Chương 4: Ai có thể nhẫn khí thôn thanh?

Cát Vĩnh Thu muốn mượn quan uy của cái ghế chánh văn phòng đem Thẩm Hoài ép chặt, đâu tưởng đến Thẩm Hoài nhuyễn ngạnh gì cũng không ăn, khiến hắn cực kỳ bối rối, không biết làm sao để gặm cho được khối xương vừa thối vừa cứng này.

Vốn Cát Vĩnh Thu có thể báo cáo trực tiếp chuyện vừa rồi với Trần Minh Đức, dù nói thế nào thì phó thị trưởng thường ủy như Trần Minh Đức cũng thừa sức ép chặt Thẩm Hoài. Mặc cho có bênh vực cũng không khả năng để mặc Thẩm Hoài làm loạn ở xưởng thép như thế được.

Nhưng Cát Vĩnh Thu không nghĩ đến Thẩm Hoài vừa khí thế bức người lại đem đầu mâu trực chỉ bộ phận quản lý kinh doanh của xưởng thép. Tình thế này không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy nữa rồi.

Nhìn em rể phải mất nửa ngày mới dám rụt rè đứng lên, trên khuôn mặt sưng tấy dàn dụa vết máu, cũng không biết thương thế nặng đến mức nào. Cát Vĩnh Thu gắng khống chế nộ khí trong lòng, nhưng cảm giác ức chế như cuộn trào trong ngực, cả người run lên vì giận dữ.

Qua lúc lâu Cát Vĩnh Thu mới nhớ phải đưa em rể đi xuống phòng y tế chữa trị.

Thẩm Hoài liếc một vòng nhìn đám nhân viên ban an toàn sản xuất đứng trong phòng rồi quay sang nói với Cát Vĩnh Thu: “Cát bí thư trưởng, nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi về thị ủy trước.” Cầm một phần báo cáo lên, hắn cứ thế bước ra ngoài.

Dù có níu Thẩm Hoài ở lại, người mất mặt cũng là Cát Vĩnh Thu. Nếu đã không cách nào trị thằng ôn này, vậy tự nhiên hy vọng hắn biến đi cho khuất mắt càng nhanh càng tốt.

Cát Vĩnh Thu ngồi lại xuống ghế, mặt lạnh tanh không cất tiếng, để mặc Thẩm Hoài nghênh ngang rời đi. Những người khác càng bị khí thế Thẩm Hoài dọa sợ, không ai dám hé mồm, cũng không ai dám tiến lên an ủi Cát Vĩnh Thu một tiếng.

Nhân viên ở đây đều biết rõ quan hệ giữa Chu to mồm và Cát Vĩnh Thu, nhìn cánh tay run rẩy của y ai cũng đều biết hắn như thùng thuốc nổ chỉ chực bộc phát, ai còn ngu dốt đi trêu chọc? Muốn vỗ mông ngựa cũng phải tùy trường hợp, chí ít không phải là lúc này.

“Người trong xưởng thép chết đâu cả rồi?” Cát Vĩnh Thu vung tay, trút giận lên bộ chén pha lê đặt trên bàn. Chuyện xảy ra lâu thế này rồi mà không thấy một lãnh đạo xưởng nào chạy tới càng khiến hắn càng vừa giận vừa cáu.

“Cố xưởng trưởng có việc đột xuất phải đi Tân Tân, trước khi đi còn nhắc Chu trưởng ban tiếp đãi Cát bí thư trưởng ngài.” Một tên nhân viên dè dặt trả lời một câu, rồi lại nói tiếp: “Để tôi đi xem xem Từ xưởng trưởng có trong phòng làm việc không?” Nói xong liền quay người chạy đi ra.

***********************

Tuy mấy năm nay xưởng thép thành phố xuống dốc nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là xí nghiệp công nghiệp lớn nhất thành phố Đông Hoa, diện tích nhà xưởng mà nó chiếm dụng cực kỳ rộng lớn.

