Đào Nhiên nói không sai. Trời vừa hửng sáng, mưa phùn chuyển lớn, chẳng mấy chốc đã ào ạt như cầm chĩnh đổ. Gió núi thét gào, vừa ra khỏi cửa dù đã bị gió cuốn phăng đi. Thời tiết như thế này đúng là không cách nào lên đường được, Mộc Yến Phi chỉ còn cách từ bỏ ý định rời khỏi ngôi chùa này, dù sao lần này du sơn ngoạn thủy là chính, hoãn vài ngày cũng không ảnh hưởng gì.
Tới gần giữa trưa, Đào Nhiên rốt cuộc cũng chịu thức dậy. Mộc Yến Phi nhận được tin A Trung báo, bảo gã dẫn người đến phòng của mình. Chốc lát sau, Đào Nhiên loạng choạng từ bên ngoài tiến vào, nhìn chung quanh với đôi mắt mờ mịt chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, sau đó con ngươi lại chuyển hướng, nhìn chăm chú lên người Mộc Yến Phi, khóe miệng nhếch lên cười tủm tỉm, cúi người thật thấp về phía trước thi lễ, nói: “Tối hôm qua say rượu bỏ lỡ giờ ước hẹn, đa tạ thượng tiên đã rộng lượng, còn có lòng đưa ta về đây.”
“Là ngươi tự mình đi vào đây.” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói.
Đào Nhiên vẫn chưa thay bộ quần áo hắn mặc tối hôm qua, hắn vừa bước vào, mùi rượu nồng nặc đã bao trùm cả căn phòng, át cả mùi thơm tỏa ra từ hương lô đặt ở góc phòng. Mộc Yến Phi không hài lòng, đôi mày nhíu chặt, cảm thấy hối hận do bản thân quá nóng nảy đã gọi Đào Nhiên sang đây ngay, đáng lý nên để hắn đi tắm rửa trước mới phải.
Mộc Yến Phi dùng ánh mắt ra hiệu với A Trung, A Trung hiểu ý, tiến lên chuẩn bị mang Đào Nhiên ra ngoài tắm bằng nước mưa thiên nhiên, Đào Nhiên lại loạng choạng đi đến chiếc ghế đặt cạnh đó ngồi xuống. Có lẽ do vẫn chưa tỉnh rượu, hắn vừa ngồi xuống liền ngã người dựa vào lưng ghế, ánh mắt lờ đờ, nghe Mộc Yến Phi nói xong, cười hì hì nói: “Không nghĩ chúng ta lại hữu duyên đến vậy, ta ngay cả say rượu đi nhầm phòng, cũng có thể gặp được ngươi.”
“Đứng dậy trả lời!” A Trung bước nhanh đến, đưa tay đè lên huyệt Kiên Tỉnh của Đào Nhiên, quát: “Trước mặt công tử, ai cho phép ngươi ngồi?”
Gã vốn muốn bắt Đào Nhiên đứng dậy, thế nhưng tay vừa chạm đến đầu vai Đào Nhiên, ánh xanh biếc chợt lóe lên, ngọc địch của Đào Nhiên đã cướp trước thời cơ chém vào bàn tay của gã. Do đang ở trước mặt chủ tử, A Trung không dám động thủ, đành phải thu thế. Đào Nhiên cũng không có ý định truy đánh tới cùng, nhích người dựa vào phía sau, uể oải hỏi: “Tại sao ta lại không thể ngồi được chứ? Chẳng lẽ hắn là thiên hoàng lão tử à?”
Câu này lại càng thêm phạm thượng, A Trung không dám đáp, quay đầu nhìn Mộc Yến Phi. Mộc Yến Phi bảo gã lui xuống, căn dặn: “Đốt thêm một đoạn hương nữa.”
Đào Nhiên hơi kinh ngạc vì sự nhẫn nhịn của Mộc Yến Phi, ánh mắt lúc này mới chính thức nhìn thẳng vào người Mộc Yến Phi. Mộc Yến Phi hôm nay vẫn mặc bộ quần áo trắng ngần như tuyết. Cũng như việc hắn thích mặc màu đen huyền, Mộc Yến Phi dường như rất thích mặc màu trắng. Chỉ đơn giản áo trắng đai ngọc, thế nhưng không làm giảm sút khí chất cao quý từ người Mộc Yến Phi toát ra, khiến kẻ khác sinh lòng ngưỡng mộ, rồi lại vì phần ngạo khí đó mà e dè không dám tiến đến gần.
Thế nhưng Đào Nhiên lại cảm thấy chán ghét màu trắng ấy. Trắng tinh không hề có một chút tì vết, chỉ khiến tâm người ta dậy lên ý muốn hủy diệt mà thôi. Một thứ quá thuần khiết không thích hợp với hắn, dường như cũng không thích hợp với vị công tử trẻ tuổi, kiêu ngạo, lạnh lùng đang ngồi trước mặt này. Tâm tư thay đổi trong thoáng chốc, bất giác lại nhớ tới một vạt áo trắng mà hắn vốn đã dần quên. Trước mắt bỗng trở nên nhạt nhòa, đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Mộc Yến Phi nhìn hắn không hài lòng, Đào Nhiên vội vàng dằn xuống chuyện xưa đang trỗi dậy trong lòng, vỗ tay cười nói: “Cử chỉ này của thượng tiên rất hợp ý ta. Nơi này quả thực tụ tập rất nhiều những thứ không sạch sẽ, làm cho ngôi chùa vốn an lành giờ tràn ngập ô yên chướng khí, cần phải dùng hương thơm để xua đuổi những thứ dơ bẩn ấy đi.”
Câu nói chế nhạo, rồi lại ẩn chứa thâm ý, Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn thẳng Đào Nhiên, không để sót sự thất thần trong thoáng chốc vừa rồi của hắn. Nhưng Đào Nhiên đã nhanh chóng lấy lại bộ dáng dửng dưng, như đã quen với việc lúc nào cũng tùy tiện cẩu thả, ngay cả ngồi cũng tăng thêm vài phần lười biếng. Mộc Yến Phi nhíu nhíu mày, cố gắng để bản thân mình có thể dễ dàng bỏ qua cho hành động mà hắn vốn xem là tội ác không thể dung thứ đó, hỏi: “Chuyện này cũng là do mấy con quạ báo cho ngươi biết à?”
“Quạ?”
“Bọn quạ đen nghe ngươi gọi về ấy.”
Đào Nhiên nhíu mày, tựa hồ vì nghĩ không ra nên cảm thấy phiền não. Mộc Yến Phi bèn gợi ý cho hắn: “Tối hôm qua ngươi nói với ta bọn quạ đen báo ngươi biết vài ngày tới sẽ có mưa to, ngươi không nhớ rõ à?”
“Ặc, nhớ ra rồi.” Đào Nhiên dùng đuôi thanh địch nhẹ nhàng gõ lên đầu mình, “Đúng vậy, mấy con quạ đó đáng yêu lắm. Kỳ thật chim muôn đều hiểu tiếng người, muốn làm bạn hay ở chung với chúng nó đều rất đơn giản.”
Mộc Yến Phi nhìn lướt về hướng ám vệ đang ẩn thân, hắn tin chắc thuộc hạ của mình tuyệt đối sẽ không cho rằng mấy con súc sinh mình bầu dục đầy lông lá đó là đáng yêu.
Đào Nhiên lại mỉm cười nhìn Mộc Yến Phi, trong mắt tràn đầy ý ngưỡng mộ và cảm mến. Ánh mắt hắn nhu hòa, rồi lại sắc bén, tựa như một thanh chủy thủ, dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng êm dịu rọc quần áo của Mộc Yến Phi ra, mưu đồ nhìn trộm nội tâm sâu kín bên trong.
Cách nhìn chằm chặp trắng trợn đó của hắn làm Mộc Yến Phi cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đem hết tất cả những thứ sau này có thể thấy, bây giờ thấy hết luôn một lần đúng không?”
Cảm nhận được sát khí của hắn, Đào Nhiên dời tầm mắt, cười hì hì nói: “Ta chẳng qua tương đối thích được thưởng thức…”
“Tên.”
