Qua mãi một lúc, cảm giác thấy mông đít không còn tê rần như trước, Chu Dụ ngượng ngập đưa tay sờ sờ, ấn ấn thấy vẫn còn đau, nhưng đã có thể chịu được.
“Sớm này chính phủ có hội nghị cần chuẩn bị, không thể để lỡ được.” Chu Dụ giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa thẳng người liền đau nhói, cả người rung lên, Thẩm Hoài vội đỡ chắc cho nàng.
Vừa vươn tay đỡ thì cảm giác đàn hồi, mềm mại kia như ngọn lửa nóng ấm trực tiếp rót vào tâm trí Thẩm Hoài. Làm thằng đàn ông, hắn không khỏi tâm mê ý loạn.
Chu Dụ cũng không để ý đến mình đang cùng Thẩm Hoài nửa đứng nửa ôm tại một chỗ nữa rồi, cứ thế để hắn dìu đến phòng thay đồ. Có điều tuy cúi đầu không nhìn mặt hắn, song vẫn cảm thấy “phía dưới” của hắn như đang gồ lên, trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn.
Là một người đàn bà từng trải, đương nhiên Chu Dụ biết phản ứng thân thể kia đại diện cho cái gì.
Cho dù nàng biết Thẩm Hoài không phải đối tượng tình nhân tốt, cho dù có đi ra nɠɵạı ŧìиɧ, nàng cũng sẽ không chọn hắn. Song phản ứng thân thể không phải là thứ đầu óc cứ muốn khống chế là được, chắc đây là do nàng tịch mịch quá lâu, loại tịch mịch này, không phải lúc đêm khuya yên tĩnh có thể một mình giải quyết triệt để được.
Thẩm Hoài muốn cưỡng nhẫn không quá mất mặt, nửa ôm nửa dìu thân thể đầy đặn của Chu Dụ mà như đang chịu tội.
Đàm Khải Bình không đến Đông Hoa thì thôi, ông ta mà tới liền trực tiếp thay thế Ngô Hải Phong, quan hệ giữa song phương sẽ căng thẳng đến cực điểm, mà Chu Dụ với Ngô Hải Phong là quan hệ chú cháu, mình không thể dính vào quan hệ quá sâu với nàng được.
Nếu không phải ném một cô gái xinh đẹp thế này xuống đất là hành vi rất vô đạo đức thì Thẩm Hoài hận không được thả nàng xuống đây mà rời đi cho nhanh. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thán: Vì sao có một số người lại chết trên bụng đàn bà? Vì sao có nhiều đàn ông như con thiêu thân lao vào chết trên bụng đàn bà thế kia?
Nửa ôm nửa dìu Chu Dụ đến phòng thay đồ nữ, trong phòng không có người khác, Thẩm Hoài nói với nàng: “Chu bí thư trưởng, tôi đứng sau tường, nếu cô có gì bất tiện cứ gọi, tôi sẽ nhắm mắt vào đó…” Nói xong liền đi ra đứng trước cửa phòng, thở phào một hơi thật sâu.
Chu Dụ đã thấy quen đàn ông chen đến trước mặt, trước đây cũng từng nhận định Thẩm Hoài là thằng súc sinh háo sắc, nhưng hôm nay thấy khi đối diện với thân thể thành thục dụ người của mình, biểu hiện của hắn lại vụng về như cậu nhóc mới tập yêu, lại nghe thấy tiếng thở phào trút ra bên ngoài, liền cảm giác thấy buồn cười không thôi.
Cái chết của Trần Minh Đức khiến ấn tượng của nàng với Thẩm Hoài bị lật đổ một lần, tâm kế mà hắn biểu hiện ra khiến bất kỳ kẻ nào khi đối mặt hắn đều cảm thấy lạnh gáy… Một tên thư ký phủ thị chính tép riu liền có thể đem bí thư thị ủy, thị trưởng, chánh văn phòng phủ thị chính đùa giỡn trong lòng bàn tay, tâm cơ như vậy có mấy ai có thể so?