Thẩm Hoài vừa ra khỏi cửa liền từ tòa nhà văn phòng chạy ra, men theo khoảng công viên hẹp trước xưởng chính đuổi theo đám người Triệu Đông, tiểu Lê và Trần Đan.

“Đến trạm xe còn cần thêm một đoạn đường nữa, để tôi đưa mọi người đi!” Thẩm Hoài áp sát xe vào vệ đường, ló đầu ra nói.

Trần Đan với tiểu Lê hơi do dự, nhưng lại không tiện cự tuyệt; Triệu Đông không yên tâm, nên cũng chủ động theo lên xe.

Tiểu Lê hơi rụt rè, trên đường một mực trầm mặc không nói chuyện. Thẩm Hoài thỉnh thoảng liếc mắt qua khung kính, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mặt nàng đang nhìn lại. Không khí trong xe chìm dần trong an tĩnh và đè nén…

Đến trạm xe thị trấn Mai Khê, Thẩm Hoài ngừng xe lại, quay đầu về phía tiểu Lê và Trần Đan, nói rằng: “Thị ủy lấp liếʍ quen rồi, chuyện này chưa hẳn đã có kết quả tốt…”

Ở trước kia Thẩm Hoài không phải tên thư ký quèn cái gì cũng không biết. Nhưng năm nay hắn đều nhìn thấu những trò bẩn thỉu ở đất Đông Hoa này rồi. Hôm nay hắn đánh Chu to mồm, chất vấn đại quản gia thị ủy một trận, cùng lắm thì chịu kỷ luật, làm kiểm điểm, không có gì to tát cả, nhưng thị ủy cũng không khả năng ủng hộ phí bồi thường quá cao.

“Có thể tranh thủ được từng nào tiền bồi thường thì tốt từng đó; chỉ cần đủ cho tiểu Lê lên đại học là được rồi; cái khác cũng không cần quá kiên trì. Triệu khoa trưởng, anh cũng đừng vì chuyện này mà xung đột với người trong xưởng…”

Thẩm Hoài tìm được một cây bút trước vô lăng, xé vỏ bao thuốc gần đó ra, đem số điện thoại di động ghi lại trên giấy, hắn sợ đem cho tiểu Lê hay Trần Đan sẽ dẫn đến các nàng hiểu lầm, liền quay sang đưa cho Triệu Đông: “Triệu khoa trưởng, nếu có chuyện gì anh cứ gọi đến số này tìm tôi…”

Nhìn Triệu Đông với tiểu Lê, Trần Đan theo nhau xuống xe, Thẩm Hoài cố kìm nén cơn nhức nhối trong lòng, vội vã đánh xe rời đi.

Cũng may có Triệu Đông với Trần Đan theo bên người tiểu Lê mới khiến hắn hơi hơi yên tâm, không như vậy để một cô bé mới chưa đầy 16 tuổi như tiểu Lê cô khổ sống một mình, làm sao hắn có thể không rối ruột rối gan?

Trần Đan vén mấy lọn tóc xõa ngang trán ra sau tai, khuôn mặt nàng có hơi tiều tụy nhưng vẫn không giấu được vẻ tú lệ thanh nhã. Tuy mặc quần áo thô sơ đơn giản song không che nổi thân hình thành thục phong du, điểm này thì tiểu Lê còn lâu mới nổi bật được như nàng.

Trần Đan không chú ý đến đám người chờ xe đều không kìm được len lén nhìn mình, mà lại trông theo chiếc xe nhỏ dần đi xa đến xuất thần, rồi thở dài một hơi nghĩ: “Nếu chồng nàng, cũng là anh họ của tiểu Lê có chút khí phách như người vừa rồi, chắc hai chị em nàng đã không đến mức chịu nhục ở xưởng thép như vừa rồi.”

Cũng may trong xưởng thép còn có những đồng nghiệp trước đây của Hải Văn như Triệu Đông giúp đỡ chiếu cố, không như vậy sợ rằng ngay cả cửa văn phòng làm việc các nàng cũng không vào được.

