lan, nghe nói hôm qua cậu ngồi xe bạn Thiệu……”
“Lan, chẳng lẽ cậu cùng bạn Thiệu đang hẹn hò sao……”
“Lan, cậu sao có thể phản bội tụi mình……”
“Ngừng!” Đau đầu hét lớn một tiếng, Đỗ Lan tự nhận ngày hôm qua bởi vì thành tích đỏ chót bị ba mẹ tụng cho một đêm, hôm nay thật sự không còn khả năng nghe nhóm con gái oanh tạc nữa. “Lời này mình chỉ nói một lần, mình không có loại vinh hạnh cùng họ Thiệu hẹn hò này, ngày hôm qua tôi không mang ô, họ Thiệu lòng tốt tràn trề đưa mình về nhà, chi có như vậy thôi, không cần hỏi lại nữa!”
Đáng giận! Vì sao cô phải giải thích ‘trong sạch’ của mình cho thiên hạ chứ? Sớm biết sẽ như vậy, cho dù đội mưa về nhà mà mắc cảm cúm rồi viêm phổi, cô cũng tuyệt đối bước lên xe họ Thiệu nửa bước.
“Là như vậy sao?” Có người còn hoài nghi.
“Chính là như vậy!” Đỗ Lan lạnh giọng, bắt đầu biến sắc mặt. “Chuyện này đến đây chấm hết, mình không muốn nói thêm. Không tin, sau này đừng tìm tôi chuyển thư nữa.”
“Ai nha! Lan, tụi mình không có không tin cậu a……”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng mình tất nhiên là tin tưởng cậu……”
Nhất thời, mấy cô nàng sợ chọc đến cô, bị liệt vào danh sách đen, mỗi người lập tức giơ tay lên trời, trái một câu tin tưởng, phải một câu tín nhiệm, chỉ sợ cơ hội cùng Thiệu Doãn Cương gần gũi sẽ bay mất. Haiz…… Ai kêu mấy cái hẹn của Thiệu Doãn Cương cho đến nay, tất cả đều là cho mấy cô nàng nhờ cô chuyển thư ái mộ chứ.
Hừ! Cô cũng không tin đám con gái này không sợ! Sớm nhìn thấu điểm này, Đỗ Lan âm thầm cười gian, trên mặt lại vẫn duy trì lạnh lùng.
“Lan, cậu đừng bực bội. Đến, hộp bánh ngọt này cho cậu.” Nữ sinh nào đó mấy ngày trước may mắn được Thiệu Doãn Cương hẹn ra ngoài ân cần nói.
“Này còn coi được!” Mặt lạnh trong nháy mắt trở nên hớn hở.
“Lan, thực tế thật nha!” Chúng nữ còn lại trăm miệng một lời hờn dỗi.
“Cái gì mà thực tế? Cái này gọi là phí đưa thư!” Nhận lấy hộp bánh, Đỗ Lan nhíu mày cười nói: “Bằng không các cậu nghĩ rằng mình rảnh rỗi vậy, không oán không hối hận làm bồ câu đưa tin a? Không có một chút lợi ích, ai để ý các cậu chứ!”
Ôm hộp bánh ngọt, lấy thêm vài quyển truyện tranh, Đỗ Lan mặc kệ đám con gái đang kháng nghị, ra khỏi lớp, thẳng đến chỗ bí mật được cây cối che khuất lần trước, dù sao có thể cho lỗ tai thanh tĩnh cũng chỉ có chỗ đó.
Đời không như là mơ, thế giới không tuyệt vời như Đỗ Lan nghĩ.
Vì tránh người, cô trốn đến chỗ bí mật, mới vui vẻ đắm chìm trong thế giới truyện tranh chưa được bao lâu, cái tên hại cô bị chúng nữ tra khảo liền xuất hiện gây rối.
“Nam nhân bà, bà cúp tiết.” Thiệu Doãn Cương nở nụ cười. Học tiết đầu không thấy cô, hắn đã biết cô nhất định là trốn đến chỗ này.
“Tiện bại hoại, ông không phải cũng vậy sao.” Phản bác lại, Đỗ Lan thấy hắn định tới gần, vội vàng kêu to ngăn lại. “Ngừng! Ông đứng đó được rồi, đừng lại gần tôi quá.” Cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ có người phát hiện hai người họ ở đây, đến lúc đó lại bị fan hâm mộ của hắn thẩm vấn.
Nam nhân bà này đang làm cái gì? Hắn làm người ta ghét đến vậy sao?