Lúc ấy ấn tượng của nàng về Thẩm Hoài lại bị lật đổ thêm lần nữa, tự nhiên cảm thấy hắn cũng hơi hơi đáng yêu. Lại nghĩ, khi biết hắn sẽ tới Mai Khê, mình liền yêu cầu được đi Đường Ấp. Làm thế, là sai, hay là đúng?
Chu Dụ nhịn đau thay xong quần áo, ngồi xuống ghế chải chuốt mái tóc ướt, đợi Thẩm Hoài thay quần áo xong mới nhờ hắn dìu đỡ ra khỏi bể bơi… Lần này ngã thật thảm, mông đít hãy còn tê rần rần, Chu Dụ cũng không cố được quá nhiều, mang tiếng là Thẩm Hoài dìu đỡ, nhưng cơ hồ cả người nàng đều sấp lên vai hắn.
“Cô ngồi xuống chỗ bậc thềm một lát, để tôi gọi taxi.” Thẩm Hoài nói. Tuy chỗ này khá gần thị ủy, nhưng với bộ dạng như Chu Dụ bây giờ hiển nhiên không thể tự về được. Quanh đây lại không có trạm xe bus, sớm thế này cũng chưa có taxi nào qua đây, phải đi ra ngoài phố lớn mới vẫy được xe.
Giờ Chu Dụ mới ngớ ra, hình như chiếc xe mà Thẩm Hoài sử dụng trước đây là bị nàng sai người thu lại.
Nàng không thể để người khác biết chuyện giữa nàng và Thẩm Hoài trong bể bơi, có một số chuyện lỡ truyền đi ra, hậu quả rất khó tưởng tượng. Chu Dụ thầm than một tiếng, giờ thì tốt rồi, muốn lén lút để Thẩm Hoài đưa về cũng không xong, đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà, liền quay sang hỏi Thẩm Hoài: “Cậu có mang điện thoại theo không?”
Thẩm Hoài thầm nghĩ cũng phải, cho dù không điều xe công vụ, nếu Chu Dụ muốn dùng xe không phải một cú điện thoại là xong ư? Liền từ trong ba lô lấy điện thoại ra đưa cho nàng.
Chu Dụ bấm một dãy số, Thẩm Hoài nhìn nàng đứng đó nhăn nhó, biết còn chưa đỡ đau, liền đem áo khoác cởi ra nhét vào ba lô rồi thả xuống bậc thềm, nói: “Cô ngồi xuống đây, sẽ đỡ đau hơn một chút.”
Ba lô nhồi đầy quần áo, ngồi lên khá mềm mại, cảm giác không kém so với ngồi ghế sofa. Chu Dụ không khỏi cảm thán: Nhìn thế này chứ cũng có vẻ là người tinh tế, sao trước đây một điểm cũng không nhìn ra nhỉ?
Mãi đến giờ Thẩm Hoài mới có thời gian rảnh rỗi đi quan sát Chu Dụ trong bộ quần áo vừa thay.
Có lẽ nàng định bơi xong rồi mới về nhà thay quần áo đi làm nên không mặc bộ quần áo văn phòng nhìn có vẻ nghiêm túc lúc bình thường.
Trên người là một chiếc áo khoác đỏ đơn giản, vạt áo rất dài, rủ xuống cả bờ mông, quần dài quấn xà cạp đen tôn đôi chân dài trắng nõn của nàng ra, tóc ướt xõa lên bờ vai, khuôn mặt không trang điểm vẫn gần như hoàn mỹ, cặp lông mi dài và đôi mắt sáng ngời… Thẩm Hoài vừa quan sát vừa nghĩ: Đây mới đúng là khí tức mà một cô gái xinh đẹp nên có!
Nói đúng ra thì tuổi thực của Thẩm Hoài còn lớn hơn Chu Dụ, khi tĩnh tâm quan sát nàng, trong lòng hắn liền có chút ưu thế về mặt tâm lý.
