Editor: Mai_kariNgồi ở sofa xem TV được một lát, cậu lấy điện thoại ra bấm số điện thoại nhà.
Là mẹ cậu – Viên Chi Lan tiếp. Hồi lúc trước bà từng đóng vai chính trong các vở kịch nói, là một nữ diễn viên rất xinh đẹp, hiện tại đã về hưu, thỉnh thoảng có vài người bạn cũ đến chơi, mời bà làm khách mời đóng cặp trong kịch truyền hình, nhưng phần lớn thời gian thì thường ở nhà.
Nghe được tiếng của cậu, Viên Chi Lan rất hài lòng: “Thiếu Hiên à, con hơn nửa tháng rồi không có gọi điện thoại về nhà đó.”
Sầm Thiếu Hiên ôn nhu mà nói: “Công tác gần đây của con có chút bận rộn. Mẹ à, ba mẹ có khỏe không?”
“Ừ, rất khỏe.” Viên Chi Lan có vẻ rất vui vẻ. “Tiền mà con nạp vào trong tài khoản mẹ nhận được rồi, mẹ cất thay cho con, không có đυ.ng tới đâu.”
Sầm Thiếu Hiên cười nói: “Cất gì chứ? Con gửi chính là muốn ba mẹ xài mà, muốn dùng gì cứ dùng đi, đừng tiết kiệm.”
Viên Chi Lan nghe ngữ khí của con, phát giác gần đây cậu rất rộng rãi, không khỏi mừng thay cho cậu: “Chúng ta có thể ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu chứ? Hơn nữa, mẹ với ba con đều có lương hưu, nhà cũng là nhà mình, sinh hoạt phí từng tháng không cao, đủ xài. Thiếu Hiên, con không cần lo lắng cho ba mẹ, cứ yên tâm làm việc, chỉ cần vậy ba mẹ đã vui lòng rồi.”
Sầm Thiếu Hiên trong lòng chợt ấm lại, cười nói: “Được, con biết.”
“Còn nữa…” Viên Chi Lan rất tự nhiên nói. “Nếu như công tác ổn định rồi, vấn đề cá nhân của con cũng nên cân nhắc đi nha.”
Nụ cười trên mặt của Sầm Thiếu Hiên dần phai, nhưng vẫn ổn định tinh thần, cười nói: “Dạ, con sẽ lưu ý.”
Viên Chi Lan âm thầm thở dài, liền dời đi trọng tâm câu chuyện: “Chiều nào mẹ cũng đi chơi mạt chược, bọn họ đều đánh không lại mẹ, mỗi ngày mẹ đều thắng được vài đồng, đủ mua đồ ăn sáng cho ngày mai.”
Sầm Thiếu Hiên thở phào nhẹ nhõm, theo nội dung câu chuyện: “Vậy rất tốt nha, nhưng mẹ cũng đừng ác quá đó. Cẩn thận nếu không người ta không thèm cho mẹ chơi nữa đó.”
Hai người cười một hồi, lúc này mới cúp điện thoại.
Sầm Thiếu Hiên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh thành thị mờ mịt bên ngoài.
Khi Lục Vân Phong trở về lúc trưa, chỉ thấy bóng lưng của cậu.
Anh nao nao, lập tức đi về phía cậu, thân thiết mà hỏi thăm: “Làm sao vậy?”
Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn anh một cái, vô lực ngã người vào kính thủy tinh, cười khổ mà nói: “Người đời nhìn tôi thế nào, tôi không quan tâm, nhưng lại không thể chịu nổi khi nhìn thấy ba mẹ tôi vì tôi mà chịu thương tổn, còn tôi lại không thể làm gì được.”
Lục Vân Phong nhìn đôi mày cậu nhíu lại, đôi mắt đầy nỗi buồn, cảm thấy đau lòng nên kéo cậu lại ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Có khó khăn gì cứ nói với tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đừng để trong lòng một mình.”
Anh thích ôm Sầm Thiếu Hiên, nhưng luôn luôn tràn ngập ý tứ hàm xúc yêu quý, chưa bao giờ mang cảm giác tìиɧ ɖu͙© nào cả. Sầm Thiếu Hiên nằm trong vòng tay của anh, từ sự đề phòng ban đầu giờ chuyển thành tin cậy, khiến cậu cảm thấy ấm áp cùng thoải mái tựa như tri kỷ. Nghe Lục Vân Phong nói xong, cậu bỗng nhiên cười rộ lên: “Lời này của anh chẳng khác gì hữu cầu tất ứng vậy.”
Lục Vân Phong nghiêm giọng nói: “Sao có thể chứ? Nếu cậu muốn sao trên trời, tôi chỉ có thể nói hai từ xin lỗi.”
Sầm Thiếu Hiên đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, cười nói: “Cám ơn, tôi ổn rồi.”
Lục Vân Phong liền cởi bỏ áo khoác, vừa xoắn tay áo vừa nói: “Ăn cơm đi, tôi hâm lại thức ăn. Tôi chỉ biết nếu như tôi không trở về, cậu chắc chắn ăn không đúng giờ. Coi tôi đoán đúng không kìa.”
Sầm Thiếu Hiên cười, cũng không cãi lại, liền vào nhà bếp hỗ trợ.
Lục Vân Phong vừa bật bếp vừa nói: “Quên đi, tôi không ép cậu nghỉ ngơi nữa, chiều nay cậu cùng tôi đi làm, mắc công cậu ở nhà một mình lại suy nghĩ miên man.”
