Chương 9

Nguyễn Hi nói và để hệ thống gọi ra khỏi phòng tiểu phẫu.

Diêu Băng còn chưa kịp có phản ứng, toàn bộ phòng khám bệnh đã biến dạng.

Căn phòng khám bệnh tối giản màu trắng ban đầu rộng 100 mét vuông, ở chính giữa trần nhà từ từ thả xuống một bàn giải phẫu hình bầu dục dài hai mét, rộng một mét...

Diêu Băng chưa thấy qua công nghệ cao như vậy bao giờ, ngây người một lúc lâu.

Nguyễn Hi vỗ nhẹ bờ vai của hắn,nói: “Nằm lên trên đi.”

“ Ạch……”

Diêu Băng ngơ ngác đi tới khoang giải phẫu.

Nguyễn Hi ở bên cạnh hắn, duỗi tay vỗ vỗ khoang mổ, mở miệng nói: “Lucy, thực hiện cắt bao qυყ đầυ cho bệnh nhân."

Lucy : 【 Rất vui được phục vụ ngài .】

Giọng nữ máy móc rơi xuống, khoang giải phẫu mở ra.

Bên trong trống không, cùng giường bệnh bên ngoài dường như không có khác biệt nào.

Diêu Băng mang theo tò mò nằm xuống, chỉ chốc lát sau, cửa chậm rãi khép lại.

Rõ ràng là cái nắp màu trắng , nhưng hắn ở bên trong, lại có thể nhìn thấy mặt của Nguyễn Hi nghe được giọng nói lạnh lùng của nàng: “Diêu Băng, đừng ngủ.”

“..ạch…… Được.”

Diêu Băng không hiểu lắm nàng vì cái gì mà nhắc nhở hắn như vậy.

Khoang giải phẫu này trông thật kỳ quái, sau khi nằm xuống cũng không có cảm giác gì đặc biệt…… ơ, không đúng, trước mặt khoang bỗng nhiên xuất hiện hình chiếu, chính là cả người hắn đang ở trạng thái nằm bên trong…

Ngay sau đó, hắn lại thấy hai đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của phụ nữ duỗi ra từ hai bên trái phải của khoang, mỗi người đều cầm dụng cụ phẫu thuật.

Một bàn tay trái nhấc dươиɠ ѵậŧ của hắn lên, đo và vẽ lên đó, rồi đặt xuống bút cảm ứng , rồi bôi lên một lớp chất lỏng, cảm giác hơi lạnh xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, đột nhiên một chút du͙© vọиɠ cũng không có nữa rồi.

Sau đó, Diêu Băng liền thấy hai bàn tay vô cùng lưu loát cắt bỏ phần bao qυყ đầυ thừa một cách chính xác, nhanh chóng để lộ nó ra.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến một phút, bàn tay lột bao qυყ đầυ lấy ra một dụng cụ hình vuông đeo vào dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Công cụ loé lên một tia sáng màu lam nhạt, ban đầu không có nửa điểm đau đớn, còn bây giờ Diêu Băng dần dần cảm thấy tê ngứa,nóng râm ran. Nhịn xuống, sau khi duỗi tay bắt đầu cào du͙© vọиɠ , cảm giác này nhanh chóng liền biến mất.

Lại ngẩng đầu lên thì khoang giải phẫu chậm rãi mở ra, nhìn thấy ánh mắt trong veo của Nguyễn Hi, nói với hắn: “Giải phẫu hoàn thành, có thể ra rồi.”

Diêu Băng: “……”

Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không tin!

Nguyễn Hi kéo Diêu Băng từ trong khoang ra ngoài, mang bao tay chạm vào dươиɠ ѵậŧ vừa mới làm xong và nhận xét sau khi kiểm tra: “Làm xong nó thật đẹp, ngươi có thể nhìn xem.”