Cánh cửa bất ngờ mở ra, Tô Nguyệt Nhi hoảng sợ lùi lại hai bước. Thấy rõ mặt Dương Thiên, giận dỗi nói:
- Ngươi muốn hù chết ta sao?
Dương Thiên ngẩn ra:
- Là ngươi đến tìm ta. Ta thấy ngươi mãi không dám gõ cửa mới mở giúp ngươi. Ta làm sai chỗ nào?
Tô Nguyệt Nhi không nói, nhìn quanh một chút rồi phóng nhanh vào phòng, thật giống như ăn vụng sợ bị phát hiện. Dương Thiên cười cười, hắn biết rõ nàng sợ bị Liễu Mị phát hiện.
Tiến vào phòng, Dương Thiên liền mở lời trước:
- Nguyệt Nhi, ta biết ngươi rất ngại ngùng, nhưng cũng không nên đến đây vào lúc nửa đêm a.
Đến lượt Tô Nguyệt Nhi ngẩn ra, thầm nghĩ: “Tên này đang nói nhăng nói cuội gì vậy”.
Dương Thiên thấy Tô Nguyệt Nhi không nói gì, tưởng nàng vẫn còn đang ngại, nói tiếp:
- Ta biết ngươi rất khó nói, dù sao chúng ta cũng chỉ mới gặp vài ngày. Nhưng có một số việc thực sự không cần nói ra. Ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Tô Nguyệt Nhi rốt cuộc nhịn không được nữa:
- Ngươi đang muốn nói cái gì?
- Ngươi nửa đêm đến tìm ta, ngươi nghĩ xem ta muốn nói về việc gì.
Tô Nguyệt Nhi hai má hơi hồng lên, tức giận:
- Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, ta chỉ muốn tìm ngươi để thỉnh giáo về Bách Kiếm quyết.
Dương Thiên mặt đen lại, lần này hố to rồi, nhẹ ho hai tiếng để lấy lại bình tĩnh:
- Vậy tại sao ngươi không nói sớm?
- Ngươi có cho ta cơ hội nói sao?
Dương Thiên thực sự cảm thấy mất mặt, cũng không định tiếp tục chủ đề này:
- Được rồi, có vấn đề gì ngươi hiện tại có thể hỏi.
Nhắc đến tu luyện, Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt rất chăm chú:
- Ta tu luyện Bách Kiếm quyết ban đầu rất thuận lợi, đã thanh công ngưng tụ đồng thời 3 đạo kiếm khí. Nhưng từ đó đến này vẫn cứ mãi không tăng thêm được nữa.
Dương Thiên lần này cảm thấy rất bất ngờ, Bách Kiếm quyết tuy phẩm cấp không quá cao, nhưng một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như nàng chỉ trong vài ngày đã lĩnh ngộ 3 đạo kiếm khí đã rất không tệ. Có thể nói là thiên tài, dù đặt tại Tu Chân giới cũng rất hiếm có.
- Ngươi vấn đề này thực ra rất đơn giản, Bách Kiếm quyết xác thực chỉ có thể phân thành 3 đạo kiếm khí.
- Cái gì? Không phải trong giới thiệu, tu luyện tới đại thành có thể tạo ra 100 đạo kiếm khí, có được Bách Kiếm lực sao?
Thấy Tô Nguyệt Nhi đối với chuyện tu luyện có chú ý như vậy, Dương Thiên liền thở dài: “Ngươi có thể chuyển một nửa sự chú ý đó cho ta là tốt rồi”. Truy mỹ quả thực khó a.
Tô Nguyệt Nhi thấy Dương Thiên thở dài không nói gì, không khỏi gấp lên:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Bách Kiếm quyết có thiếu sót gì sao.
Dương Thiên lấy lại tinh thần:
- Không có. Nguyên tắc tu luyện của Bách Kiếm quyết là tu luyện ra 3 đạo kiếm khí rồi bồi dưỡng đến cực hạn. Sau đó đem 3 đạo kiếm khí dung hợp lại để đột phá cực hạn, rồi lại tiếp tục phân thành 3 đạo. Cứ như vậy đêm kiếm khí tu luyện ra một đạo kiếm khí cực mạnh. Ẩn chứa Bách Kiếm lực. Khi tấn công co thể tạo thành 100 đạo kiếm khí.
Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt vui mừng:
- Ta tại sao không nghĩ đến việc này a. Người sáng tạo công pháp này thực sự rất tài giỏi.
Nhìn Tô Nguyệt Nhi vẻ mặt hâm mộ, Dương Thiên lắc đầu, Nếu nàng biết Bách Kiếm quyết là do một đại ma đầu gϊếŧ người không gớm tay sáng tạo ra, không biết có còn sùng bái hắn như vậy nữa không?
Tô Nguyệt Nhi tiếp tục thỉnh giáo vấn đề tu luyện thêm một hồi lâu, cuối cùng thỏa mãn rời đi. Dương Thiên cảm thấy mình giống như bị nàng lợi dụng xong rồi vứt bỏ, có chút oán khí a.
Tô Nguyệt Nhi vừa rời khỏi phòng, liền nghe được âm thanh của Liễu Mị:
- Thiên Sơn Thánh nữ cao quý nửa đêm lại phát xuân chạy đi tìm nam nhân. Thật sự là nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Tô Nguyệt Nhi sắc mặt lập tức thay đổi:
- Ta làn gì không cần ngươi quản, nếu còn nói nữa đừng trách ta không khách sáo.
- Vậy sao? Ta cũng muốn xem ngươi không khách sáo thì sẽ như thế nào.
Dương Thiên cảm thấy bên ngoài có biến liền vội đi ra:
- Cũng đã khuya rồi, các ngươi có việc gì để mai hẳn tính.
Hai âm thanh đồng thời vang lên:
- Không được.
Có chút đau đầu, Dương Thiên liền dựng lên một đạo kết giới bao quanh biệt thự để đảm bảo không bị hư hỏng gì khi hai nàng giao thủ. Xong việc cũng không tiếp tục ở lại mà xoay người đi vào phòng. Hắn cũng không có gì lo lắng, Tô Nguyệt Nhi ngưng tụ được 3 đạo kiếm khí tuy lợi hại nhưng Liễu Mị cũng đã bước đầu dung hợp loại linh lực thứ hai.
Tô Nguyệt Nhi lợi hại hơn một chút nhưng cũng sẽ không làm được gì Liễu Mị, trừ khi nàng sử dụng thần thông bản mệnh. Việc này hầu như không thể xảy ra, vậy hắn cũng không cần lo lắng. Hiện tại nên ngủ sớm một chút, ngày mai hắn còn phải đi tìm Hoàng gia tính toán.
Hai nàng đánh nhau đến tận khi trời sáng, thấy Dương Thiên tỉnh dậy mới dừng tay. Dương Thiên hiện tại cũng cảm thấy khó khăn, hai nàng rốt cuộc là ban hay là oan gia đây. Sau này có thể tiếp tục ở chung sao?
Dương Thiên theo địa chỉ Lý Bàn đưa cho, tiến đến Hoàng gia, nhưng vừa đi ra đường được vài bước, liền có một chiếc xe tải lao nhanh về phía hắn. Trong lòng nghĩ thầm: “Xe bị mất lái sao?”.
Dương Thiên lập tức lùi lại phía sau vài bước, Chiếc xe bông dưng lại đổi hướng, đâm thẳng về phía hắn. Dương Thiên bị đâm mạnh, bay vào làm đổ nát bức tường phía sau lưng. Tài xế xe tải đưa đầu ra, nhìn vào đống đổ nát rồi kéo ga bỏ chạy. Dương Thiên nằm trong đống đổ nát:
- Xem ra là nhằm vào ta. Ta thực sự muốn biết rốt cuộc là ai mà luôn muốn tìm mọi cách để gϊếŧ ta.