Lòng tự trọng bị tổn thương không ít, Thiệu Doãn Cương nhướn mày hỏi: “Đây là thái độ nên có đối với ân nhân cứu mạng sao?”
Ân nhân cứu mạng? Tiện bại hoại này ấm đầu sao? Hắn cứu cô lúc nào?
“Xin hỏi Thiệu công tử, các hạ cứu tiện mệnh của tệ nhân khi nào, cảm phiền nhắc nhở một chút?” Muốn hù cô? Không có cửa đâu!
“Ngày hôm qua tôi đưa bà về nhà, miễn cho bà gặp mưa phát sốt, dẫn đến viêm phổi nguy hiểm tính mạng, không phải ân nhân cứu mạng thì là cái gì?” Hoàn toàn tự cho mình là đúng.
Con khỉ! Tiện bại hoại không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đã khiến cô lên cơn.
“Ân cái quỷ!” Tức giận ngập đầu, cô mở miệng mắng hắn một trận. “Đi chết đi tiện bại hoại! Nếu không phải ông, tôi sẽ bị đám con gái ép hỏi oanh tạc, phải trốn đến đây mới được yên tĩnh sao?” Mẹ nó! Thật muốn nổi bão!
“Tôi làm sao? Nam nhân bà, bà đối với tôi địch ý rất nặng nha!” Không biết hôm qua chỉ đơn thuần đưa cô về nhà đã tạo thành oanh động trong giới nữ sinh, Thiệu Doãn Cương chỉ cảm thấy từ hôm khai giảng tới nay, cô vẫn nhìn hắn không vừa mắt.
Đúng vậy! Hắn giễu cợt tên người ta để người ta căm thù, thật sự không thể coi là vô tội! Nhưng là chuyện đã qua lâu như vậy, cô vẫn còn ghi hận, lòng dạ cũng nhỏ nhen quá đi. Lại nói, cô bị người ta oanh tạc, hẳn là trước nên kiểm điểm xem bản thân đã làm chuyện gì chứ! Đem trách nhiệm đổ hết lên đầu hắn, không khỏi hơi quá đáng.
Làm sao? Tên này còn dám hỏi làm sao! Đỗ Lan cười mỉa, đem mọi chuyện từ nguyên nhân đến kết quả hôm nay cô bị mọi người ép hỏi lần lượt kể ra toàn bộ.
“Cho nên, Thiệu công tử, hai người chúng ta vẫn là nên cách xa một chút, đừng tiến vào phạm vị mười mét gần tôi, cám ơn!” Cười lạnh, cô trực tiếp định ra khoảng cách, không cho phép hắn tới gần.
Nghe cô nói ra mọi chuyện, Thiệu Doãn Cương không khỏi đắc ý dào dạt. “Ừ…… Không ngờ tôi mị lực lại lớn như vậy, thật sự là có lỗi, có lỗi!”
“Lỗi cái búa! Nhóm tiểu thư nhà giàu này là mù mắt rồi mới có thể coi trọng tiện phôi như ông.” Xem hắn tự kỷ kìa, khiến người ta thật muốn đá một cước cho hắn tỉnh.
“Tôi nói này nam nhân bà……” Bước lại gần, cảm thấy cách xa như vậy nói chuyện thật sự không quen.
“Đứng lại! Đừng lại đây……” Vội vàng quát bảo ngưng lại, thế nhưng hắn căn bản không nghe, vẫn tiếp tục bước đến.
Đỗ Lan mắt thấy ngăn cản không được, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng quan sát bốn phía, xác định không có người ở gần đó, như vậy mới an tâm, tùy ý hắn ở bên cạnh.
“Ông rất kỳ quái nha! Chỗ bên cạnh rộng như vậy, đừng chen chúc với tôi!” Cố gắng đẩy thân hình to lớn của hắn ra, cô bĩu môi lầm bầm.
“Ngồi đây dễ lấy đồ ăn a!” Bàn tay to tìm kiếm, hoàn toàn không nể mặt chủ nhân, bốc một cái bánh ngọt lên ăn.
Tên khốn đáng giận, lại trộm bánh ngọt của cô! Đỗ Lan rất muốn mắng chửi người, lại sực nhớ đến lúc trước hắn nói bản thân ‘tiếp khách’, quà cảm ơn của chúng nữ, hắn cũng có phần, đành phải nhịn xuống.
“Nam nhân bà, kết quả của bà không được tốt lắm nha!” Miệng đầy bánh ngọt, còn không quên trêu chọc cô.
“Bản thân ông cũng chỉ là học sinh thôi, không có quyền nói người khác.” Không đá hắn, cầm truyện lên tiếp tục đọc.
