- 🏠 Home
- Đô Thị
- Quan Trường
- Phong Khí Quan Trường
- Chương 445: Cô nữ sinh bảo mẫu
Phong Khí Quan Trường
Chương 445: Cô nữ sinh bảo mẫu
Cao Dương buổi chiều liền dẫn theo Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Học Kiện, Phó chủ tịch huyện quản lý thủy lợi Hoàng Kiện và phòng Thủy lợi huyện Vương Thực Bân cùng vài nhân viên công tác văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, chia ra ngồi ba chiếc xe đi đến thành phố, trước tiên đến ở Nam Viên.
Buổi sáng ngày mai mới triệu tập Hội nghị thủy lợi chuyên môn nghiên cứu về vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, Cao Dương cùng với mọi người huyện Du Sơn đương nhiên sẽ không cả buổi tối ngồi trong phòng phỏng đoán lung tung.
Cao Dương ở trong phòng phân công nhiệm vụ đơn giản một chút.
Cao Dương chỉ thị Phó chủ tịch huyện Hoàng Kiện ở trong khách sạn, và thu xếp Cục Thủy lợi huyện và nhân viên kỹ thuật của Cục Thủy lợi huyện, nghiên cứu tài liệu của hồ chứa nước Du Sơn, Cao Dương không hy vọng trên Hội nghị thủy lợi ngày mai xảy ra tình trạng hỏi gì cũng không biết, lão không có kiên nhẫn đi xem những tài liệu này, đương nhiên phải phân công cho Hoàng Kiện quản lý về thủy lợi đi làm; thêm nữa lão muốn để Hoàng Kiện ở lại khách sạn giữ liên lạc, xem như đội dự bị.
Mặt khác Cao Dương chỉ thị Cục Thủy lợi huyện Vương Học Binh tìm người của hệ thống thủy lợi đi tìm hiểu tin tức.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Chấn Bảo, Cao Dương nhìn thấy điện báo Thành ủy chuyển điện hàm cho Huyện ủy Du Sơn.
Bây giờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng thâu tóm vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, Cao Dương thậm chí không rõ lắm vấn đề của hồ chứa nước Du Sơn là do ai đưa lên, nhận được thông báo tham gia Hội nghị thủy lợi, lão có chút trở tay không kịp.
Lão mặc dù oán hận với Lương Chấn Bảo, nhưng lúc này không thể không nghĩ cách thoát khỏi cục diện bị động bị đánh.
Ngày mai sẽ triệu tập Hội nghị thủy lợi, Cao Dương nghĩ Cục Thủy lợi thành phố chắc chắn không thể không biết một chút tin tức nào.
Dặn dò công việc xong, Cao Dương dẫn theo Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Học Kiện, đi gặp Ngu Thành Chấn.
Không đến khu biệt thự Ủy viên thường vụ lắm người nhiều mắt, Cao Dương liền đến thẳng nhà của Ngu Thành Chấn ở đường Hồ Tây.
Ngu Thành Chấn là cán bộ địa phương được đề bạt lên, có nhà ở tự xây dựng, vợ con gã đồng thời cũng là Phó trưởng phòng y tế quận, con trai con gái cũng là nhân viên công tác của hệ thống kiểm tra kỷ luật thành phố, trong nhà có mấy ngôi nhà
Mà nhà này của Ngu Thành Chấn ở đường Hồ Tây cũng là mượn từ nơi khác, nói là ở đây gần Thành ủy, thuận tiện để Ngu Thành Chấn giữa trưa ở đây nghỉ tạm, thân tín của Ngu Thành Chấn đa phần biết được nơi này, chỉ có vợ con Ngu Thành Chấn là không hay biết gì.
Cao Dương và Vương Học Kiện đi lên bậc thang, đi đến gõ cửa tầng ba.
Tia sáng trong mắt mèo chớp động, sau đó cửa mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, lạnh lùng chào hỏi Cao Dương, Vương Học Kiện:
- - Chủ tịch huyện Cao, Chánh văn phòng Vương đã tới, Bí thư Ngu đang đợi các anh.
- - Anh Tử nghỉ sao không đi Du Sơn một chuyến?
Cao Dương hỏi han.
- - Tôi là một bảo mẫu, không hầu hạ chủ tốt, làm sao dám trở về? Với lại đường trở về Du Sơn cũng không dễ đi.