Nói xong, Dương Thiên lập tức biến mất, nằm trên nóc của chiếc xe tải khi nãy. Tài xế vẫn không hay biết gì, chạy thẳng đến ngoại thành, tiến vào trong rừng mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Bên kia phát ra một âm thanh, không nghe được rõ là nam hay nữ, xem ra đã được chỉnh sửa giọng nói:
- Ngươi chắc chắn hắn đã chết?
- Bị một chiếc xe tải vơi tốc độ gần 100km/h đâm vào. Ngươi nói xem hắn có thể sống hay không.
Giọng nói bên kia rất vui mừng:
- Rất tốt, ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản của ngươi ngay lập tức.
Tắt máy, tài xế chưa kịp vui mừng, hai mắt đã tối lại. Dương Thiên trước giờ chưa tùng nương tay với kẻ muốn gϊếŧ mình, tất nhiên, ngoại trừ mỹ nữ. Lấy điện thoại của tên tài xế bấm lại dãy số vừa gọi.
Lúc này, một thanh niên đang ngồi trong một biệt thự ở một nơi rất xa, nâng cao ly rượu, vẻ mặt rất vui vẻ:
- Thiên Sát thực sự chỉ là đám người vô dụng. Ta chỉ cần thuê một tên sát thủ hạng 2 cũng đã thành công. Bọn hắn lại dám nói nhiệm vụ này là bất khả thi và trả lại tiền đặt cọc. Thật không biết bọn hắn mua chuộc danh tiếng bằng cách nào.
Một trung niên nhân ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt tươi cười:
- Lý thiêu, ngươi xem, ta giới thiệu sát thủ quả thực rất hiệu quả đúng không.
Lý thiếu gật đầu:
- Không tệ, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở thành cục trưởng cục cảnh sát.
Hai người đang định nâng ly, liền thấy số điện thoại của tên sát thủ gọi đến:
- Không cần vội vả, ta đã kêu người chuyển tiền, ngươi sẽ nhận được rất nhanh thôi.
Bên kia phát ra giọng cười đùa:
- Không cần, chỉ sợ hắn không còn sống để nhận được tiền của ngươi nữa, ngươi nên giữ lấy mà tận hưởng quảng thời gian còn lại đi.
Lý thiếu vẻ mặt thay đổi, trầm giọng:
- Ngươi là ai?
- rtKDGje Ta là ai? Không phải ngươi vẫn luôn muốn gϊếŧ ta ư, tại sao lại có thể không biết ta. Trí nhớ của ngươi cũng thật kém a.
Lý thiếu vẻ mặt hoảng sợ:
- Dương Thiên?
- Không tệ, đã nhớ được tên ta. Ngươi cứ tiếp tục tận hưởng cho tốt. Ta sẽ sớm tìm tới ngươi.
Đầu dây bên kia tắt máy, Lý thiếu vẻ mặt âm trầm, trung niên nhân vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn. Một lúc sau, Lý thiếu ngẩn đầu nhìn trung niên nhân:
- Ngươi không phải đã nói sát thủ kia rất lợi hại sao?
- Việc này ta cũng không rõ. Nhưng rất có khả năng Dương Thiên lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa, chiếc ghế cục trưởng kia cũng ngươi không có duyên rồi.
- Lý thiếu…
Lý thiếu khoát tay:
- Không cần nói nhiều, ngươi hiện tại có thể về.
Trung niên nhân vẻ mặt không cam lòng đi ta ngoài. Bước ra ngoài phòng, đóng cửa lại, trung niên nhân lầm bầm:
- Gọi ngươi Lý thiếu làm ngươi thực sự tưởng mình vẫn là thiếu gia của Lý gia sao, chẳng qua chỉ là một con chó bị gia tộc vứt bỏ mà thôi.
Trung niên nhân đột nhiên khựng lại, khóe miệng trào ra bọt mép, ngã xuống đất.
Lý thiếu xoay xoay ly rượu:
- Dù thành công hay không ngươi vẫn sẽ chết. Đáng tiếc, ngươi đến lúc chết vẫn chỉ là một tên vô dụng.