Rất nhanh một chiếc xe Benz màu xám chạy tới, dừng ngay trước cửa lớn bể bơi thành phố. Người trong xe hình như đang đánh giá bên này, ngừng mất mấy giây cửa xe mới mở ra, đi xuống là một nam thanh niên mặc comle trắng, vừa bước tới vừa chằm chằm nhìn Thẩm Hoài.
Cậu thanh niên kia khá là anh tuấn, thân hình cao to, môi hồng răng trắng, vừa nhìn liền biết là chị em ruột của Chu Dụ.
“Tôi là Chu Tri Bạch.”
Thành niên kia không để ý đến chị gái, mà lại trực tiếp vươn tay về phía Thẩm Hoài, bàn tay thon dài, được trang điểm cắt tỉa qua, hiển nhiên sạch sẽ một cách quá đáng.
Thẩm Hoài nhìn ra trong mắt hắn nhiều ít có chút địch ý, đại khái là cảm thấy không đáng khi nhìn thấy Chu Dụ đi quen biết với loại người như mình.
Thẩm Hoài không để ý đến Chu Tri Bạch – một trong Đông Hoa tứ đại công tử mà chỉ chuyển đầu hỏi Chu Dụ: “Đây là em cô?”
Địch ý mà Chu Tri Bạch lộ ra Chu Dụ có thể cảm nhận được, nhưng điều khiến nàng kỳ quái là biểu hiện lúc này của Thẩm Hoài.
Vừa rồi, Thẩm Hoài còn là một người đàn ông vụng về mà tinh tế, thì nay như biến thành kẻ khác, tức thì đem khí thế của Tri Bạch vốn kiêu ngạo quen rồi áp xuống, thậm chí còn làm như không để ý đến sự hiện diện của Tri Bạch, trực tiếp bỏ hắn xếp sang một bên.
Chu Tri Bạch hậm hực thu tay về, vô thức nắm chặt nắm đấm. Ở Đông Hoa chưa từng có ai cố ý khinh thường hắn như thế, nộ khí chẳng mấy chốc cuộn lên trên đầu. Nếu không phải đang ở trước mặt chị gái, nếu không phải lo lắng đến khả năng thằng cha này và chị gái có quan hệ không tiện cho người ngoài biết, hắn không chắc rằng mình có thể nhịn không táng thằng chó đẻ kia được trong bao lâu nữa…
Chu Dụ cũng không muốn để em trai biểu hiện như gà chọi trước mặt Thẩm Hoài, như thế chỉ khiến người ta xem thường Chu gia: “Tri Bạch, lễ phép một chút, tiểu Thẩm là đồng nghiệp của chị ở phủ thị chính, sáng nay nhân tiện gặp nhau ở bể bơi, may mà có cậu ấy không thì đúng là kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh…
Thẩm Hoài và Chu Tri Bạch một trái một phải dìu Chu Dụ lên xe, nhìn xe Benz hất bụi mà đi, đột nhiên Thẩm Hoài nhận ra có thể được “khinh thường” qua Đông Hoa tứ đại công tử thế này, thật đúng là con mẹ nó sảng.
Lại nghĩ về bản thân, nếu không phải bị gia tộc bỏ rơi, đừng nói đem cái gọi là Đông Hoa tứ công tử giẫm dưới chân, trong đám con ông cháu cha thành tứ cửu* hắn hẳn cũng phải là nhân vật có máu mặt.
*thành tứ cửu: Thành Bắc Kinh, bốn mặt chín cửa nên còn được gọi là thành tứ cửu.
**************************
Xe rẽ lên đường Tân Ngu, Chu Dụ mới rời mắt khỏi kính chiếu hậu, cũng chú ý đến vừa rồi Tri Bạch cứ quan sát Thẩm Hoài mãi, liền hỏi rằng: “Em thấy người kia thế nào?”