Cô gái trả lời lấy lệ, từ trong tủ giày lấy ra một bao giày, yêu cầu Cao Dương, Vương Học Kiện chụp lên giày.
Vương Học Kiện nhìn khi Anh Tử xoay người, áo nhung màu đỏ hoa hồng của cô ôm lấy hai bầu ngực nặng trịch đu đưa, liền nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng. Thấy áo nhung của Anh Tử sắp không ôm được hai bầu ngực lớn, trong lòng nghĩ thầm ở bên trong không mang cái gì hẳn là sẽ trần trụi mới đu xuống mê người như vậy, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tây của Anh Tử, Vương Học Kiện thật sự không biết thân hình này lột bỏ quần áo xuống sẽ mê người thế nào?
Cao Dương nhìn thấy có dép lê cho khách đeo trong tủ giày, mà Anh Tử lại ghét bọn họ, chỉ lấy bao giày cho bọn họ sợ làm bẩn sàn nhà trong phòng, trong lòng lão thầm mắng một tiếng con đĩ thối tha, trên mặt vẫn mỉm cười, đeo bao giày vào, để Vương Học Kiện nhanh chóng vào nhà, tránh để khí nóng trong phòng thoát ra ngoài.
Nhìn thấy Ngu Thành Chấn ngồi trên sô pha xem ti vi, Cao Dương đi qua hỏi han nhiệt tình:
- - Anh Tử có chăm sóc thoải mái cuộc sống của Trưởng ban Ngu không? Cô ấy nếu có chỗ nào làm không tốt, Trưởng ban Ngu cứ phê bình cô ta, tôi thay mặt Ủy ban nhân dân huyện Du Sơn phê bình cô ta…
- - Rất thoải mái, rất thoải mái, không có gì không thoải mái đâu.
Ngu Thành Chấn lấy giọng điệu ngầm hiểu trong lòng nói với Cao Dương,
- - Nhưng Tiểu Anh vẫn là sinh viên trong trường, có chút oan ức cho cô ấy, ảnh hưởng có thể không được tốt?
- - Có ảnh hưởng gì không tốt sao?
Cao Dương nói,
- - Anh Tử gia cảnh khó khăn, cũng muốn làm việc ngoài giờ học, tinh thần tay làm hàm nhai chịu khó chịu khổ của cô ấy chính là ban ngành Đảng chính chúng ta hiện nay cực kỳ thiếu khuyết, Trưởng ban Ngu có thể cho Anh Tử cơ hội rèn luyện tiến bộ.
Anh Tử lại không vui khi nghe thấy Cao Dương nói những lời nói suông này với Ngu Thành Chấn, liếc nhìn Cao Dương một cái, thật sự không biết mỗi lần lão đến nói với Ngu Thành Chấn những lời này là có ý gì, cô ta quay đầu trở về phòng của cô, đóng chặt cửa phòng, cũng hoàn toàn không tự giác làm “Bảo mẫu” cho Ngu Thành Chấn nữa, đừng nói là rót trà cho hai vị khách Cao Dương, Vương Học Kiện.
Ngu Thành Chấn cười ha hả, chỉ vào Cao Dương nói:
- Cậu đến đây ăn nói bậy bạ, cậu xem làm cho Anh Tử không vui rồi?
Rồi nói với Vương Học Kiện,
- Trong bếp chắc là nước đã sôi rồi, lá trà để ở chỗ nào cậu cũng đã biết, tự các cậu pha trà đi.
- Vâng, tôi còn nhớ lá trà ngon ở chỗ Trưởng ban Ngu, thật ngại lại lấy mất đi, tôi lát nữa sẽ cho nhiều lá trà, Trưởng ban Ngu chớ trách tôi tham trà bảo bối của anh nhé.
Vương Học Kiện giống như một đứa trẻ cười khoe mẽ nói với Ngu Thành Chấn.
Ngu Thành Chấn cũng thích thể hiện bình dị gần gũi một chút ở trước mặt thân tín.
Ông ta đảm nhiệm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy Du Sơn, Cao Dương là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, Trưởng ban thư ký Huyện ủy của ông ta, Vương Học Kiện mặc dù lúc đó cũng đã vào Huyện ủy Du Sơn công tác, nhưng vẫn là dùng từ trong tay Cao Dương.