Triệu Đông nặn tờ giấy ghi số điện thoại trên tay, mặt hơi đắng chát nói với tiểu Lê cùng Trần Đan: “Điều Thẩm thư ký nói cũng là thực tình, nhiều khả năng kết quả tốt nhất là tranh thủ được sinh hoạt phí cho tiểu Lê học lên đại học. Mà cho dù không được tiểu Lê cũng không cần bận tâm, tuy Hải Văn bất hạnh mất sớm, nhưng còn anh, rồi Hải Bằng, Chu Minh, mọi người đều là anh của em cả, tuyệt sẽ không để em chịu khổ…”

Nói thế này, trong lòng Triệu Đông cũng thầm tự trách mình vô dụng.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hắn không có bối cảnh gì, thật không dễ dàng mới dựa vào sự tự nỗ lực của bản thân leo đến cái ghế trưởng phòng kỹ thuật sản xuất trực thuộc ban giám đốc, tình thế không dung hắn đứng ra kháng tranh với đám người Cố Đồng, Chu to mồm.

Nhìn Thẩm Hoài lái xe rời đi, Triệu Đông cũng có phần hâm mộ.

Nghĩ mà xem, ở thị ủy hắn tuy chỉ là một tên thư ký tép riu, nhưng lại dám nghênh ngang đánh em rể Cát Vĩnh Thu ngay trong xưởng thép. Dám không kiêng không dè đem thân tín của Cố Đồng, đem trưởng ban an toàn sản xuất thống ẩu một trận. Xong việc vỗ vỗ mông đít, lông tóc vô tổn rời đi, thế này mới kêu mẹ hắn có bối cảnh a.

Những năm qua Triệu Đông mò bò lăn đánh, có chút sự tình cũng nhìn thấu rồi. Tuy đối với tay Thẩm thư ký này không hiểu rõ lắm, song chắc chắn bối cảnh hắn không thể tầm thường, tuyệt đối không chỉ là tên thư ký bé bằng hạt đậu trong phủ thị chính như cái vỏ bề ngoài.

*******************

Chu to mồm tuy bị tợn đập mấy quyền, nhưng da thô thịt dày, nhìn qua có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không quá đáng ngại. Đưa vào phòng y tế băng bó nghỉ ngơi một lúc là ổn.

So với mấy đấm trên mặt, thì việc bị công khai giày vò ngay trước mặt nhân viên mới khiến hắn thực sự lộn ruột. Đổi ai, có thể nuốt xuống cục tức kia? Nuốt xuống rồi không phải về sau thành trò cười cho toàn xưởng.

Then chốt là anh rể hắn đứng ở ngay bên cạnh, mắt trợn trừng nhìn vào hắn bị người ta hành hạ, điều này càng khiến hắn tức muốn điên.

Nửa khuôn mặt bị băng kín mắt, trở về phòng làm việc nhìn thấy nhân viên còn đứng chực ở đó, Chu to mồm càng nóng mặt, hóa thẹn thành giận, thanh âm bén nhọn rít lên: “Nên làm gì thì làm đi, đứng chực ở đây làm gì, đợi ăn cứt à?”

Cát Vĩnh Thu cũng ngồi ở trong phòng, cơn giận còn chưa hạ hỏa lại nhìn thấy bộ dáng như mèo rớt nước của em rể, hắn lại càng thêm chán nản.

“Anh rể a, thằng súc sinh kia đâu chỉ có đánh mặt em, đây là đánh mặt anh a, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”

“Nói nhảm lắm thế làm cái gì?” Cát Vĩnh Thu phiền chán hỏi lại, lòng nghĩ nếu mày có chút cốt khí, dù có đánh ngã Thẩm Hoài đương trường, không phải tao cũng có mặt nhìn người ư? Cái thằng ăn hại này, giờ mới biết mặt mũi khó coi?