Đào Nhiên kinh ngạc một chút mới kịp phản ứng, thì ra là Mộc Yến Phi muốn hỏi tên của mình, hắn nhìn Mộc Yến Phi, vô cùng sửng sốt: “Thì ra quen lâu như vậy, ngươi vẫn chưa biết tên ta?”
“Tên!”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên bất đắc dĩ, nhún vai nói: “Tại hạ người Tô Châu, trên Đào dưới Nhiên, tự là…”
“Võ công ngươi không tệ.”
“Cũng không đến nỗi nào, toàn nhờ phương pháp dạy dỗ của ân sư lúc nhỏ mà thôi.”
“Sư phụ thuộc môn phái nào?”
“Vô môn vô phái, gia sư sống bằng nghề ăn xin, do có duyên nên mới ở lại nhà ta hơn nửa năm, sau lại vân du tứ phương, kể ra cũng mười mấy năm ta chưa gặp lại rồi.”
“Quý tính của tôn sư là gì?”
“Ông ta nói ông ta tên là Vương Nhị.”
Đào Nhiên rất biết điều mà trả lời đầy đủ, nụ cười ôn hòa lễ phép, nhưng trong mắt Mộc Yến Phi, lại thấu đầy xảo trá. Cái tên Vương Nhị đừng nói cả thiên hạ, nội trong thành Tô Châu này, không một trăm thì cũng có tám mươi, Đào Nhiên có nói cũng như không.
Đào Nhiên cười nói: “Thượng tiên hình như rất có hứng thú đối với gia thế của ta, nói tới thì Đào gia ta cũng có chút địa vị trong thành Tô Châu này, chuyên kinh doanh vải vóc tơ lụa trải dài từ kinh thành cho đến tận Điền Nam (1), thượng tiên nếu có hứng thú…”
“Ta không phải tiên nhân.” Mộc Yến Phi lạnh lùng nói.
“Ta biết, nhưng mà quen miệng rồi, không thay đổi ngay được.” Đào Nhiên đặt ngọc địch giữa lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ, bỗng nhiên chúi người về phía trước quan sát, hai tay bưng cằm, miệng cười mím chi, hỏi: “Hay ta gọi ngươi là Yến Phi, được không?”
Mộc Yến Phi chưa kịp trả lời, A Trung đã nổi giận, quát: “Hỗn láo, danh húy của công tử ngươi có thể gọi được sao?”
“Vậy chi bằng gọi A Mộc đi, ta khá thích gọi thẳng bằng họ.”
A Trung càng tức giận, vừa định phát hỏa, Mộc Yến Phi dùng ánh mắt cản gã lại, hỏi: “Cơn mưa này khi nào mới ngừng?”
“Ta cũng không biết, bọn quạ chưa nói.”
“Ta muốn biết, ngươi đi hỏi bọn chúng đi.”
“Yêu cầu của A Mộc, nào dám không tuân.”
Đào Nhiên sảng khoái nhận lời, đứng dậy với bộ dáng uể oải, thi lễ xong liền rời đi ngay. Khi đến ngạch cửa, Mộc Yến Phi bảo hắn dừng lại, nói: “Ta muốn biết ngay lập tức.”
“Ngươi muốn ta đội mưa đội gió ra ngoài tâm tình với lũ quạ đen sao?” Đào Nhiên mở cửa, mưa to lập tức bị gió lớn cuốn vào trong phòng, phút chốc làm ướt khoảnh đất ngay ngạch cửa. Hắn quay đầu, buồn cười hỏi.
Mộc Yến Phi vẫn thản nhiên, ung dung trả lời: “Vừa rồi ngươi còn nói ‘nào dám không tuân’?”
“Trong trường hợp trời trong nắng ấm, ta rất vui lòng hỗ trợ, nhưng hiện giờ…” Đào Nhiên quét mắt nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, mỉm cười nói: “… ta không tìm được lý do khiến ta nhất định phải đi làm…”
-véo!-
Một vật bén nhọn vụt qua sát mặt Đào Nhiên, găm vào khung cửa ngay trước mặt hắn. Đuôi tên run bần bật phát ra tiếng kim loại dao động, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Nếu mưa to không tiện đi ra ngoài, chi bằng ngươi đi bàn luận võ công với các thủ hạ của ta đi.”
Mắt Đào Nhiên nhìn chằm chặp vào đuôi tên, vẻ mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên mỉm cười: “Ta bỗng nhiên cảm thấy, có đôi khi đi thuyền giữa cơn mưa bão, cũng là một loại lạc thú.”
Hắn nói xong, ung dung bước ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, nghe tiếng bước chân xa dần, A Trung bẩm báo: “Tin tức lần trước tra được có điều thiếu sót, là do thuộc hạ làm việc không chu toàn, thuộc hạ muốn vào thành điều tra lại.”
“Làm việc cũng không cần vội vã nhất thời, mưa to thế này, ngươi đi cũng không gặp được ai để dò hỏi đâu.”
Bây giờ việc hắn mong chờ được biết hơn cả chính là Đào Nhiên sẽ mang tin tức gì về cho hắn, hoặc là, muốn nhìn bộ dáng nhếch nhác thảm hại cực kỳ của Đào Nhiên sau khi ướt sũng như gà nhúng nước trở về.
***
Mộc Yến Phi không phái người theo dõi Đào Nhiên, mưa to thế này không thuận lợi cho việc truy tung, hơn nữa ngoại trừ Đào Nhiên, chẳng ai ngu ngốc đến độ đứng trong mưa to gió lớn nói chuyện phiếm với lũ chim, lũ thú.
Đào Nhiên đi rất lâu, trời tối mịt mới về tới, áo tơi hắn choàng hoàn toàn không có tác dụng, toàn thân ướt mẹp thôi không nói, vạt quần vạt áo còn dính đầy bùn sình. Sau khi trở về hắn không đến phòng Mộc Yến Phi ngay, mà quay về sương phòng mình, phân phó Thanh Đồng nấu nước tắm rửa.
Thanh Đồng không biết tối hôm qua Đào Nhiên ngủ lại bên sương phòng Mộc Yến Phi, thấy hắn một ngày một đêm vẫn chưa về nhà, cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, quýnh đến độ đi qua đi lại vòng vòng quanh phòng. Nếu không phải do mưa quá to, cậu đã sớm chạy ra ngoài tìm hắn rồi. Nghe hắn nói vì giúp Mộc Yến Phi làm việc nên mới đội mưa đi ra ngoài, cậu vô cùng tức giận, lại lo hắn mắc mưa sinh bệnh, vội vàng chuẩn bị nước nóng, để hắn ngâm mình cho đỡ lạnh.
Đào Nhiên ngâm mình hơn nửa canh giờ, ngâm xong lại bắt đầu đủng đỉnh ăn bữa tối. A Trung sang tìm hắn, nhìn thấy bộ dáng ung dung tự đắc của hắn, tựa hồ đã quên mất chuyện hứa hẹn với chủ nhân của mình, nhịn không được gõ gõ vào cửa, nói chủ nhân đợi lâu sốt ruột, bảo hắn nhanh chân sang bên kia phục mệnh.
“Hắn có việc cần nhờ vả ta, đáng lẽ phải sang đây tìm ta mới đúng chứ?” Đào Nhiên đã ăn cơm no, thong thả thưởng thức trà nóng. Trái ngược với sự nôn nóng của A Trung, hắn điềm tỉnh hơn rất nhiều, nghiêng người tựa vào tràng kỷ, thuận miệng nói: “Ta vì giúp hắn tìm câu trả lời, mới đội mưa ra ngoài, hắn ngay cả chút thành ý đó cũng không có luôn hay sao?”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy à?” A Trung cố nén lửa giận, “Nếu chủ tử thật sự tới đây, ngươi đừng hối hận!”
“Nếu quả thật là như vậy, ta tin rằng tấm lòng chờ mong của ta sẽ lại càng mãnh liệt hơn.”
Trả lời cứ như điều đó sẽ trở thành sự thật, A Trung cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Thanh Đồng nhìn thấy, vừa cảm thấy chẳng đáng, lại vừa cảm thấy không hiểu, hỏi: “Thiếu gia chẳng phải vì muốn làm vui lòng mỹ nhân, cho nên mới đội mưa đi giúp hắn nghe ngóng tin tức sao? Bây giờ còn bày đặt làm cao nữa?”