“Nhưng mà thành tích của tôi đứng đầu a! Không giống ai kia……” Nói lấp lửng.
Được! Tên này là đang cười nhạo thành tích của cô sao? Bắn ra ánh mắt tàn nhẫn, Đỗ Lan bỏ truyện tranh xuống, khoanh tay cười. “Thiệu công tử, ông muốn nói cái gì?”
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Thiệu Doãn Cương tin tưởng chính mình giờ phút này đã bị thiên đao vạn quả. “Hừm! Đừng nhạy cảm như vậy, làm tôi sợ!” Câu pha trò thật có thể làm tức chết người.
Mẹ nó! Tưởng cô là người chết, không cảm xúc sao? Đỗ Lan giờ phút này lửa giận hừng hực, hoàn toàn không quản được cái miệng cuả mình. “Bổn tiểu thư thi với ông, tiện bại hoại!”
“Thi cái gì?” Đôi mắt chứa ý cười, biết rõ còn cố hỏi.
“Thi thành tích! Cuối kỳ tới, bổn tiểu thư không đá ông khỏi vị trí số một không được.” Giận không thể áp, cô khiêu chiến.
“Phần thưởng đâu?” Không có phần thưởng, hắn cũng không có hưng trí như vậy.
“Phần thưởng?” Nhất thời không nghĩ tới còn có phần thưởng, Đỗ Lan hơi sững lại.
“Như vậy đi! Thi cuối kỳ xong không lâu nữa là tới sinh nhật tôi, bà nếu thua liền đưa tôi quà sinh nhật, nếu tôi thua……” Suy nghĩ một lát, không biết cô muốn cái gì, Thiệu Doãn Cương nhún vai. “Nếu tôi thua, bà muốn tôi làm gì cũng được.”
“Được! Đó là ông nói, quyết định vậy đi!” Tên khốn này cứ chờ đi! Nếu cô thắng, chuyện đầu tiên là muốn hắn cởϊ qυầи chạy ba vòng quanh trường, khiến con mắt toàn bộ nữ sinh ái mộ hắn trong trường đóng băng. Ha ha cười gian, Đỗ Lan vừa tưởng tượng đến cảnh tượng đó liền thích thú cực kì.
Trong đầu nam nhân bà đang suy nghĩ chuyện tà ác gì? Vì sao cười nham hiểm như vậy? Thiệu Doãn Cương bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nhịn không được chà chà toàn thân đang nổi da gà.
Lại nói đến sau khi công bố kết quả thi cuối kì lần hai, nữ sinh trường trung học Thánh Anh nếu biết cá cược giữa Đỗ Lan và Thiệu Doãn Cương, có lẽ sẽ ôm đầu khóc rống, nước mắt làm ngập lụt cả trường học. Bất quá cũng may đánh cược chỉ có hai người bọn họ biết, cho nên liền miễn được một trận đại hồng thủy.
Giờ học cuối cùng buổi chiều chấm dứt, các học sinh đều thu thập túi sách về nhà. Không lâu sau, phòng học to như vậy cũng chỉ còn lại Thiệu Doãn Cương tâm tình tốt vô cùng, cả ngày tươi cười đắc ý cùng Đỗ Lan vẻ mặt lo lắng, uể oải.
“Nam nhân bà, thi không tệ nha!” Bàn tay to chụp lên lưng cô một phát.
“Không tệ với ông!” Khó chịu nhận thua, hận không thể đá bay gương mặt để tiện làm người ta chán ghét của hắn.
Thật ra, sau khi hạ chiến thư, khoảng thời gian ấy cô ngày ngày ra sức, người nhà không biết nguyên nhân, còn tưởng rằng cô trúng tà, tự nhiên biến thành mọt sách.
Cũng may đầu óc cô không tệ, hơn nữa căn bản cũng nắm vững, lại thêm chỗ nào không hiểu liền đi hỏi anh trai, trình độ đột nhiên tăng mạnh, trong khoảng thời gian ngắn đem toàn bộ kiến thức đã bỏ qua trong học kì trước kéo về.
Vốn tưởng rằng lần này thi cuối kỳ, sẽ đá họ Thiệu ra khỏi vị trí thứ nhất, dù sao trước kia cô học tùy tiện cũng có thể lọt vào top 5, bỏ thêm chút công sức, vị trí đầu tiên cô liền dễ dàng đạt được. Mà lần này cô dốc toàn lực, sao có thể thua!
