Chương 5

9

Tống Xuân Hoa yêu Triệu Kiều một cách điên cuồng. Một tháng sau khi ra tay với cậu ta, cô ta không những không chán mà còn yêu cậu ta say đắm hơn, thậm chí còn theo đuổi đến tận trường học, lấy cái cớ là "đến thăm Tiểu Mẫn", thực chất chỉ để gặp Triệu Kiều.

Sau khi về nhà, tiểu Mẫn đã phàn nàn chuyện này với tôi.

“Con đã vào đại học rồi mà mẹ vẫn đến trường gặp con, thật xấu hổ. ”

“Ai bảo con ít về nhà như vậy, mẹ cũng chỉ là nhớ con thôi.”

Lời nói ra đến bản thân tôi còn không tin, nhưng tôi thực sự không nỡ để Tiểu Mẫn biết những điều tồi tệ này.

"Mẹ còn hỏi con về Triệu Kiều." Tiểu Mẫn có vẻ rất khó hiểu.

"Mẹ lo lắng xung quanh con có bạn học xấu đấy, cũng là điều bình thường thôi."

“Con đã học đại học rồi đó!”

“Ha ha, Tiểu Mẫn nhà chúng ta bây giờ đã là một cô gái trưởng thành rồi, đợi mẹ con về bố sẽ nói với cô ấy.”

“Hơn nữa sao Triệu Kiều có thể bị coi là bạn xấu được, trong trường con không có bạn học nào tốt hơn cậu ấy.”

“Ồ?”

Tiểu Mẫn trước giờ luôn để mắt cao hơn đầu*, thật không ngờ đánh giá của nó về Triệu Kiều lại cao như vậy.

*Mắt cao hơn đầu: có tầm nhìn sắc bén hoặc tính cách kiêu ngạo.

"Thành tích tốt, thông minh, ngay thẳng, con người lại chính trực."

"Vậy xem ra cậu ta thực sự là một đứa trẻ tốt."

"Đúng vậy, vốn dĩ cậu ấy đến bữa tiệc của anh là con đã bất ngờ lắm rồi, bây giờ mẹ lại còn hỏi thăm cậu ấy, mọi người rốt cuộc là muốn làm gì vậy?”

“Ha ha ha ha, chúng ta đều đang quan tâm con mà thôi.”

Tôi một bên cười sang sảng, trong lòng lại đang tính toán. Xem ra lần này Tống Xuân Hoa thực sự nghiêm túc. Cũng tốt, sau khi tôi đuổi được cô ta đi, trong nhà yên tĩnh, tôi và Tiểu Mẫn cũng sẽ có một cuộc sống ổn định.

Bao nhiêu năm nay, chỉ có Tiểu Mẫn yêu thương và kính trọng tôi như một người cha, trong lòng tôi cũng chỉ coi con bé là người thân của mình. Tống Xuân Hoa kiêu ngạo như vậy, Mã Khang Vệ lại hèn nhát, gia đình loạn lạc, công ty khó khăn, chỉ có Tiểu Mẫn mới là ánh sáng trong cuộc đời tôi, là động lực để tôi sống tiếp. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Mẫn. Đến lúc đó, dù nó muốn kế thừa công ty hay làm gì khác cũng được, tôi thuận theo con bé.

Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Những gì Tống Xuân Hoa làm bây giờ giống hệt như năm đó khi cô ta nhất quyết yêu và gả cho tôi. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười khổ một tiếng, đồng thời cảm thấy bất lực.

Hóa ra người cô ta yêu luôn là tôi của thuở niên thiếu, mà bây giờ tôi đã già, đã thay đổi, không còn là chàng thiếu niên mà cô ta từng yêu nữa rồi. Vì vậy, cô ta đã tìm một chàng trai giống tôi nhưng giỏi hơn tôi, rồi điên cuồng lao vào.

Cả hai chúng tôi đều thật thảm hại và nực cười.

Tôi biết, cơ hội mà tôi đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đến rồi.

10

Tôi không ngừng lắng nghe động tĩnh của Tống Xuân Hoa và Triệu Kiều. Cô ta nhiệt tình như lửa, nhưng dần dần, cậu ta đã mất đi sự nhiệt tình của mình.

Cô ta nói: "Tôi có thể cho cậu mọi thứ."