“Ngươi không hiểu.” Đào Nhiên xoay xoay tách trà trên tay, lại cười nói: “Mỹ nhân cũng phải giả vờ tha để bắt thật.”
Chiến thuật giả vờ tha để bắt thật của Đào Nhiên rốt cục cũng chỉ duy trì được một canh giờ. Ăn uống no say xong, hắn bắt đầu uể oải, đang mơ màng buồn ngủ, bỗng phát hiện chân cổ bị thứ gì đó lạnh lẽo kề vào, hóa ra đó là một lưỡi dao sắc bén kề ngay vào dưới gáy hắn. Đào Nhiên mở mắt, nhìn thấy một tên nam tử trẻ tuổi đứng trước đầu giường của mình. Nam tử dáng không cao, thân hình khá gầy, nhưng lưỡi dao trên tay lại lạnh lẽo dị thường, di di nơi chân cổ của hắn.
Đôi mắt phượng của Đào Nhiên khẽ nheo lại, uể oải giơ tay lên, chỉ chỉ vào chủy thủ, nói: “Cẩn thận một chút, dễ gây chảy máu lắm đó.”
“Mưa khi nào ngừng? Nói!”
“Hả?”
“Trả lời câu hỏi của ta!” A Nam ấn chủy thủ sâu xuống, ra lệnh một cách hung tợn.
Đào Nhiên nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra, “Ặc, ngươi là thủ hạ của A Mộc, đến hỏi khi nào hết mưa à?”
A Nam hừ một tiếng, xem như thừa nhận. Đào Nhiên nhìn gã từ trên xuống dưới, nói: “Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi…”
Còn ở đâu nữa? Chẳng phải tối hôm qua được phái đi gϊếŧ hắn, bị hắn gọi một bầy quạ đen tới mổ túi bụi sao?
Sợ Đào Nhiên nhìn ra, A Nam vội vàng quát: “Bớt lắm lời đi, ngươi muốn nói ở đây, hay sang chỗ chủ nhân ta nói?”
“Cả hai ta đều không muốn.” Ánh mắt Đào Nhiên lướt qua thanh chủy thủ đang đặt trên cổ mình, lạnh nhạt nói: “Ta không thích bị người khác uy hϊếp.”
“Ngươi!”
A Nam tức nghẹn họng, cũng không dám thật sự động thủ làm hắn bị thương. Đào Nhiên hiển nhiên cũng nhìn ra điểm ấy, cho nên mới ung dung không chút sợ hãi. Ngay lúc cả hai đang giằng co, chợt nghe tiếng động từ ngoài cửa truyền vào, hóa ra Thanh Đồng bưng trà định tiến vào trong, bị một ám vệ đứng ngoài cửa chặn lại, cậu run tay làm rơi chén trà xuống, ám vệ giơ tay chụp lại, thuận thế bóp cổ cậu. Thanh Đồng nhìn thấy tình hình trong phòng, con mắt chuyển động cực nhanh, tựa hồ muốn la lên, nhưng khổ nỗi lại không la lên được.
A Nam thấy thế quát: “Nếu không muốn có chuyện xảy đến với tên sai vặt của ngươi, thì thành thật chút đi!”
Khóe miệng Đào Nhiên vẫn ẩn chứa ý cười như cũ, nhưng ánh mắt lại trở nên âm lãnh, chế nhạo: “Chủ tử các ngươi đúng là rất am hiểu chuyện ỷ mạnh hϊếp yếu.”
A Nam tức giận, mặt đỏ như gấc chín. Mộc Yến Phi mặc dù phái bọn họ đến hỏi, nhưng không cho phép bọn họ ra tay với tên tiểu đồng kia. Chủ tử bọn họ nào phải kẻ chuyên ỷ mạnh hϊếp yếu…
Gã há mồm vừa định phản bác, Đào Nhiên đã mở miệng trước, nói: “Hai ngày sau mưa sẽ nhỏ dần, ba ngày sau mưa tạnh. Nhưng sau khi mưa to qua đi, đường núi bùn sình lầy lội, không tiện cho việc đi lại bằng xe ngựa. Nếu muốn lên đường dễ dàng thuận lợi, ít nhất phải đợi năm ngày sau.”
“Nếu cưỡi ngựa thì sao?”
“Một trận mưa to đến vậy, ắt sẽ khiến thế nước dâng cao, miễn cưỡng vượt sông qua cầu đều quá sức nguy hiểm, nếu không có việc gì gấp gáp, chờ thêm hai ngày nữa hẵng đi thì có sao đâu?”
A Nam thu hồi chủy thủ, hồ nghi nhìn hắn, “Này cũng là do bọn súc sinh lông lá đó nói cho ngươi biết?”
“Đây chỉ là thường thức thôi, con nít ba tuổi đều biết cả.” Hung khí đe dọa được lấy ra, Đào Nhiên ngồi dậy, nhìn gã, trong nụ cười mang theo chút khinh thường, “Các hạ là người phương bắc phải không? Bắc Địch hoang vu, khó trách kiến thức hạn hẹp.”
Bị nói trúng lại thêm cười nhạo, A Nam tức giận, nhưng không cách nào nói lại được, đùng đùng xoay người bỏ ra ngoài. Đồng bọn của gã cũng thả Thanh Đồng ra, trả lại chén trà cho cậu, đồng thời rời đi.
Chờ bọn họ đi khỏi, Thanh Đồng chạy đến trước mặt Đào Nhiên, nổi giận quát lên: “Thiếu gia muốn bắt quàng làm họ hay muốn dụ dỗ người ta thì cũng xin thiếu gia nhìn rõ xem kẻ đó là ai? Vị công tử đó vừa nhìn đã biết không phải là loại người dễ dây vào, thiếu gia định để cho người ta đưa vào thế bất lợi mới biết quay đầu đúng không?”
“Bây giờ kẻ rơi vào thế bất lợi hình như là bọn họ.” Đào Nhiên hoàn toàn không để vào tai lời gào thét của tên sai vặt của mình, giơ tay vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo vạt quần, thuận miệng nói.
Thanh Đồng ngẩn ra, lại rống lên: “Quanh đây làm gì có sông ngòi chắn ngang chứ? Cho dù mưa to, thì cũng đã có cầu bắc qua sông, thế thì tại sao lại không thể thông hành được? Ngài không sợ lừa gạt bọn họ, bọn họ biết được sẽ gϊếŧ ngài sao?”
“Thanh Đồng, ngươi hình như cũng không phải người bản địa?”
Câu hỏi bất ngờ, Thanh Đồng sững người, giọng nói nhất thời nhỏ đi rất nhiều, hỏi: “Thế thì sao?”
“Bởi vì ta là dân bản địa, cho nên lời nói của ta so với ngươi đáng tin hơn.”
Đào Nhiên cởϊ qυầи áo, chuẩn bị đi ngủ. Đối với cá tính “bông tơ mềm mại kim lại khó đâm” của hắn, Thanh Đồng cũng chỉ đành chịu, hầu hạ hắn ngủ, nghe tiếng mưa bên ngoài không ngừng đánh vào cửa sổ, than thở: “Cơn mưa này không biết khi nào mới hết? Muốn về nhà quá…”
Những ngày phải lẽo đẽo bám theo đuôi Đào Nhiên, giải quyết hậu quả do hắn gây ra thực sự đã quá đủ rồi, cậu bắt đầu quyến luyến những ngày tốt đẹp khi còn ở nhà, nhớ công tử, nhớ Tiểu Đậu Tử, nhớ mấy con vật nhỏ ở nhà, cậu không muốn ở lại đây, bên cạnh cái tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi lêu lổng này nữa.
“Đó là nhà của ta, không phải nhà của ngươi.” Đào Nhiên lạnh lùng cắt đứt ảo tưởng tốt đẹp của Thanh Đồng, nói: “Nhắc tới thì, ngươi vào phủ cũng được mấy năm rồi, hình như lúc đầu ngươi là dân phương bắc chạy nạn xuống phương nam phải không?”
“Đúng vậy, quê nhà bị hạn tai, người nhà đều chết cả, tôi đành đến nơi khác kiếm ăn, may mắn gặp được công tử, lúc công tử thu nhận tôi, công tử còn chưa thành thân.”
Nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Thanh Đồng không được tốt lắm, lẩm bẩm với bản thân mình xong, mới hỏi: “Thiếu gia sao bỗng nhiên lại muốn hỏi tôi chuyện này?”
Trả lời cậu là tiếng ngáy đều đều, chứng tỏ Đào Nhiên vừa rồi đơn thuần do nhàm chán, nên mới đem thân thế cậu ra giải sầu mà thôi.
Tên khốn này căn bản chẳng có tâm, ngoại trừ sắc tâm! Phát hiện mình bị lừa, Thanh Đồng tức giận, bất bình nghĩ.
***
Ngày kế mưa to vẫn liên miên không ngớt, Đào Nhiên ngủ thẳng đến chiều mới chịu dậy, chủ động đi tìm Mộc Yến Phi, kết quả bị dập cửa vào mũi, cự tuyệt cho đứng bên ngoài. Hắn vô cùng buồn chán, ở miết trong chùa bực bội hết cả ngày. Đến ngày thứ ba mưa quả nhiên nhỏ dần, đến chiều thì đã có dấu hiệu sắp ngưng, Đào Nhiên đến bái phỏng Mộc Yến Phi, lại bị cản ngoài cửa. Chờ hắn đi rồi, A Nam lấy làm khó hiểu, hỏi Mộc Yến Phi.
“Mọi việc Đào Nhiên đều nói rất chính xác, công tử vì sao lại không chịu gặp hắn?”
“Ta đang đợi.” Đợi tin tức từ A Trung, để xem người này có đáng để hắn tiếp tục hao phí tâm tư nữa hay không?
Ngày thứ tư mưa tạnh trời trong, tin tức do A Trung tìm hiểu cũng đã được đưa tới, cũng không chênh lệch mấy so với lời Đào Nhiên đã nói – Lúc Đào Nhiên còn nhỏ, Đào gia quả thực có một khất cái tên là Vương Nhị ở tạm, nghe nói do sinh bệnh, ngã gục trước Đào phủ, được Đào Nhiên cứu mang vào nhà. Khất cái vì báo ân, sau khi hết bệnh, ở lại nhà hắn một năm, chỉ dạy võ công cho Đào Nhiên. Đáng tiếc bản tính Đào Nhiên vốn lêu lổng lười biếng, học cũng chẳng đến nơi đến chốn. Về sau khất cái rời đi, nhàn vân dã hạc, hành tung không cách nào tìm được. Nhưng đây chỉ là chuyện láng giềng chung quanh đều biết, cũng không khó dò hỏi.
“Không nghĩ tâm địa hắn thật ra cũng không tệ lắm.”
“Cũng không phải vậy. Công việc làm ăn của Đào gia đều do trưởng tử coi sóc, Đào Nhiên chỉ biết tiêu xài hoang phí. Bản tính hắn vốn phóng đãng, lại thích chu du khắp nơi, tình hình kinh doanh các cửa hiệu chi nhánh của Đào gia hắn hiểu rõ còn hơn cả trưởng tử. Đôi khi hắn gặp chim thú bị thương, sẽ cứu giúp chúng nó, có điều cứu xong là bỏ mặc, không quan tâm nó sống chết thế nào.”
Có nghĩa mọi việc hắn làm cũng chỉ do sở thích bản thân, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tâm địa.
Mộc Yến Phi cầm lấy trang giấy A Trung trình lên. A Trung làm việc rõ ràng đâu ra đấy, đem mọi việc trên dưới Đào gia, từ lớn đến nhỏ, từ trong ra ngoài đều nghe ngóng đầy đủ, viết tất cả ra giấy, một số chỗ còn ghi chú thêm. Mộc Yến Phi xem đến chỗ bạn bè và những nơi Đào Nhiên thường xuyên lui tới, khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt nhanh chóng lướt qua, đặt trọng điểm vào chi nhánh của Đào gia ở các nơi, cuối cùng dừng lại tại Điền Nam.
“Công việc làm ăn của Đào gia tuy không lớn, nhưng số lượng chi nhánh lại không ít, ngay cả Điền Nam cũng có.”
“Đào gia kinh doanh về tơ lụa và thêu thùa, loại hàng hóa này sở thích nam bắc rất khác nhau, nên phải chạy ngược chạy xuôi từ nam chí bắc, nghe nói lợi tức kiếm được cũng không nhỏ. Đáng tiếc Đào Nhiên lại chẳng chí thú làm ăn, nếu không nhà bọn họ ắt sẽ càng thêm giàu có.”
Mộc Yến Phi đối với chuyện vải vóc cũng không hiểu cho lắm, hơn nữa cũng không có ý định tìm hiểu, nhìn trang giấy viết đầy những chữ, thầm tính toán trong đầu, hỏi: “Mấy ngày nay hắn làm những gì?”
“Không làm gì cả, trừ uống rượu ra thì cũng chỉ có ngủ thôi.”
Bản thân mình thì vì chuyện không cách nào lên đường được mà phiền lòng, hắn xem ra lại khá ung dung tự tại. Mộc Yến Phi cười lạnh, cất tờ giấy vào, ra lệnh cho A Trung dẫn Đào Nhiên tới. A Trung đi không lâu đã vội vã trở về, nói: “Hắn không có ở đây, tăng nhân nói, hắn mang theo tên sai vặt đi đạp thanh rồi.”
“Hứng thú đi chơi của hắn xem ra cũng cao đó.”
Bị cơn mưa to không hề báo trước vây khốn mất mấy ngày, Mộc Yến Phi cảm thấy vô cùng bực bội, nghe A Trung báo xong, đứng dậy, nói: “Nếu trời quang mây tạnh, chi bằng chúng ta cũng ra ngoài đi dạo thôi.”
Sau mấy ngày mưa to liên tục, trong ngoài chùa được tẩy rửa sạch sẽ. Gió xuân thổi đến, mang theo hương cỏ thoang thoảng, làm lòng người cũng cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng. Mộc Yến Phi chắp tay sau lưng chậm rãi đi dọc theo con đường mòn, quang cảnh nông thôn chung quanh vô cùng thanh tĩnh, khiến tâm tư hắn không khỏi theo đó mà trầm lắng lại. Đáng tiếc hắn cũng rất rõ ràng, điều được gọi là “quy ẩn” rốt cuộc cũng chỉ là để suy ngẫm mà thôi, cho dù hắn có thể buông tay, nhưng cũng sẽ có vô số kẻ không chịu dừng tay lại. Cho nên, có thể có được một khoảng thời gian thanh tĩnh ngắn ngủi, cũng đã tốt lắm rồi.
Mộc Yến Phi là một người rất thực tế, sẽ không tiêu phí thời gian vào chuyện viển vông không cách nào thực hiện được, bước chân nhanh hơn, đi tới trước mộ phần mẫu thân. Ngày mai hắn phải rời đi, vốn định trước khi đi sẽ đến đây tế bái, nhưng khi đi tới, phát hiện mộ phần đã được quét dọn chỉnh tề, do mưa to nên những cánh hoa rơi toán loạn chung quanh cũng đã được quét sạch sẽ. Trước mộ bia bày đơn giản hai mâm hoa quả, khói xanh nghi ngút, nhanh chóng theo cơn gió cuốn tan đi.
A Trung nhìn qua nhìn lại hai bên, không mất bao lâu đã trông thấy một con diều bay lượn trên bầu trời xa xa, Đào Nhiên đứng phía dưới cầm lấy dây diều, chơi rất vui vẻ, gã nhỏ giọng nói: “Chính là do tên công tử bột đó làm.”
Mộc Yến Phi chẳng ừ hử tiếng nào. Bất luận Đào Nhiên có âm mưu gì, tạm thời hắn cũng vẫn cảm kích đối phương vì đã đến đây tế bái mẫu thân. Mộc Yến Phi lấy mấy phần điểm tâm đem theo mang ra, đều bày cả lên, quỳ xuống lạy ba lạy, đến khi đứng dậy chợt nghe tiếng bước chân vọng đến. Đào Nhiên trông thấy bọn họ, đưa dây diều cho Thanh Đồng, chạy ngay tới.