Nhưng mà chuyện ở đời không thể lường trước, lần này cô đặc biệt để ý thành tích của mình, lại đá trúng cột điện. Kỳ thật cũng không thể nói cô thi không tốt, dù sao thi cuối kỳ lần đầu đứng chót bảng, lần thứ hai lại vọt lên đứng thứ hai, cả năm đứng thứ chín.
Thành tích như vậy đã muốn làm người ta chói mắt, chỉ tiếc mục tiêu của cô lại là tên vô lại vẫn ngồi vững trên vị trí số một, đương nhiên sẽ cảm thấy chán nản!
“Đừng nhụt chí, hạng nhì cũng không tệ rồi.” Giả bộ an ủi, Thiệu Doãn Cương thật sự không thể không bội phục cô, từ thành tích kém như vậy vọt lên vị trí thứ hai, đúng là dọa hắn nhảy dựng.
“Đừng có giả mèo khóc chuột, quà sinh nhật tôi sẽ đưa.” Dám chơi dám chịu, Đỗ Lan thật sự rõ ràng, hơn nữa cũng không thể không bội phục hắn, bởi vì hắn là một trong số ít người cô cố gắng cũng không thắng được, có thể thấy được họ Thiệu vẫn rất nghiêm túc, không giống mấy tên công tử nhà giàu kiêu căng vô dụng.
“Vậy tôi cảm ơn trước!” Nam nhân bà còn rất thẳng thắn! Không giống nữ sinh bình thường thua là bắt đầu chơi xấu, Thiệu Doãn Cương không khỏi càng thêm tán thưởng cô.
“Thật ra, ông tên công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng* này cũng được lắm.” Lần đầu tiên, Đỗ Lan nói lời khen hắn.
(R: đại loại là chỉ mấy công tử nhà giàu, sinh ra đã có người lo từ A tới Z)
“Cám ơn khích lệ! Cái thìa tôi ngậm lúc sinh ra giờ vẫn treo trên tường nhà tôi kìa.” Khoa trương nói cám ơn, lại phi thường khôi hài.
Tên này pha trò cũng hài hước! Đỗ Lan liếc hắn một cái, bị bộ dạng của hắn chọc cười.
“Mọi người đều nói các người ‘nhất môn nhị kiệt’*, tôi thấy ông một bộ dáng đê tiện như vậy, làm thế nào cũng không tưởng tượng được ông cùng chữ ‘kiệt’ có liên quan gì tới nhau.” Nhịn không được lại muốn đâm thọt hắn.
(R: nhất môn nhị kiệt: một nhà hai người tài).
“Cái gì ‘nhất môn nhị kiệt’ ?” Thiệu Doãn Cương hoàn toàn không biết cách mấy nữ sinh gọi hắn cùng Thiệu Doãn Thiên.
“Là nữ sinh gọi chung hai anh em họ Thiệu ông.” Nhún nhún vai, chẳng hề để ý giải thích.
“Nói tào lao!” Thiệu Doãn Cương vui vẻ lắc đầu phản bác, sửa chữa xưng hô. “Nếu muốn gọi chung anh em họ Thiệu, hẳn là phải kêu ‘nhất môn tam kiệt’ mới đúng.” Làm ơn đi! Không thèm tìm hiểu nhà bọn họ có bao nhiêu anh em đã gọi loạn, xem người thứ ba trong nhà hắn là người chết à?
‘Nhất môn tam kiệt’? Đỗ Lan sửng sốt, lập tức phản ứng. “Chẳng lẽ ông còn có anh hay em trai?”
“Là có một em trai dễ thương a!” Thiệu Doãn Cương mỉm cười, trong nụ cười lại có được loại tình cảm yêu thương hiếm thấy.
Thấy hắn cười dịu dàng, Đỗ Lan có chút kinh ngạc, làm sao cũng không tưởng tượng được hắn còn có một mặt như thế này. “Ông rất thương em trai sao?” Thật sự rất rõ ràng.
“Đương nhiên! Em trai nhà tôi thực đáng yêu nha!” Tuy rằng cá tính thực âm trầm, nhưng người nhà luôn luôn tốt, tất nhiên em trai nhà mình cũng là xịn nhất.
“Ông là mèo khen mèo dài đuôi a!” Xem hắn cao hứng a! Nhịn không được lại muốn đá đểu hắn.
“Đó là đương nhiên! Tôi đây là anh trai tốt……”
“Anh trai tốt? Ông vậy mà cũng dám nói……”
Hai người lại đấu võ mồm, tình cảm không biết là bạn hay thù từ những lời nói độc mồm độc miêng phát sinh.