Editor: Mai_kariXe hơi nhanh chóng xuyên qua thành thị phồn hoa, hai bên đường tất cả đều là ánh đèn rực rỡ, khắp nơi đều tỏa ra một bầu không khí xa xỉ mê hoặc. Sầm Thiếu Hiên yên lặng nhìn con đường quen thuộc ngoài cửa sổ, đầu choáng mắt hoa cả lên, nhưng cậu vẫn cẩn thận giữ kín nội tâm của bản thân trong bức tường chắn đang dần bất tri bất giác bị phá hủy, làm cậu không khỏi buồn bã tổn thương.
Tới trước cửa khách sạn, tài xế quay đầu lại hỏi bọn họ: “Cần tôi giúp gì không?”
Sầm Thiếu Hiên lập tức nói: “Không cần, cám ơn anh.” Nói xong, cậu mang Lục Vân Phong ra khỏi xe, cố sức đỡ anh đi vào đại sảnh.
Diệp Oanh cũng ở bên cạnh đỡ phụ, rốt cục cũng mang được Lục Vân Phong cao to kiện mỹ đó ra khỏi thang máy. Phần lớn trọng lượng cơ thể của Lục Vân Phong đều áp trên người Sầm Thiếu Hiên, may là tuy cậu nhìn qua thanh tú nhưng lại có thể lực sự chịu đựng vô cùng tốt, nên có thể đỡ được anh.
Vào được tới phòng, Sầm Thiếu Hiên đặt Lục Vân Phong lên giường, ôn hòa nói với Diệp Oanh: “Tiểu Diệp, em cũng về phòng nghỉ đi, anh sẽ chăm sóc cho Lục tổng.”
Diệp Oanh cũng không có nói nhiều, thoải mái gật đầu nói: “Được, nếu có gì cần thì cứ gọi em.”
“Anh nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu, em cứ yên tâm ngủ đi.” Sầm Thiếu Hiên ôn hòa nói rồi tiễn cô ra cửa.
Quay đầu lại thì thấy Lục Vân Phong khẽ nhíu mày đang ngủ. cậu chưa từng thấy bộ dáng Lục Vân Phong lúc ngủ cả, cũng chưa từng thấy bộ dáng Lục Vân Phong say mèm, không nghĩ tới khi say rượu anh lại ngoan như vậy, cứ thế an tĩnh nằm ngủ thôi.
Cậu vào phòng tắm, lấy khăn mặt thấm nước ấm, sau đó lau mặt cùng tay cho anh.
Lục Vân Phong hơi hơi giật mình, nhưng thần chí vẫn chưa tỉnh, chỉ cảm thấy người khá hơn nhiều. Miệng anh mấp máy, mơ hồ không rõ kêu một tiếng: “Thiếu Hiên …”
Sầm Thiếu Hiên ngừng động tác, chờ anh nói tiếp.
Thế nhưng anh lại chẳng nói gì cả, chỉ là nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Nét mặt Sầm Thiếu Hiên trở nên vô cùng nhu hòa, đặt khăn mặt lên đầu giường, giúp anh cởi nút áo.
Thân thể nặng nề của Lục Vân Phong rơi thõm vào trong giường khiến cậu khó mà cởi được áo anh ra.
Sầm Thiếu Hiên cố sức nâng người anh dậy, cởϊ áσ anh ra, sau đó thay anh cởi luôn quần cùng bít tất, sau đó lấy khăn lau toàn thân từ trên xuống dưới giùm anh, lúc này mới cố hết sức lôi cái chăn mỏng bị anh đè ra, đắp lên người anh.
Lục Vân Phong nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, thì thào mà nói: “Nước …”
Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng đến quầy bar nhỏ lấy một chai nước khoáng, cẩn thận đặt vào miệng anh.
Lục Vân Phong như cửu hạn phùng cam lâm, lập tức từng hớp từng hớp uống lấy uống để, trong chốc lát đã hết nửa chai, sau đó bị sặc.
Sầm Thiếu Hiên không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, lúc đút nước có hơi quá tay nên nước bị chảy vào trong khí quản. Cậu luống cuống tay chân một tay kéo anh ngồi dậy ôm lấy, một tay đặt sau lưng anh vuốt nhẹ, nhẹ nhàng mà nói: “Từ từ, đừng vội.”
Đây là động tác mà mẹ cậu thường làm khi cậu còn nhỏ, hiện tại trong tình thế cấp bách này cậu cũng không có thời gian nghĩ ngợi, theo bản năng mà làm thôi.
Lục Vân Phong dường như có chút thanh tỉnh lại, vươn tay từ trong chăn ra, ôm lấy thắt lưng của cậu, nhẹ giọng kêu lên: “Thiếu Hiên?”
Sầm Thiếu Hiên ôn nhu mà nói: “Ừ, là tôi.”