Mộc Yến Phi thấy hắn bận quần áo đen huyền, tóc chỉ dùng một vòng ngọc màu xanh buộc lên, bên hông giắt ngọc địch như mọi khi. Toàn thân trên dưới cũng không chải chuốt gì nhiều, thế nhưng lại lộ rõ sự phóng khoáng hào hiệp. Thật hiếm khi thấy hắn không say rượu, vừa nhìn thấy Mộc Yến Phi, môi nhoẻn nụ cười, không hề tức giận dù nhiều lần bị cự tuyệt ngoài cửa. Mộc Yến Phi cảm thấy giật mình, tâm tư liền có chút toan tính so đo.
Không muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của mẫu thân, Mộc Yến Phi xoay người rời đi. Đào Nhiên đuổi theo, cười hì hì nói: “Bắt ta đội mưa làm việc, sau khi có được tin tức lại kiếm cớ không muốn gặp ta. A Mộc, ngươi quá đáng lắm đó nha.”
Giữa đôi lông mày của Đào Nhiên hiện lên chút ý cười, khiến cho sự oán trách kia tăng thêm phần mập mờ và ngả ngớn. Đó là phong tình do hằng năm đắm mình trong chốn gió trăng vô tình nhiễm phải, khiến người ta sau khi bị oán trách, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy xấu hổ. Tiếc rằng dưới cái nhìn của Mộc Yến Phi, cách cư xử này của Đào Nhiên chẳng khác gì đặt hắn ngang hàng với những nữ tử thanh lâu, khiến hắn không khỏi cảm thấy căm tức.
Trong lòng hắn mặc dù không vui, thế nhưng vẻ mặt cũng chẳng lộ ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta nghe hạ nhân nói, ngươi do mắc mưa nên bị cảm lạnh, nhiều ngày nằm trên giường không ngồi dậy được, vì vậy không tiện mời ngươi sang.”
“Thế à?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Bị hỏi ngược, đôi mày kiếm của Đào Nhiên khẽ nhếch, nhưng không trả lời, mà chỉ cười cười, đi theo chân Mộc Yến Phi, hỏi: “Ngươi sắp đi rồi à?”
Mộc Yến Phi nhìn hắn một cách kỳ quái, Đào Nhiên nói: “Ngươi lo lắng muốn biết mưa kéo dài bao lâu, chắc là muốn lên đường. Bây giờ trời quang mây tạnh, nhất định là muốn khởi hành ngay lập tức.”
“Ngày mai sẽ đi.”
“Chẳng biết đi về phương nào?”
“Phương nam, nơi xa nhất về phương nam.” Bước chân Mộc Yến Phi có chút chậm lại, nghiêng đầu, đôi lông mày thoáng ẩn hiện ý cười, “Có hứng thú đồng hành không?”
Mộc Yến Phi vốn là người lạnh lùng, bình thường vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, giờ phút này lại khẽ mỉm cười, chẳng khác nào ánh hồng chợt lóe qua, làm cả người hắn như được phủ thêm bầu không khí nhu hòa. Đào Nhiên trông thấy, sửng sốt, dưới ánh nhìn chăm chú của Mộc Yến Phi không ngờ lại lộ ra một chút mất tự nhiên, cười gượng, nói: “Ngươi muốn chỉ Vân Quý (2) ở phía nam? Vậy thì quá xa, phải trèo đèo lội suối, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy khổ cực rồi.”
“Nhìn ngươi sảng khoái hào hiệp, không biết e sợ là gì, còn tưởng ngươi thích đi đó đi đây, núi non sông nước cả thiên hạ, tất cả xem như đặt ngay dưới chân mình. Thế nhưng lại không ngờ ngươi lại than khổ cực.”
Trong bông tơ mềm mại lại ló đầu kim, Đào Nhiên cũng không biểu lộ gì, chỉ cười nói: “Xa là thứ yếu, kỳ thật năm ngoái ta cũng mới đi qua, nơi phải chơi – cái phải ăn – thứ phải hưởng thụ cũng đều nếm qua cả rồi, thật sự không cảm thấy hứng thú, hơn nữa ta bây giờ bị bắt buộc phải bế quan, cho dù muốn ra ngoài chơi cũng không có lộ phí.”
“Tiền không thành vấn đề.” Mộc Yến Phi đi chậm lại, “muốn bao nhiêu, ngươi ra giá đi.”
“Tiền… …” Đôi mắt Đào Nhiên nhấp nháy, ngọc địch nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay, một lúc sau mới mỉm cười nói: “Kỳ thật tiền cũng không phải thứ quan trọng nhất, đời người ngắn ngủi, nếu chỉ vì kim ngân mà bôn ba, há chẳng phải vô cùng nhàm chán hay sao?”
Bên kia Thanh Đồng thấy Đào Nhiên chạy theo Mộc Yến Phi đáp lời, chỉ sợ hắn nói xằng nói bậy khiến người khác phật lòng, lúng ta lúng túng thu dây diều lại, đi theo tới. Nghe Mộc Yến Phi mời Đào Nhiên đồng hành, cậu cả kinh, cằm thiếu chút nữa đã rớt luôn xuống đất.
Mấy ngày nay Đào Nhiên vẫn bị cự tuyệt ngoài cửa, cậu còn cười trộm, không ngờ Mộc Yến Phi bỗng nhiên đổi ý. Thanh Đồng hiểu rất rõ cá tính của Đào Nhiên, nghe ý hắn nói xem ra đã có chút lung lay, liền biết ngay trong đầu hắn nghĩ đến chuyện ngu xuẩn gì rồi, cuống quýt đến độ muốn ngăn cản hắn, rồi lại không dám cắt đứt cuộc chuyện trò của bọn họ, chỉ đành ra dấu với A Trung, hy vọng gã đi khuyên giúp. Đáng tiếc A Trung tuân theo bổn phận, mặc dù đối với lời mời vừa rồi của chủ tử cũng vạn phần kinh ngạc, thế nhưng mặt không đổi sắc, xem như không nghe thấy.
Mộc Yến Phi biết gia cảnh Đào Nhiên sung túc, tiền tài không thể mua chuộc được hắn, có điều hắn cũng hoàn toàn không có ý bác bỏ, liền hiểu được chuyện có cơ hội chuyển biến theo ý mình, nhìn đôi mắt phượng ngả ngớn của hắn không ngừng lượn quanh trên người mình, đoán được tâm tư bỉ ổi của hắn, âm thầm xả sự bực bội trong lòng ra, gương mặt lại không biểu hiện gì, hỏi: “Nếu là ta thì sao?”
Động tác gõ gõ ngọc địch vào lòng bàn tay của Đào Nhiên đột nhiên dừng lại, nhìn Mộc Yến Phi, cố hiểu thâm ý ẩn giấu trong lời nói của hắn. Mộc Yến Phi cười khẽ, nói: “So với kim tiền, nếu là ta, xem ra có sức hấp dẫn đối với ngươi hơn, đúng không?”
“Có, có nhiều lắm!” Đào Nhiên cười hì hì sáp đến gần Mộc Yến Phi, cố ý hạ thấp giọng, trêu chọc: “Ta chỉ muốn hiểu rõ, ta ở trong lòng A Mộc, có thật sự quan trọng vậy không?”
“Điều ta muốn không phải là một người ta cảm thấy quan trọng, mà là người luôn biết tuân theo mệnh lệnh của ta!” Mộc Yến Phi cố gắng đè nén sự oán ghét trong lòng xuống, lạnh nhạt nói: “Ta không quen thuộc địa hình Vân Quý, cần có một người dẫn đường giỏi, mà ngươi thường đi đó đi đây, đưa ngươi theo cũng khá tiện.”
Nói đến đây, Mộc Yến Phi thoáng dừng lại, thấy Đào Nhiên lộ vẻ mặt thất vọng, lại nói: “Nhưng ngươi cũng nên yên tâm, chuyện làm xong ta sẽ thực hiện lời hứa.”
Đôi này kiếm của Đào Nhiên khẽ nhếch, “Nghe ngươi nói, dường như ngươi gặp phải phiền toái?”
“Bất quản phiền toái có giải quyết được hay không, lời ta đã hứa sẽ không thay đổi…” Bước chân Mộc Yến Phi dừng lại, nhìn thẳng Đào Nhiên không chớp mắt, “Có muốn suy nghĩ cẩn thận hơn không?”