Nhưng trong quan trường từ trước tới này đều là vòng to chụp vòng nhỏ, thân tín của Cao Dương tin tưởng được, Ngu Thành Chấn cũng sẽ không để ý nói những lời thân cận với bọn họ, hơn nữa chuyện Anh Tử đến nhà làm “bảo mẫu” cho ông ta, là Vương Học Kiện làm giúp ông ta, ông ta rất có thiện cảm với người thanh niên đầy tính cách này.
Ngu Thành Chấn bảo Cao Dương ngồi ở bên cạnh ông ta rồi nói;
- - Cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi tìm hiểu mqua một số tình hình, La Khánh có lẽ ở ngay thành phố, hơn nữa người La Khánh trực tiếp tìm chính là Dương Ngọc Quyền quản lý thủy lợi…
Ngu Thành Chấn cũng không biết Thôi Hướng Đông đã tới Đông Hoa, Đàm Khải Bình sẽ không chủ động nói ra, ở trong thành phố đại đa số người đều không biết chuyện này, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố hôm qua, hôm nay hai lần mở Hội nghị quy mô nhỏ, La Khánh đều đến trình bày vấn đề nghiêm trọng của hồ chứa nước Du Sơn, Hội nghị quy mô tuy nhỏ, tin tức lại bảo mật, muốn hoàn toàn giấu được Trưởng ban Tổ chức Thành ủy thanh thế đang thịnh, đó là điều không có khả năng.
- La Khánh tìm Dương Ngọc Quyền?
Cao Dương nghe thấy việc này giật mình kinh sợ.
Cao Dương trên đường đều đang suy đoán là ai báo lên sự việc của hồ chứa nước Du Sơn, đoán rất nhiều khả năng, nhưng cũng không ngờ là chính La Khánh trực tiếp đến tìm Phó Chủ tịch thành phố quản lý thủy lợi Dương Ngọc Quyền phản ánh tình hình của hồ chứa nước Du Sơn.
- - Phải nói rằng nếu không có Thẩm Hoài giúp đáp cầu dắt mối, thời cơ chưa chắc đã trùng hợp như vậy.
Cao Dương đương nhiên hiểu rõ La Khánh, biết rằng cho dù La Khánh có tài liệu giao đến tay Phó Chủ tịch thành phố quản lý thủy lợi Dương Ngọc Quyền, cũng không thể lập tức làm được động tác lớn như vậy, rất nhiều việc làm cho lão khó hiểu nói:
- - Nhưng Thẩm Hoài đến công tác Du Sơn còn chưa được mấy ngày, tôi thấy Phùng Ngọc Mai quan hệ với hắn vẫn rất nhạt nhẽo, hơn nữa một mồi lửa trấn Đông Du đốt thằng Thẩm ngang ngược sứt đầu mẻ trán, người bên cạnh đều chê cười hắn, hắn đấu với Trương Hữu Tài còn không kịp, sao còn nghĩ đến vạch trần chuyện hồ chứa nước Du Sơn.
Ngu Thành Chấn nói chuyện chính, tắt nụ cười trên mặt, dường như mắt sưng lên một nửa mặt nhìn lên nghiêm khắc nói:
- - Đàm Khải Bình làm Bí thư Thành ủy, ở nhà họ Tống lại là trưởng bối của Thẩm Hoài, còn làm cho hắn thảm hại như vậy, cậu ở Du Sơn có chút xem nhẹ hắn ta, đều là nói ra không thể chấp nhận được cũng không phức tạp, chúng ta trước kia cho rằng Thẩm Hoài chủ động điều đến Du Sơn, là vì hắn không gánh vác được áp lực của Đàm Khải Bình gây ra, nhưng cũng có thể Đàm Khải Bình chỉ là muốn Thẩm Hoài cho hắn một bậc thang bên dưới, mà địa điểm và chức vụ cụ thể, Thẩm Hoài tự mình yêu cầu…
- - Nói như vậy thật là có thể nói thông.
Cao Dương như tỉnh ngộ nói:
- - Nếu Thẩm Hoài đã sớm nhìn vào Du Sơn, hơn nữa sớm có liên hệ với La Khánh, thì thật là làm cho người ta đau đầu rồi; trước đó điều Phùng Ngọc Mai đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, không phải là ném đồ ăn vào bát của hắn sao?
- Cũng không có gì phải đau đầu.
