- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phong Khởi Đích Nhật Tử
- Chương 8
Phong Khởi Đích Nhật Tử
Chương 8
Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới thân phận lúc trước của cậu, lập tức có chút không được tự nhiên. Theo bản năng liền nói: “Đôi lúc thấy áp lực lớn, muốn thả lỏng chút thôi.”
Sầm Thiếu Hiên cầm ly rượu trên tay đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Lục tổng, tôi thấy có chút khó chịu, mạn phép đi trước, các ngài cứ chơi tự nhiên.” Không đợi Lục Vân Phong mở miệng, cậu đã đứng dậy rời đi.
Những người khác không có nghe đối thoại giữa bọn họ, liền hỏi thăm: “Vân Phong, làm sao vậy?”
Lục Vân Phong đem chiếc mâm đến người bên cạnh, cười nói: “Cậu ấy bỗng nhiên nhớ tới có một việc quan trọng ở khách sạn chưa giải quyết xong, tôi cũng quên mất tiêu, thật là. Chúng tôi đi trước vậy, phải trở về giải quyết gấp chuyện đó mới được.”
Mấy chuyện này ai làm chủ mà chẳng gặp qua, nhất là công việc của anh là khách sạn, nghề nghiệp liên quan đến phục vụ, tùy thời tùy chỗ đều có tình huống đột phát, vì vậy đều hiểu, vội vã nói; “Được, cậu cứ đi trước đi, hôm nào chúng ta gặp lại.”
Lục Vân Phong vừa cười trả lời vừa bước ra cửa, nhanh chóng đi xuống lầu.
Ngoài cửa lớn ở đây khác các chỗ ăn chơi khác, có một bãi taxi đang đợi khách. Sầm Thiếu Hiên bước đi trước, đón xe, mở cửa.
Lục Vân Phong liền chạy tới, một tay ôm lấy thắt lưng của cậu, kéo cậu qua.
Sầm Thiếu Hiên phát hỏa, không chút nghĩ ngợi, liền đưa tay lên kìm vai anh, cẳng chân phát lực, đá mạnh vào sườn của anh, sau đó lại tiếp tục đưa chân đá qua thêm một cái.
Lục Vân Phong thật đúng là chưa luyện qua cái này, tuy rằng vóc người cường tráng hơn Sầm Thiếu Hiên, nhưng không chống lại được lực cường đại xảo diệu của cậu, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, dựa vào tường, kêu lên một tiếng.
Sầm Thiếu Hiên lúc này mới tỉnh táo lại, dừng cú đá, lập tức tiến lên kiểm tra, đưa tay muốn nâng anh đứng dậy.
Lục Vân Phong cười khổ một chút, cầm tay cậu, đứng thẳng dậy, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng ở chỗ này nháo loạn, lên xe rồi nói đi.”
Sầm Thiếu Hiên cũng biết đây không phải chỗ của anh, lỡ nháo ra chuyện không tốt lại thành ra rất khó coi, liền không hề kiên trì, theo anh vào bãi đỗ xe, lên xe.
Lục Vân Phong chạy xe ra khỏi bãi, rất nhanh chạy lên con đường nhỏ dọc bờ sông rồi dừng lại. Một bên đường là rừng níu bao bọc, một bên là sông, anh suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng không biết phải nói sao.
Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn con sông lẳng lặng chảy xuôi ngoài cửa sổ, cũng không nói được một lời.
Một lát, Lục Vân Phong mới nói: “Thiếu Hiên, kỳ thực, đó chỉ là K phấn, hiện tại chính phủ không xem nó là một chất có hại chính thức. Chúng tôi chỉ là thỉnh thoảng mới chơi, thả lỏng một chút, cũng không có ghiền. Mấy người anh em cung cấp cho chúng tôi đều biết mặt cùng tính tình của chúng tôi, cung cấp đều là bột phấn tinh khiết, không có chứa thuốc lắc, lại càng không chứa ma túy …”
“Được rồi, được rồi.” Sầm Thiếu Hiên càng nghe càng khó chịu, không khỏi rống giận. “Anh nói xong chưa?”
Lục Vân Phong liền im miệng, thương tiếc nhìn cậu.
Sầm Thiếu Hiên đưa tay đánh mạnh vào cửa xe: “Tôi thật hận, thật hận chính mình, vì sao tôi không phải … vì sao không phải …” Thanh âm từ nổi giận đến uể oải, cuối cùng thành nghẹn ngào.
Lục Vân Phong đưa tay kéo mạnh người cậu qua, lập tức thấy đôi mắt cậu chứa những giọt nước mắt không kịp ẩn dấu. Anh nhất thời đau lòng, không chút nghĩ ngợi ôm cậu vào lòng.
Thân thể Sầm Thiếu Hiên run nhè nhẹ, đem mặt vùi vào trong lòng ngực của anh, nhẹ giọng nói: “Vì sao? Vì sao chứ? Tôi chỉ muốn là một người hình cảnh tốt mà thôi, vì sao lại không được?”
Lục Vân Phong ôm lấy cậu, ôn nhu vỗ nhẹ lưng cậu.
Sầm Thiếu Hiên bất tri bất giác ôm lấy thắt lưng của anh, tựa như một con chim bay trong mưa gió lâu ngày giờ sinh mệt mỏi, an tĩnh mà núp vào trong vòng ngực ấm áp mà an toàn này.
Chờ cậu bình tĩnh trở lại, Lục Vân Phong mới chậm rãi nói; “Thiếu Hiên, nếu cậu muốn trở lại làm hình cảnh, cũng không phải không có cách, nếu như cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu.”