Sắc mặt Thanh Đồng trắng bệch, sắc mặt A Trung lại càng khó coi, thất thanh kêu lên: “Công tử!”
Mộc Yến Phi quét mắt nhìn gã, sự không hài lòng được bắn thẳng qua. A Trung không dám nhiều lời thêm, Đào Nhiên cũng kéo tên sai vặt không biết thời biết thế sang một bên, đưa tay ra với Mộc Yến Phi.
Đây là tỏ ý chấp nhận, Mộc Yến Phi mỉm cười nhè nhẹ, cũng đưa tay ra. Sau khi hai người đập tay vào nhau, Đào Nhiên cười nói: “Hôm nay một lời đã hứa, nguyện dốc thân khuyển mã giúp người!”
Mộc Yến Phi hài lòng gật đầu, đi về phía trước hai bước. Đào Nhiên đột nhiên gọi hắn lại, “A Mộc!”
Mộc Yến Phi đối với cách xưng hô này cũng khó mà chịu được, đứng lại, vừa định trách mắng, bàn tay chợt cảm thấy ấm lên. Đào Nhiên đặt vào tay hắn một bầu rượu màu ngọc, cười nói: “Ở trong chùa lâu vậy, nhất định đã nhịn đến khó chịu rồi đúng không? Chút lòng thành, xem như ta hiếu kính tân chủ tử.”
Mộc Yến Phi rất muốn cự tuyệt. Hắn không mong muốn tâm tư mình bị kẻ khác nhìn thấu, nhưng rượu đã nhét vào tay, theo bầu rượu đưa tới, hắn ngửi thấy mùi hương hoa đào thoang thoảng bay ra. Quanh năm chinh chiến sa trường, hắn đã quen với việc có rượu mạnh bầu bạn, nhiều ngày không uống, đúng là đã nhịn đến khó chịu. Trong lúc hắn đang do dự, Đào Nhiên đã lùi ra, nói: “Ta muốn đi thu dọn vài thứ, hành trình kế tiếp, giao cho ta là được rồi.”
Đợi Đào Nhiên đi rồi, A Trung vội vàng nói: “Công tử!”
Mộc Yến Phi xem như không nghe thấy. A Trung cảm nhận được sự không hài lòng của hắn, nhưng vẫn đánh bạo nói: “Lần này đi Vân Nam, nguy cơ tứ phía, Đào Nhiên phẩm hạnh không đoan chính, người như thế nếu dẫn theo bên mình, chỉ sợ sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết, xin công tử suy xét lại!”
“Ta thích thế!”
Vì ba chữ này, mọi lý do đều trở nên hợp lẽ. Mộc Yến Phi làm việc không thích giải thích, cũng không cần phải giải thích. Về phần phiền toái, hắn cười lạnh nghĩ, chẳng lẽ phiền toái của hắn bây giờ vẫn còn chưa đủ sao?
Mộc Yến Phi rút nắp bầu ra, ngửa đầu uống một ngụm đào hoa tửu, hương rượu thanh ngọt kéo dài. Hắn quen uống rượu mạnh, nhưng thỉnh thoảng nhấp loại rượu này, lại có được một cảm giác mới mẻ, uống thêm một ngụm lớn, nói với A Trung: “Chuẩn bị hai vò đào hoa tửu, dùng khi đi đường.”
***
Đào Nhiên bị Thanh Đồng càm ràm suốt dọc đường về chùa, chẳng qua cũng chỉ là, nếu trong thời gian bế quan dám ra ngoài rong chơi sẽ làm lão gia thêm tức giận; hơn nữa cũng chưa biết rõ thân phận của Mộc Yến Phi, theo hắn đi xa thì quá nguy hiểm; huống chi ngân lượng bọn họ đem theo cũng không nhiều lắm, không đủ dùng để đi đến một nơi xa xôi như Vân Nam; thêm nữa thân thể Đào Nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, trên đường đi, nếu bị nhiễm phong hàn, sẽ rất khó xử lý…
Thanh Đồng lải nha lải nhải nói rất hăng say, Đào Nhiên thu dọn cũng rất dứt khoát. Hắn lần này bị vội vàng tống thẳng tới chùa, vốn cũng không mang được bao nhiêu hành lý. Thanh Đồng thấy hắn chỉ lo làm chuyện của mình, càng nổi giận, hỏi: “Thiếu gia rốt cục có nghe tôi nói hay không?”
“Có, mà ngươi nói phức tạp quá, có nghe nhưng không có hiểu.” Đào Nhiên thu dọn xong hành trang, thuận miệng nói: “Cho nên, ta nghĩ, khỏi cần hiểu làm gì.”
Thanh Đồng tức gần chết, chờ cậu bình tĩnh lại, đã bị hắn đẩy ra khỏi cửa, Đào Nhiên nói hắn muốn nghỉ ngơi, bảo cậu đừng ồn ào. Chạng vạng Đào Nhiên thức dậy, cậu muốn tiếp tục khuyên bảo, lại bị Đào Nhiên điểm huyệt tống vào phòng ngủ, giao nhiệm vụ cho cậu sau khi ngủ dậy, quay về nhà báo cho lão gia mình đi du ngoạn rồi. Thanh Đồng vừa tức vừa quýnh quáng, nhưng khổ nỗi nói chẳng ra tiếng, chỉ có thể nhìn Đào Nhiên te te nghênh ngang đi mất.
Sáng sớm hôm sau, Đào Nhiên đã đợi ở bên ngoài từ lúc nào, nhìn tùy tùng đánh xe ngựa đến, thỉnh Mộc Yến Phi lên xe. Xe ngựa không hoa lệ, nhưng lại rất rộng rãi. Nam nhân đánh xe dáng người cao lớn vạm vỡ, nhìn khí lực khi hắn ra roi, có thể đoán được hắn cũng luyện qua võ công. A Trung ngồi bên cạnh xa phu, A Nam A Bắc cưỡi ngựa theo phía sau xe, ngoài ra còn có vài tùy tùng ẩn mình trong những nơi bí mật gần đó. Đào Nhiên không biết Mộc Yến Phi dẫn theo bao nhiêu người, nhưng nghe tiếng hít thở, nhân số chắc là không ít.
Đôi con ngươi lưu chuyển, hắn mỉm cười nhè nhẹ, nhảy lên xe ngựa, vén rèm định tiến vào trong, A Trung đã đưa tay cản hắn lại, sắc mặt trầm xuống, quát: “Ngươi có hiểu khuôn phép khi làm hạ nhân không?”
“Hạ nhân?” Đôi mắt Đào Nhiên đảo qua đảo lại nhìn thân ảnh màu trắng đang ngồi ngay ngắn trong xe, mỉm cười hỏi: “Ta thành hạ nhân khi nào vậy?”
“Ngươi hiểu thế nào được gọi là ‘luôn tuân theo mệnh lệnh’ không?”
“Chẳng phải chính là chỉ loại người như ngươi sao?”
Gương mặt A Trung biến sắc, màu của vết sẹo trên mặt cũng đậm thêm vài phần, cánh tay đang đặt trên khung cửa bất giác siết chặt, nếu không phải e ngại chuyện Mộc Yến Phi đang ở đây, thì hắn đã đánh thẳng tay luôn rồi.
Mộc Yến Phi nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy hai người cãi cọ, khoát tay bảo Đào Nhiên vào trong xe ngựa. Đào Nhiên cười cười nhìn A Trung, ý bảo hắn tránh ra, A Trung tức giận tránh sang bên cạnh. A Nam nhìn thấy, hừ giọng, nói: “Tiểu nhân đắc chí!”
Đào Nhiên làm như không nghe thấy, cười hì hì chui vào xe ngựa. Thùng xe khá rộng, bố trí đơn giản nhưng thoải mái, sát góc đặt một chiếc bàn nhỏ, phía bên kia còn đặt một chiếc gối dựa khá lớn, nếu ngồi mệt, có thể nằm xuống bất cứ lúc nào, xem như một chiếc nệm mềm mại vậy. Giường đệm đều được xông hương, mùi hương làm người ta sảng khoái. Mộc Yến Phi ngồi xếp bằng bên cạnh chiếc bàn nhỏ, bóng lưng thẳng tắp, sắc gọn như dùng đao tạc thành, bên cạnh còn dựng một thanh loan đao, thân đao dùng gấm đen bọc lại, chỉ lộ ra chuôi đao. Trên vòng sắt đầu chuôi đao khắc hình Nhai Xải (3) bám vào trông rất dữ tợn, cho dù bị gấm đen bao bọc, vẫn lộ ra sát khí hung tàn.