Lục Vân Phong chậm rãi cố sức vươn người tới trước, lực đạo quá lớn khiến Sầm Thiếu Hiên ngồi thẳng không được nữa phải ngã người ra sau, còn anh từng chút từng chút một đè lên người cậu.
Lục Vân Phong mê muội nói thầm: “Kỳ quái, sao mộng hôm nay lại chân thật đến vậy chứ?” Anh vừa nói vừa siết chặt tay lại.
Sầm Thiếu Hiên không biết nên khóc hay cười, bỗng nhiên trong lòng lại có chút cảm động mơ hồ. Bị bàn tay cứng rắn của anh ôm chặt lại vào lòng, hương rượu nồng nặc từ miệng mũi anh tỏa ra, khiến cho cảm giác say trong cơ thể Sầm Thiếu Hiên lại tăng thêm vài phần, cũng dần cảm giác được cơn buồn ngủ đang tiến đến.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác được có hai bàn tay vừa to vừa nóng hổi đang vuốt ve lưng mình, sau đó chậm rãi lần mò phía dưới tìm kiếm, giật mạnh vạt áo áo sơmi của mình ra, sau đó vuốt lên làn da trần của mình. Đôi tay nóng hổi đặt lên làn da hơi lạnh, tựa như ngọn lửa thiêu đốt nhất thời khiến cậu tỉnh táo lại.
Cậu cố gắng chống tay ngồi dậy né tránh, cầm lấy hai tay Lục Vân Phong, ấn lên giường mới có thể thoát ra được. Cậu nỗ lực ức chế sự choáng váng do say rượu, cầm lấy khăn mặt ngay đầu giường chạy vào phòng tắm.
“Thiếu Hiên, đừng …” Lục Vân Phong thấp giọng năn nỉ, hai hàng lông mày mỏng chau lại, nhìn qua có vẻ đặc biệt vô tội.
Sầm Thiếu Hiên quay đầu lại nhìn anh một cái, khe khẽ thở dài, đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, cậu cứ đờ ra đó mà để dòng nước chảy trên da thịt mình.
Tình cảm mà Lục Vân Phong dành cho cậu, làm sao mà cậu lại không biết chứ? Dù là một người trì độn thế nào đi nữa, khi nhận sự quan tâm cẩn thận đó, cũng sẽ có cảm giác mà thôi, huống chi cậu là một người kỹ tính sắc sảo?
Thế nhưng, cậu không dám.
Cậu đã từng nhiều lần nghĩ tới, có thật sự muốn tiếp nhận Lục Vân Phong hay không? Cũng hỏi qua chính mình vô số lần, bản thân cậu có tình cảm với anh hay không?
Đáp án là không biết.
Bản thân cậu rất mù mịt.
Để tay lên ngực tự hỏi, nửa năm qua, Lục Vân Phong cứ như vậy đợi cậu, cậu thật sự vô cùng cảm động, nhất là trong thời điểm mà cậu khó khăn nhất, anh như người đưa lò than đang cháy sưởi ấm cho cậu trong ngày tuyết rơi, giúp cậu từng chút một bộc lộ tài năng, trăm phương nghìn kế không để cậu cảm thấy khó xử, sự cẩn thận tỉ mỉ đặc biệt khiến người ta quả thật muốn chết tâm. Đối với quá khứ của cậu, Lục Vân Phong chưa từng hỏi qua, vẫn luôn nghĩ cách giúp cậu thoải mái mà chuyển hình, có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, từ nay về sau bắt đầu một con người mới.
Quả thật là cậu đã từng bước một vượt qua được rồi.
Hôm nay thấy Tôn Khải, Diêu Chí Như, tuy rằng trái tim cậu vẫn có sự biến động, nhưng cũng không còn sự phẫn nộ, nản lòng, thống khổ giống như lúc trước nữa. Tựa như tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đã từ rất lâu rồi, không thể nào động được tới cậu nữa.
Tất cả những cảm giác ấy, đều là nhờ Lục Vân Phong.
Bản thân cậu không biết hồi báo thế nào, bởi vậy mới liều mạng công tác, hy vọng có thể báo đáp sự tín nhiệm cùng giúp đỡ này của anh.
Thế nhưng, chính qua những điều đó mà Lục Vân Phong cũng cho cậu biết tình cảm của anh, đó là yêu.
Có đúng là yêu hay không, thì cậu cũng câm như hến.
Cậu còn có thể yêu ai không? Còn dám yêu ai không? Có thể một lần nữa bắt đầu lại được không?
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không chấm dứt, loáng thoáng truyền ra ngoài, phảng phất như tiếng mưa rơi trong đêm khuya, khiến Lục Vân Phong có cảm giác an toàn bình tĩnh lạ thường.
Anh trở mình, mỉm cười rồi tiếp tục ngủ say.
Trong mộng, Sầm Thiếu Hiên đang cùng anh tha thiết ôm nhau.
Anh thì thào mà nói: “Thiếu Hiên, anh yêu em …”