Sầm Thiếu Hiên chấn động, nâng người lên nhìn anh, một lát sau mới xoay đầu: “Không có khả năng đâu. Cởi bỏ cảnh phục rồi giờ lại muốn mặc lại, dễ đến vậy sao?”
“Không thử làm sao biết?” Lục Vân Phong mỉm cười. “Trong từ điển của tôi, không có từ “không có khả năng”. Bằng không, tôi làm thế nào có thể từ một chỗ trọ nhỏ bé thành một tập đoàn khách sạn lừng danh chứ?”
Sầm Thiếu Hiên nhìn những lời vừa ôn hòa nhưng không kém phần kiên định, rõ ràng cảm giác được khí phách tiềm tàng trong thân thể anh, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quen thuộc, trong lòng cũng chứa đựng chút chua xót khổ sở. Đã từng có lúc, cậu cũng có khí phách như vậy. Khi đó, cậu là một đội trưởng đội hình cảnh tuổi trẻ đầy tiền đồ, lập được công trạng hiển hách, được nêu gương gương anh hùng, vô số vòng sáng vây quanh. Thế nhưng hiện tại, cậu đã học được từ nhẫn, dần trở thành đành vậy, dường như không còn ý chí ban đầu nữa, muốn sao cũng được.
Lục Vân Phong dường như biết tâm tình của cậu, hai tay buộc chặt, lầm thứ hai ôm chặt cậu vào lòng, khẳng định mà nói: “Nếu như cậu thật sự muốn làm hình cảnh, tôi nhất định giúp cậu.”
Sầm Thiếu Hiên không tin trên đời này có chuyện ăn cơm không trả tiền, do dự chốc lát, rốt cục hỏi: “Vậy anh … cần tôi làm gì?”
Anh nở nụ cười: “Tôi Lục Vân Phong là loại người dùng ân nghĩa bảo người báo đáp sao? Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần nói tôi biết, cậu có muốn mặc cảnh phục nữa hay không mà thôi.”
Sầm Thiếu Hiên chần chờ một chút, gật đầu: “Muốn.”
“Vậy là được rồi, còn lại cứ giao cho tôi.” Lục Vân Phong buông cậu ra, ngồi thẳng người lên, phát động xe. “Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải đi làm.” Anh vừa nói vừa cười, có vẻ rất khoái trá.
Sầm Thiếu Hiên có chút xấu hổ, cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.
Đêm lạnh, xe hơi chạy yên lặng trên con đường. Hai người không nói chuyện gì cả, bầu không khí rất hài hòa.
Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cố lấy dũng khí, nói rằng: “Lục tổng …”
Lục Vân Phong cắt đứt lời cậu: “Nếu như cậu không ngại, đồng thời cũng xem tôi như bạn, bình thường gọi tôi là Vân Phong được rồi, có thể không? Mấy cái Lục tổng, Sầm quản lý gì gì đó, đều là danh xưng lúc đi làm mà thôi.”
Sầm Thiếu Hiên chần chừ, liền nói: “Được, Vân Phong, sau này, anh đừng đυ.ng tới thứ đó nữa. Trước tiên không nói tới vấn đề phạm tội hay không, mà là ảnh hưởng không tốt tới thân thể.”
Lục Vân Phong vô cùng kinh ngạc: “Không phải nói phấn K không có tác dụng phụ với thân thể hay sao? Cũng đâu có nghiện.”
Sầm Thiếu Hiên không biết nên khóc hay cười: “Nếu như đối với thân thể không có tác dụng phụ, vậy đã được gọi là sản phẩm có lợi rồi, đâu tính vào chất có hại.”
“Thì ra là vậy.” Lục Vân Phong nghe thấy có lý, lập tức sảng khoái gật đầu. “Được, nghe lời cậu, sau này tôi bảo đảm, không bao giờ dính tới nó nữa.”
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên chậm rãi dâng lên cảm giác vui sướиɠ, tâm tình khá hơn nhiều.
Đưa cậu đến cửa lầu, Lục Vân Phong ôn hòa nhìn cậu nói: “Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai cho cậu nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt đi. Cậu xem cậu gầy như vậy, sắc mặt lại không tốt, nếu để cha mẹ cậu thấy, lại mắng tôi làm chủ mà bắt nạt nhân viên, chẳng khác gì quỷ hút máu.”
Sầm Thiếu Hiên cười rộ lên, nhẹ giọng nói rằng: “Tôi còn trẻ, ngủ một chút liền khôi phục, đâu có yếu ớt như vậy?”
Lục Vân Phong cười khẽ, đưa tay vuốt nhẹ vài cọng tóc rũ trước trán cậu: “Nếu người trong công ty tôi mỗi người đều làm việc như cậu, tôi có thể tinh giản 1/3 công nhân rồi.”
Sầm Thiếu Hiên buồn cười: “Quả nhiên bản sắc nhà tư bản.”
Lục Vân Phong nhìn thấy cậu không còn mất tự nhiên, bắt đầu trêu chọc mình, trong lòng không khỏi mừng thầm, ha ha cười nói: “Nếu ngồi lên vị trí này rồi, đương nhiên phải làm tốt chức trách chứ, phát quang phát nhiệt, góp một phần nhỏ công sức.”
Sầm Thiếu Hiên nghe anh hồ ngôn loạn ngữ, cười ra tiếng.
Lục Vân Phong ôn tồn mà nói: “Được rồi, vào đi, ngủ ngon.”
Sầm Thiếu Hiên nhìn anh một chút, suy nghĩ gì đó, cũng không nhiều lời nữa, mỉm cười gật đầu: “Ngủ ngon.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phong Khởi Đích Nhật Tử
- Chương 8