Nụ cười của Đào Nhiên chợt dừng lại, nhìn chuôi đao, bất giác đưa tay ra, được nửa chừng cổ tay đã bị giữ chặt. Mộc Yến Phi chụp tay hắn lại, lạnh lùng nói: “Không được đυ.ng vào nó.”
“Ta thấy thanh đao này vốn là danh khí, chỉ muốn mở mang kiến thức một chút thôi.”
“Đao không phải dùng để mở mang kiến thức,” Mộc Yến Phi mở mắt, từ trong ánh mắt nhìn về phía hắn không ngừng tràn ra sát khí, “mà dùng để gϊếŧ chóc.”
“Cho nên mới dùng gấm đen bọc lại, hy vọng có thể ngăn chặn sát khí của nó?”
Không thấy trả lời, tròng mắt Đào Nhiên khẽ chuyển, lại cười nói: “Đây là loại gấm thượng hạng, đường thêu là của Vạn Châm phường nơi kinh thành, đó là hàng thêu được dùng làm cống phẩm trình tống hoàng cung, mỗi món hàng thêu này đều có giá trị liên thành. A Mộc, ngươi lại đi mang nó ra bọc đao.”
“Ngươi xem ra cũng có mắt đó.”
“Nhà ta vốn kinh doanh thêu thùa tơ lụa, chút nhãn lực nhận biết hàng hóa, ta đúng là có.”
“Có lẽ nó rất đắt,” Mộc Yến Phi nói, “nhưng trong mắt ta, nó chỉ là một mảnh vải bố mà thôi, nếu không dùng để bọc đao, ngay cả một miếng giẻ rách nó cũng không bằng.”
Đào Nhiên tằng hắng, cảm thấy tiếc cho món hàng thêu quý báu, ở trong mắt vị công tử này, nó không bằng cả miếng giẻ lau. Nếu lời này mà để cho ngài phụ thân già cả của hắn nghe được, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Hắn không khỏi cười khổ, “Xem ra ngươi nếu không phải hoàng thân thì cũng là quý tộc, chỉ có hai loại người này mới có thể nói ra những lời như thế.”
Đôi mắt Mộc Yến Phi chợt trở nên lạnh lẽo: “Nếu ngươi muốn tìm cách để biết được thân phận của ta, thì nên từ bỏ ý định ấy đi, sẽ tốt cho ngươi hơn.”
“Chặng đường phía trước hãy còn dài, hiểu rõ về nhau thêm chút cũng không quá đáng chứ.”
“Nhớ cho kỹ thân phận của ngươi, ngươi góp sức, ta trả thù lao, thế thôi không hơn.”
Giọng nói của Mộc Yến Phi lạnh lùng, ánh mắt nhìn qua có chút khinh miệt, vẻ mặt cũng không che giấu, như muốn cho Đào Nhiên biết, ở trong mắt hắn, Đào Nhiên bất quá như một con chó hắn nuôi dưỡng mà thôi, dùng hay không dùng tùy thuộc vào sở thích cá nhân của hắn.
Người khác dùng xong mới vứt bỏ, vị công tử thế gia này còn hào phóng hơn, chưa dùng tới đã cảm thấy chán ghét rồi. Đào Nhiên cũng chỉ đành chịu, “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, thì cứ cho là vậy đi.”
Xe ngựa bắt đầu chạy, nhưng chạy khá chậm, Đào Nhiên nghiêng người, dùng ngọc địch vén rèm lên, làn gió ấm áp thổi phất qua, cuốn những cánh hoa đào bay tán loạn. Hắn giơ tay, cho cánh hoa rơi vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng thổi, nhìn cánh hoa bay xa, đôi mắt phượng quét về phía Mộc Yến Phi, nói: “Tháng ba chính là mùa hoa đào, cũng là thời điểm thích hợp để cưỡi ngựa đạp thanh, không biết A Mộc có hứng thú đồng hành hay chăng?”
“Không.”
Đúng là một tên đầu đá chẳng thú vị gì cả! Đào Nhiên vén rèm vắt sang một bên, nhìn khung cảnh bên ngoài, than thở: “Chiếc xe ngựa này đi chậm quá! Căn cứ theo tốc độ này, đêm nay chúng ta còn không ra khỏi thành Tô Châu nổi. A Mộc, ngươi chuẩn bị cưỡi rùa đi Vân Nam đấy à?”
Vẻ mặt Mộc Yến Phi vẫn lãnh đạm, đối với sự nghi vấn của Đào Nhiên, hắn xem như gió thoảng bên tai. Đào Nhiên vừa định nói tiếp, hắn đã đưa tay ra ngoài cửa sổ, không bao lâu sau A Nam đánh ngựa chạy tới, Mộc Yến Phi nói: “Xách tên này ném ra ngoài!”
A Nam lĩnh mệnh, đánh ngựa tới gần cửa xe, tay giơ ra định chộp về hướng Đào Nhiên, Đào Nhiên vội vàng nhảy lên tránh sang bên cạnh Mộc Yến Phi, đáng tiếc mui xe không cao, lúc nhảy hắn không chú ý, đầu đυ.ng vào mui, đau đến độ ôm trán rêи ɾỉ: “A Mộc, ngươi nhẫn tâm quá!”
Ánh mắt Mộc Yến Phi vẫn lạnh lùng, Đào Nhiên nhận định tình hình, vội vàng sửa giọng: “Công tử, ta sẽ ngoan ngoãn!”
Việc giáo huấn đã có tác dụng, Mộc Yến Phi khoát tay ý bảo A Nam có thể lui ra. A Nam quát vào mặt Đào Nhiên: “Nếu ngươi còn tiếp tục gây ồn ào quấy nhiễu công tử, ta sẽ lập tức cắt lưỡi ngươi!”
Rèm cửa buông xuống, trong xe cũng trở nên yên tĩnh, Mộc Yến Phi duỗi thẳng chân, nhìn về phía Đào Nhiên. Đào Nhiên không rõ, chỉ chỉ vào mũi mình, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là muốn ta… Ta lớn tới chừng này, chỉ được người khác hầu hạ, chưa từng có…”
“Hay là… ngươi dường như thích đánh xe hơn?”
Lời uy hϊếp vừa thẳng thừng vừa kiêu ngạo, Đào Nhiên lập tức chuyển sang gương mặt tươi cười, “Bất quá chuyện thế này ta lúc ở Đào Hoa Độ cũng thường làm lắm, mỹ nhân vốn phải được hầu hạ mà.”
Vừa nói, hắn vừa ân cần nhích đến gần, giúp Mộc Yến Phi đấm chân. Mộc Yến Phi không hiểu ngay ý hắn nói, một lúc sau mới nghĩ ra Đào Hoa Độ mà Đào Nhiên vừa nói là một nơi như thế nào, nhất thời giận dữ, nhưng lại thấy đôi mày hắn ẩn hiện ý cười, đôi mắt phượng thỉnh thoảng lướt đến, mang theo một loại phong tình khó diễn tả thành lời. Mộc Yến Phi vốn căm ghét nhất là loại người ngả ngớn càn rỡ này, bực bội nghĩ: tên phóng đãng này e rằng thường xuyên dùng chiêu ấy để quyến rũ người khác.
May là Đào Nhiên đấm chân rất đúng nơi đúng chỗ, vô tình xoa dịu cơn giận của Mộc Yến Phi. Mộc Yến Phi không muốn tiếp tục so đo với Đào Nhiên, dù sao trong kế hoạch đi Vân Nam, hắn vẫn cần phải dùng đến tên này, nếu muốn tên này thành tâm hỗ trợ hắn, thì cũng phải nhẫn nhịn ở một số điểm, tránh cho Đào Nhiên giữa đường thay đổi ý định.