Sầm Thiếu Hiên mừng rỡ: “Thật sao? Tốt quá!”
Lục Vân Phong khoái trá nhìn cậu: “Cậu đó, thật là một người công nhân khiến nhiều ông chủ khát vọng.”
Sầm Thiếu Hiên cười nói: “Ăn lộc của vua, phải vì vua chia nỗi lo chứ?”
Lục Vân Phong nhìn nụ cười mang tính trẻ con của cậu, trong lòng không khỏi mừng thầm. Một lát sau, anh nói: “Được rồi, cậu được thăng chức.”
Sầm Thiếu Hiên nghi hoặc nhìn về phía anh.
Lục Vân Phong nói: “Tôi thăng cậu chức trợ lý chủ tịch, chủ yếu phụ trách bộ phận phát triển nghiệp vụ và bộ phận bảo an, cậu thích xông xáo, thích hợp với chức vụ đó, nếu chỉ làm bộ phận bảo an có hơi lãng phí, thấy thế nào? Làm con trâu thay tôi đào đất được không?”
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên cảm kích vô cùng, nhưng có chút do dự nói: “Đương nhiên tôi đồng ý, thế nhưng tôi không hiểu việc bên bộ phận phát triển nghiệp vụ cho lắm.”
“Tôi sẽ dạy cậu.” Lục Vân Phong vừa xào rau vừa nói. “Kỳ thực cũng không phức tạp lắm, mà cậu lại thông minh như thế, tôi vừa nói cậu liền hiểu. Cậu xem xét mấy hạt mầm tương lai của công ty, sau đó tuyển chọn rồi huấn luyện một lực lượng quản lý bộ phận bảo an, sau đó tập trung tinh lực chuyển đến phương diện phát triển chiến lược của tập đoàn.”
“Ừ, được.” Sầm Thiếu Hiên gật đầu.
Lúc này đây, Lục Vân Phong chưa nói với cậu vấn đề đãi ngộ, dù sao cũng không phải vấn đề bạn bè nên nói với nhau.
Buổi chiều Sầm Thiếu Hiên đến bộ phận nhân sự làm thủ tục chuyển công tác, quản lý nói lại cho cậu biết. Tiền lương hiện tại của cậu là 10.000, có thể chuyển từ phòng đơn của ký túc xá quản lý đến phòng đôi của ký túc xá quản lý cao cấp, phương tiện giao thông cùng liên lạc đều được nâng lên, nói chung, đãi ngộ rất hậu đãi, không hề có gì đáng phàn nàn.
Sầm Thiếu Hiên đổi sang văn phòng lớn hơn nữa, phương tiện đầy đủ, tu sửa trang nhã đẹp đẽ quý giá, chẳng khác gì văn phòng tổng giám đốc của các công ty khác. Sau khi ngồi vào bàn, tâm tình của cậu vô cùng phức tạp. Nửa năm trước, cậu còn đang giãy dụa trong quẫn khốn, thậm chí còn phải giấu diếm bằng cấp, đi làm một nhân viên gác cổng, có thể nói chật vật tới cực điểm, dù như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có ngày mình được như vậy. Cho dù không coi là hãnh diện, chí ít cũng có thể ngẩng đầu lên.
Sau khi cậu chính thức ngồi vào chiếc ghế đó không lâu, thư ký chủ tịch Diệp Oanh gõ cửa phòng cậu, cầm trong tay một đống văn kiện lớn.
Sầm Thiếu Hiên vội vã khách khí đứng lên.
Diệp Oanh cười nói: “Sầm tổng, không cần khách khí, tôi cũng không phải người lạ.”
Sầm Thiếu Hiên lễ phép mỉm cười: “Diệp tiểu thư, mời ngồi.”
Diệp Oanh thoải mái ngồi xuống đối diện cậu, để văn kiện trước mặt cậu rồi nói: “Sau này anh cần sửa lại thói quen này đi, không thể thấy ai cũng khách khí như vậy, sẽ làm mất uy tín của anh đấy.”
Sầm Thiếu Hiên buồn cười: “Diệp tiểu thư hình như chưa thấy tôi huấn luyện công nhân thì phải?”
Diệp Oanh cười đến hài lòng: “Quả chưa thấy qua, nhưng cũng có nghe nói. Người người đều nói tuy anh lớn lên rất anh tuấn, nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm túc, mặt trầm xuống, ai thấy đều phải sợ. Haha, tôi thật muốn nhìn qua.”
Sầm Thiếu Hiên cười: “Tôi thật sự cũng mong có ngày thấy khuôn mặt đó của Diệp tiểu thư.”
Nói đùa hai câu, Diệp Oanh liền bắt đầu nói chuyện chính sự: “Sầm tổng, đây là những thứ mà Lục tổng kêu tôi chuyển đến cho anh, mấy cái này chính là hợp đồng đã ký, tư liệu của những khách sạn chuẩn bị khai trương, còn mấy cái này là hợp đồng đang đàm phán, chưa định ra mức hợp đồng cùng tư liệu hạng mục, anh cứ nhìn qua để quen việc trước, sau đó ngài ấy sẽ cùng anh trao đổi sau.”
Sầm Thiếu Hiên cầm lấy, coi sơ qua, gật đầu với cô. “Được.”
Diệp Oanh mở ra bề mặt công văn: “Xin mời anh ký tên vào đây.”
Sầm Thiếu Hiên nghiêm túc mà đối chiếu từng mục công văn với chồng văn kiện trước mặt, sau đó mới ký tên mình vào.