“Em nào có nói nhảm? Thằng súc sinh kia không phải thư ký dưới quyền anh sao? Lại dám đánh em ngay trước mặt anh, xong việc còn vỗ vỗ đít bỏ đi? Anh nói xem, chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta không cười rụng răng mới lạ? Anh rể, không phải ngay con tép kia anh cũng không đập được chứ!”

“Mày không hiểu gì thì đừng nói lung tung.” Cát Vĩnh Thu như mèo giẫm phải đuôi, chỗ đau trong lòng bị chọc trúng, sắc mặt càng khó coi, nói rằng: “Cố Đồng có việc đi Tân Tân không ở trong xưởng, vậy mấy phó xưởng trưởng còn lại đâu, sao không ai vươn đầu tới? Mày biết đây là vì sao không?”

“Vì sao?”

Thấy em rể truy hỏi thuận theo ngữ khí chính mình, Cát Vĩnh Thu hận không được tát thêm cho hắn mấy bạt tai: đúng là đồ đầu heo.

Quan hệ giữa xưởng thép thành phố với thị ủy rất gần, xưởng trưởng Cố Đồng và mấy tay phó xưởng trưởng dưới quyền đều mò thấu rõ ràng quan hệ trong thị ủy.

Ai cũng đều biết mình là người của Cao Thiên Hà, còn Thẩm Hoài là thư ký của Trần Minh Đức. Thẩm Hoài đánh em rể ngay trước mặt mình, ngay trong phòng làm việc…. Nghe được tin động trời kia, mấy tay phó xưởng trưởng đó còn ai dám chui đầu ra lội nước đυ.c?

Cát Vĩnh Thu không thể không nhẫn nại giải thích cho thằng em rể: “Sợ là sợ Trần Minh Đức có ý để thằng súc sinh kia làm lớn chuyện.”

“Trần Minh Đức gây chuyện làm cái gì?”

“Mày là ngu thật hay giả ngu đấy?”

Đối với thằng em rể bất học vô thuật, chỉ biết ăn nhậu, bài bạc, gái gú này, Cát Vĩnh Thu thực sự thất vọng thấu đỉnh. Nhưng muốn dàn xếp chuyện này còn cần vỗ an tình tự hắn trước đã, không như vậy hắn chạy đến chỗ chị ruột loạn cắn lung tung, vậy nhà mình đừng hòng mà yên ổn, chí ít cũng phải bị một trận gà bay chó sủa.

“…Trần Minh Đúc là do trên tỉnh trực tiếp phái xuống Đông Hoa, vừa đến liền là thường ủy thị ủy, tiếp đó lại đảm nhiệm phó thị trưởng phụ trách kinh tế…. Rõ ràng trong tỉnh hy vọng muốn Trần Minh Đức thay Cao thị trưởng a.”

“Hả?” Chu to mồm làm sao nghĩ đến sau lựng còn nhiều khúc chiết như vầy, mồm hắn há hốc như gà gỗ, mặt vẫn còn đau nhức không thôi song trên mồm lại không dám cất tiếng nữa.

Hắn đã hơi hiểu ra rồi, hắn biết Cao thị trưởng mà bị đạp xuống, vậy ngày lành của anh rể hắn cũng đến hồi kết. Mà anh rể không còn ngày lành, vậy những ngày ăn hương uống cay của hắn trong xưởng thép liền cáo chung… Nghĩ đến đấy, Chu to mồm cảm thấy bị đánh một trận như vừa nãy đã không tính được cái gì, mất mặt thì mất mặt thôi, chỉ cần không mất ghế là được.

Thấy em rể yên lặng, Cát Vĩnh Thu mới nhấn giọng nhắc nhở thằng em:

“Mày phải biết giờ Cao thị trưởng không được đi lầm một nước cờ nào, không thể để Trần Minh Đức tìm ra cớ gây chuyện. Được rồi, ta phải báo cáo chuyện này với Cao thị trưởng cái đã, mày đứng bên cạnh đừng cất tiếng….