Ngu Thành Chấn nói,
- Thẩm Hoài nếu muốn gây sức ép ở Du Sơn, Du Sơn đất đai cằn cỗi, cậu cũng chẳng có gì cần tranh với hắn, chỉ cần tra ra vấn đề hồ chứa nước Du Sơn, không có quan hệ gì đến cậu, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì với cậu.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng lúc chú ý đến hồ chứa nước Du Sơn, huyện Du Sơn muốn che đậy cũng quá khó khăn, Ngu Thành Chấn cũng không thể tùy tiện chuyện gì cũng đều nhảy ra chống đối với Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, điều đó chỉ làm cho Ngu Thành Chấn rơi vào bị động.
Nhưng trong lời nói của Ngu Thành Chấn mang một tầng ý tứ khác, trong lòng Cao Dương cũng vui vẻ, lão vội vàng nói:
- - Hồ chứa nước Du Sơn tồn tại một số nguy hiểm, nhưng bởi vì là Du Sơn nhiều năm nay kinh thế khó khăn, thiếu đầu tư gây lên, đây là điều kiện khách quan hạn chế huyện Du Sơn, tôi cho rằng sẽ không tra ra vấn đề gì khác, cho dù có một số vấn đề nhỏ cũng không có liên quan đến tôi, tôi cũng đã yêu cầu Cục Thủy lợi thành phố nhiều lần chi ra kinh phí, tăng cường đầu tư vào hồ chứa nước Du Sơn, trong thành phố một đồng cũng không cho, xảy ra vấn đề cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho huyện…
Cao Dương hiện tại có hai lựa chọn:
Một là đá Lương Chấn Bảo đi, lão đến đảm đương Bí thư huyện ủy Du Sơn nghèo nàn, ngai vàng của Bí thư Huyện ủy còn kém xa với Chủ tịch huyện, nếu tạm thời không thể đá Lương Chấn Bảo ra, Cao Dương liền nghĩ có thể đi khỏi Du Sơn, điều đến nhậm chức ở Hà Phổ hoặc là ba quận trong thành phố cũng được.
Nghe lời nói của Ngu Thành Chấn là muốn điều lão đi khỏi Du Sơn, Cao Dương đương nhiên cũng vui vẻ, cũng biết bây giờ thành phố không phải là ao tù nước đọng, Ngu Thành Chấn lúc này điều lão đi khỏi Du Sơn khả năng rất cao.
Nhưng Cao Dương cũng lo lắng những lời nói này của Ngu Thành Chấn chỉ là làm yên lòng lão.
Tuy rằng trong thành phố có rất nhiều người đều hy vọng Thẩm Hoài có thể ở lại Du Sơn gây sức ép, tốt nhất vĩnh viên không trở về thành phố nữa, nhưng muốn Thẩm Hoài ở Du Sơn gây sức ép được lâu một chút, vẫn phải có người ở Du Sơn kiềm chế hắn, cố gắng để hắn mù quáng gây sức ép, gây sức ép không ra thể thống gì, như vậy mới có thể đạt được mục đích kéo hắn đến Du Sơn.
Cao Dương không hiểu lắm trong lòng Ngu Thành Chấn rốt cục là đối đãi với Thẩm Hoài thế nào, cũng không biết Ngu Thành Chấn có mục tiêu tiếp theo là gì.
Nếu mục tiêu tiếp theo của Ngu Thành Chấn là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng hoặc Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, khả năng trực tiếp xung đột với Thẩm hoài không lớn, đối với đi ở của Thẩm Hoài chắc chắn sẽ không quá quan tâm, trong thời gian hai năm qua Thẩm Hoài đã gây sức ép với Cao Thiên Hà, Đàm Khải Bình, nhưng không có mâu thuẫn gì với Ngu Thành Chấn.
Nếu Ngu Thành Chấn tiếp theo muốn trực tiếp thay thế Cao Thiên Hà làm Chủ tịch thành phố, vậy làm sao vui vẻ nhìn thấy thành phố Đông Hoa còn có một người khác, quyền phát biểu về mặt kinh tế, quyền lực về mặt kinh tế còn lớn hơn ông ta?
Cao Dương trong lòng suy nghĩ, nếu Ngu Thành Chấn thực sự muốn lão ở Du Sơn ứng phó với Thẩm Hoài cũng không có gì phải sợ, chỉ cần Ngu Thành Chấn bảo Lương Chấn Bảo nhường chức Bí thư huyện ủy cho lão là được.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Quan Trường
- Phong Khí Quan Trường
- Chương 445: Cô nữ sinh bảo mẫu