Mộc Yến Phi im lặng ngưng thần luyện công, nội lực tuần hoàn hết một chu thiên, khi mở mắt ra, Đào Nhiên đã không còn ngồi đấm chân cho hắn tự lúc nào, mà dựa vào chân hắn, một tay chống đầu, nghiêng người nằm xuống đệm, ngáy pho pho, mới đó đã chìm vào mộng đẹp. Thấy Đào Nhiên xoay lưng về phía mình ngủ rất say sưa, Mộc Yến Phi cảm thấy có chút hâm mộ, không biết đến bao giờ, hắn mới có thể thản nhiên đưa lưng về phía người khác.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, không phải danh câu mà những tùy tùng mang đến từ kinh thành, nghe tiếng vó cũng chẳng phải là loại ngựa thông thường chuyên dùng để gấp rúc lên đường, Mộc Yến Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, A Nam vừa lúc chạy tới, thấy Đào Nhiên đang nằm dựa vào chân Mộc Yến Phi, vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó, nhỏ giọng nói: “Là tên sai vặt của hắn đuổi theo, công tử có muốn thuộc hạ đuổi đi không?”
Mộc Yến Phi nhìn Đào Nhiên, trầm ngâm một chút, khoát khoát tay. Không bao lâu sau ngựa Thanh Đồng đã đuổi kịp, ngay lập tức nghe tiếng cậu gọi: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Người Đào Nhiên khẽ giật giật, tựa như vẫn còn chìm trong mộng, thuận miệng hỏi: “Ai đó?”
“Là tên sai vặt của ngươi.” Hai chủ tớ này một tên nóng nảy, một tên lại ung dung, làm Mộc Yến Phi nổi lên ý định muốn xem trò, đá cái tên tham ngủ đang nằm kề vào chân mình, nói: “Hắn không yên tâm, nên đuổi theo ngươi.”
Đào Nhiên bị đá sang một bên, đợi hắn uể oải ngồi dậy, ngựa của Thanh Đồng vừa lúc đuổi đến bên cạnh xe. Cậu dường như rất vội vã, bởi vì cưỡi ngựa quá nhanh nên gương mặt thoáng đỏ hồng, khi gần đến thùng xe thì đột nhiên lấy thế, nhảy sang, thế nhưng do công phu của cậu cũng không tốt lắm, chỉ miễn cưỡng chụp được khung cửa, mắt thấy sắp sửa bị văng ra ngoài, Đào Nhiên vội vàng nắm đai lưng cậu, kéo vào trong xe.
“Đào Nhiên muốn theo ta đi Vân Nam, ngươi muốn đi cùng hay ở lại? Không cần thiết khuyên hắn trở về.”
Thanh Đồng chưa kịp ăn điểm tâm, đã liều mạng cưỡi ngựa chạy thẳng một đường đuổi theo đến tận đây, vừa rồi thiếu chút nữa bị rơi xuống cuốn vào móng ngựa, vẫn còn hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, định khuyên bảo Đào Nhiên quay về, Mộc Yến Phi đã nói một câu không khác nào tạt chậu nước lạnh vào cậu.
Khí thế Mộc Yến Phi vốn lạnh lùng nghiêm nghị, Thanh Đồng không dám phản bác, quay đầu nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên mới từ trong mộng tỉnh lại, không hiểu hàm ý ánh trong đôi mắt của cậu, nói: “Xem ra công phu điểm huyệt của ta cần phải luyện thêm cho cao cường hơn, ta cứ tưởng ngươi sẽ ngủ một mạch tới chiều chứ, còn cố ý để lại điểm tâm và thư cho ngươi.”
Cậu cũng vì bức thư đó cho nên mới vội vàng đuổi theo đó chứ!
Thanh Đồng tức đến nỗi đôi mắt đỏ quạch, cắn chặt môi dưới, không biết nên chửi Mộc Yến Phi tâm địa khó lường, hay là chửi Đào Nhiên đầu không có óc? Đi chơi đi đến tận Vân Nam, chuyện lớn như vậy cho rằng chỉ cần viết giấy nhắn lại vài dòng là xong à?! Hắn ngay cả Mộc Yến Phi là ai cũng đều không biết mà đã vội vã chạy theo, chỉ sợ tương lai bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền nữa đó chứ?!
“Tôi… …” Ánh mắt Thanh Đồng đảo qua đảo lại giữa hai người, hạ quyết tâm, nói: “Ở lại!”
“Ngươi ở lại để làm cái gì? Hay là trở về đi, thừa dịp ta rời đi, ngươi có cớ để về nhà rồi.”
“Về nhà để bị đánh à?” Thanh Đồng nhìn Mộc Yến Phi, cố ý nói: “Ít nhất ở lại sẽ không bị đánh, đúng không, Mộc công tử?”
Đào Nhiên còn muốn nói tiếp, Mộc Yến Phi đã mở miệng trước: “Ngươi ra ngoài đánh xe đi.”
“Ta?” Đào Nhiên giật mình, sau đó cười rộ lên, “Ngươi nhiều tùy tùng đến vậy, tại sao…”
Đối diện với ánh mắt không hài lòng của Mộc Yến Phi, hắn giơ tay lên, làm động tác đầu hàng, “Ta đi, ta khá thông thạo địa hình, đi mấy con đường ta quen thuộc sẽ tốt hơn, ý của ngươi là vậy đúng không?”
Không có câu trả lời, Đào Nhiên bị làm cho bẽ mặt, đành phải ngoan ngoãn chui ra ngoài xe ngựa, cùng xa phu sánh vai đánh xe. Đợi màn cửa hạ xuống, Mộc Yến Phi hỏi Thanh Đồng: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Thanh Đồng do dự một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, nói: “Ngàn vạn đừng thích thiếu gia nhà tôi, đừng tin những lời hắn nói là thật. Hắn nổi danh là phong lưu đại thiếu gia, bản tính lười biếng, trừ phi coi trọng ai, sẽ dốc hết sức đoạt tới tay, nhưng sau khi tới tay rồi sẽ thuận tay ném đi, những năm gần đây đều như thế này cả.”
Mộc Yến Phi nhẹ giọng cười khẽ, cầm lấy thanh đao bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, thuận miệng hỏi: “Ngươi cố sức đuổi theo, chỉ vì muốn nói với ta chuyện này?”
“Tôi biết ngài không phải người thường.” Thanh Đồng nhìn chuôi đao, nghiêm túc nói: “Ý tôi muốn nói, nếu tương lai có một ngày như thế, xin ngài hạ thủ lưu tình, đừng gϊếŧ hắn.”
Không nghĩ tên tiểu đồng này bình thường hay tranh cãi om sòm với Đào Nhiên, thời điểm mấu chốt cũng rất biết cách bảo vệ chủ. Mộc Yến Phi nói: “Ta sẽ cân nhắc.”
Thấy sự tình có chuyển biến tốt, Thanh Đồng lại nhích gần về phía trước, nhỏ giọng nói: “Tốt nhất bây giờ nên cân nhắc làm cách nào đá hắn đi, nhị thiếu gia của chúng tôi ngoại trừ có bề ngoài dễ coi ra, chẳng có chỗ nào dùng được cả, ngài đừng hy vọng hắn có thể giúp được ngài, càng đừng hy vọng hắn sẽ thích ngài… …”
“Vậy Hình Viễn Tâm thì sao?”
“Hả?” Câu hỏi xảy đến bất ngờ, Thanh Đồng quá sức kinh ngạc, ngã về phía sau, thiếu chút nữa đã đυ.ng trúng đầu.
Ánh mắt Mộc Yến Phi rời khỏi chuôi đao, chuyển hướng sang Thanh Đồng, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi ở trong Đào gia nhiều năm, chắc không thể nào không biết người này chứ?”
Đôi mắt bén như đao, mang theo sự sắc nhọn muốn nhìn thấu nhân tâm, Thanh Đồng không dám trực tiếp nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, hỏi: “Ngài muốn biết chuyện gì?”
“Chuyện có liên quan tới Đào Nhiên, càng nhiều càng tốt.”
Chú thích:
(1) Điền Nam: Tên gọi khác của tỉnh Vân Nam
(2) Vân Quý: Tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu
(3) Nhai Xải: Nhai Xải là một trong chín đứa con của Rồng, hung hăng, hiếu sát, nên thường được chạm khắc trên các vũ khí, ngụ ý thị uy.