“Chị, em thấy chị mờ mắt thật rồi. Dù Cố Tâm Vũ có nằm bệt trên giường cũng mạnh hơn tiểu tử kia trăm lần.” Chu Tri Bạch bực bội nói, hắn không ngờ được chị gái lại chọn loại người kia làʍ t̠ìиɦ nhân.
Cố Tâm Vũ nằm liệt trên giường, chị gái đi ra tìm tình nhân, Chu Tri Bạch không cảm thấy có gì không đúng, nhưng hắn không tin ánh mắt chị mình lại kém thế này. Để chuyện này truyền ra, mặt mũi Chu gia cũng mất sạch.
“Em nghĩ đi đâu đấy, tiểu Thẩm chỉ là đồng nghiệp trong phủ thị chính thôi. Chị ngã ở cạnh bể bơi, hắn mới giúp đỡ một lát, sao trong đầu em toàn nghĩ những chuyện dơ bẩn thế!” Chu Dụ vừa thẹn vừa giận, nàng muốn để em trai đoán xem con người Thẩm Hoài có lợi hại hay không, ai ngờ hắn nghĩ lệch sang chuyện khác. Lại cảm thấy có giải thích sao đều không rõ ràng, liền trách cứ Tri Bạch mấy câu rồi dứt khoát ngậm mồm cho yên chuyện.
Chu Tri Bạch thấy chị gái xem mình như đứa đần, cũng tức tối hừ lạnh một tiếng, lòng nghĩ: Đồng nghiệp trong phủ thị chính… Hừ hừ, thế sao mới sáng bảnh mặt ra cả hai đã đến bể bơi thế này, nói không có quan hệ, xem tôi là con nít ba tuổi chắc?
Hai chị em mặt lạnh nửa ngày, Chu Tri Bạch lái xe đưa chị gái đến khu biệt thự thường ủy, đợi lúc người giúp việc đi ra đón, mới đánh phá bình tĩnh nói: “Việc này em sẽ không nói với anh rể, nhưng chị chọn người thì nên cẩn thận chút, tên tiểu bạch kiểm vừa rồi, em thấy không xứng.”
Chu Dụ thấy em trai cho rằng nàng chịu không nổi tĩnh mịch mới chạy ra ngoài tìm tiểu bạch kiểm, vừa buồn bực vừa buồn cười, dứt khoát không để ý đến hắn, nói: “Em cứ quản chắc chuyện phong lưu của em là được rồi, giờ còn quản đến cả trên đầu chị nữa?”
“Mẹ, sao mẹ lại về với cậu?” Lúc này có một bé gái mặt mũi thanh tú, mặc váy hồng từ trong nhà chạy ra, tiếng trẻ con ngây thơ trong vắt cứ vang lên ríu rít không ngừng…
Nàng vừa xuất hiện liền xoa đi không khí cương cứng giữa Chu Dụ và em trai.
Đến giờ Chu Dụ đã đỡ đau hơn nhiều, tuy còn tê tê nhưng xương cốt không đánh ngại, liền xuống xe, mặc kệ Chu Tri Bạch vừa lái xe rời đi vừa cằn nhằn.
Hiển nhiên Chu Tri Bạch không định dễ dàng bỏ qua như vậy, vừa lái xe ra đường lớn, liền cầm lấy điện thoại trước vô lăng, bấm một dãy số: “Tiểu Chu, là tôi, trong phủ thị chính bọn cậu có phải có một thằng nhóc họ Thẩm, tầm 24 – 25 tuổi… Đúng, đúng, chính là hắn, mặt gầy, tái nhợt, như bôi phấn ấy. Tốt, tốt, tôi biết rồi…” Nói xong liền thả điện thoại xuống, mày đầu nhíu chặt, hắn nhận định rằng chị hắn cả ngày bắt nhạn nhưng lần này thật bị nhạn mổ mắt. Có điều nếu đi nhúng tay vào can thiệp thì cũng không tiện… lại nghĩ đến bộ dạng tức tối của chị lúc nãy, hắn hơi thất thần không biết phải làm sao…