Triệu Kiều lại trả lời: "Tôi cần mọi thứ từ cô để làm gì?"

Cô ta hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"

Triệu Kiều nói: "Tôi chẳng muốn gì cả, cái gì tôi cũng có rồi."

Cô ta lại hỏi: “Vậy khi nào cậu lại tới tìm tôi?”

Triệu Kiều trả lời: “Đợi khi nào tôi có thời gian đi”, sau đó liền cúp điện thoại.

Cô ta như một thiếu nữ mới bước chân vào tình yêu, bối rối, hoảng loạn, đa nghi và đầy tính chiếm hữu.

Cô ta đi tới đi lui trong phòng một lúc lâu rồi lại gọi cho Triệu Kiều: "Tối nay đến tìm tôi."

"Tôi đã nói là tôi không..."

"Tôi không phải đang cầu xin cậu. Tối nay nếu cậu không đến thì hậu quả tự chịu, tôi sẽ không mềm lòng thương xót cái con đấy đâu."

Nói xong, cô ta nhanh chóng cúp điện thoại như sợ lại phải nghe lời từ chối của Triệu Kiều.

Cô ta sẽ không mềm lòng thương xót ai?

Xem ra giữa hai người bọn họ có tồn tại người thứ ba, mà chính người đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến mối quan hệ của họ.

Mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.

Đêm đó, Triệu Kiều thật sự đến gặp cô ta, họ đã cãi nhau một trận trong phòng.

Lúc đầu, Tống Xuân Hoa nói có thể bày mưu g.i.ế.t tôi rồi cưới Triệu Kiều, sau đó toàn bộ tài sản trong gia đình sẽ là của cậu ta.

Triệu Kiều cực kỳ hoảng sợ, nghĩ rằng cô ta thực sự bị điên rồi.

"Ý cậu là gì?" Giọng điệu của Tống Xuân Hoa rất lạnh lùng.

"Cho dù chúng ta có ở bên nhau, kết hôn, sau đó thì sao, chúng ta không cần sống nữa à?”

Tống Xuân Hoa im lặng.

"Người thân và bạn bè của tôi và cả của cô, họ sẽ nghĩ gì về chúng ta, rồi sau này chúng ta sẽ phải tiếp tục sống như thế nào?"

“Cô thực sự cảm thấy tình yêu của mình còn vĩ đại hơn cả bầu trời sao?”

“Rời xa bạn bè và vòng quan hệ này, chúng ta có thể có bao nhiêu bản lĩnh?”

“Chúng ta sau này sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp nữa đâu.”

“Tôi không hy vọng cô sẽ phải chịu những áp lực đó, tôi đây chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.”

Triệu Kiều nói có lý.

Tống Xuân Hoa trầm mặc hồi lâu.

“Thật ra cậu căn bản không sợ những chuyện này, đúng không?”

“Hả?”

“Cậu chỉ muốn ở bên cái con đấy thôi, không phải sao?”

“Tôi đang suy nghĩ cho cô…”

“Vậy thì cậu theo tôi đi.” Tống Xuân Hoa nói.

“Cô nói cái gì vậy?”

“Tôi không cần gì hết, chỉ cần cậu. Chúng ta đi đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Có thể không giàu sang phú quý như bây giờ nhưng cứ tiếp tục sống tốt, như vậy là đủ rồi.” Tống Xuân Hoa nói ra điều làm người ta kinh ngạc.

“Cô đừng làm loạn nữa…”

“Cậu sợ rồi. Cậu không phải vì tôi mà là vì con ả đó.”

Triệu Kiều rơi vào trầm mặc.

"Tôi nói cho cậu biết, Triệu Kiều, cậu không bao giờ có thể ở bên ả ta. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, các người không thể nào ở bên nhau đâu."

Giọng điệu của Triệu Kiều cũng trở nên kích động: "Cô điên rồi!"

“Tôi điên rồi, điên vì cậu đấy!”

Lại là một khoảng lặng.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây." Triệu Kiều nói.

"Ba ngày nữa chúng ta sẽ rời đi."

Tống Xuân Hoa nghe được lời này, liền hưng phấn ôm lấy cậu ta như ôm lấy một tương lai hạnh phúc, đâu biết rằng cô ta không chỉ đi vào cơn ác mộng đời mình mà còn kéo tôi vào thời khắc đen tối và đau đớn nhất của cuộc đời.