Chương 2: Ký túc xá số 666
Một chiếc Audi màu đen sáng loáng dừng lại trước cổng chính trường đại học. Dương Bảo Nghi nâng kính mắt lon ton nhảy xuống, thật không may mắn cho cô nàng, gót giày nhọn vấp phải hòn đá nhỏ, cô nàng oanh liệt dùng tư thế ếch vồ mồi chụp đất.
Bên kia, Vương Thiên Minh lừ mắt nhìn tư thế "Không được đẹp cho lắm" của đồng đội kiêm bà xã nhà mình.
Ách! không biết tổng bộ nghĩ như thế nào lại cho nàng vào đội đặt nhiệm hàng ma nhỉ???
"Ô ~~~ Ông xã! thật xui xẻo!" Nhất định âm khí chỗ này quá nặng! Nhất định là vậy rồi!!!
Dương Bảo Nghi vừa phun cát trong miệng "Phèo phèo!" Mấy tiếng vừa oan ức làm nũng.
Vương Thiên Minh lấy từ ba lô ra chai nước suối cho cô nàng súc miệng. Không nói gì, chỉ lẵng lặng nhìn xung quanh.
Âm khí, oán khí, tà khí... một loạt những thứ không khí quỷ dị đều xuất phát từ một căn phòng mà lan rộng ra toàn bộ khuông viên của trường.
Sắc mặt Vương Thiên Minh càng lúc càng trầm, không mặn không nhạt phun ra một câu: "Không giống như người!".
Mà Dương Bảo Nghi nghe xong câu này lập tức đem ngụm nước đang ngậm trong họng dâng tặng hết cho hắn làm đẹp da mặt.
Tên nào đó hình như đã quá quen thuộc với cảnh này, đen mặt rút khăn giấy ra chùi chùi, chùi đến là khô- sạch- sáng!!!
Sau khi lau xong liền túm cổ bà xã lôi sền sệt vào trường.
Dương Bảo Nghi không ngừng trong lòng nhai lại n câu mắng người sắp thuộc làu đến nơi.
Hừ hừ! Ông xã thúi, dám mắng cô không phải người à?!?!
"Ông xã! Anh xem kìa!" Dương cô nương to mồm la quang quát.
Vương Thiên Minh theo hướng tay cô chỉ nhìn sang.
Bên này, Dịch Vương Thiên Anh vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, hai tay choàng hai bên, câu cổ Phùng Ngọc Nhi và Phùng Thanh Thanh. Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói "đã lâu không nghe".
Phùng Ngọc Nhi nhanh hơn một bước, mỉm cười, sau đó trưng ra bộ dáng chủ nhân gọi thú cưng hết sức biếи ŧɦái: "Ai u! Cẩu cẩu! Cẩu cẩu phu! Hai người cũng đến à?!"
Vương Thiên Minh nhìn ba người, chầm chậm giật chai nước trên tay Dương Bảo Nghi, sau đó nhắm hướng Phùng Ngọc Nhi ném tới.
"Con bà nó! Nhà ngươi chán sống???" Người nói câu này là Dịch Vương Thiên Anh.
Nguyên nhân ư?
Chính là bạn Ngọc Nhi của chúng ta vô cùng tinh mắt né sang bên, còn rất "thuận tay" và "Vô ý" đẩy Dịch Vương cô nương vào lãnh đạn.
Làm xong mới thấy... Amen, Amen! Tội lỗi tội lỗi!!!
"Mầy là thằng nào?" Vương Thiên Minh nhíu nhíu mày, nhìn tên này tương đối quen nhưng chẳng biết đã gặp khi nào "Thiên Anh tỷ nhà ta đâu?"
"Ông nội nhà ngươi đây!" Dịch Vương Thiên Anh tức giận trừng mắt, chỉ thiếu nước ôm tim bậc ngửa ra thôi.
Cô cùng lắm chỉ thay đổi hình thức bề ngoài có một chút,"đẹp trai" hơn một chút, khí phách hơn một chút, có cần khoa trương đến mức không nhận ra hình dáng luôn không??? Hừ Hừ!
(TG: Ói ra mật !! =.=")
Năm người lúc trước ở khu huấn luyện chính là bạn tốt, sau khi kết thúc khóa đào tạo mới phân ra năm người hai nơi, nhưng là có nhiệm vụ gì cũng giúp nhau thực hiện.
Vương Thiên Minh quăng bà xã qua một bên, sãi bước đến bên cạnh Dịch Vương Thiên Anh, hai tay nắm nắm nhàu nhàu mặt cô, còn cả gan nắm tóc cô giật giật.
"Thiên Anh?"
Cô nàng nào đó gật đầu.
Sau đó chính là... Vương Thiên Minh chân chó* tay bắt mặt mừng, làm như chuyện quăng chai lên đầu cô không phải do anh làm ra, ngô nghê "Hắc hắc" cười hai tiếng, hỏi thăm sức khỏe, tình hình kinh tế gia đình, vân vân và mây mây.
(Chân chó* : Chỉ hành động nịnh bợ, xum xoe)
Dịch Vương Thiên Anh có một loại xúc động muốn cắn người.
Phùng Ngọc Nhi mỉm cười đá đá Dương Bảo Nghi vừa bị chồng quăng ngồi một cục như oán phụ ở trong xó.
Cô nàng nào đó bị đá, ngẩn mặt nhìn Phùng Ngọc Nhi, thấy cô đang đưa tay nâng nâng loại kính mắt giống như mình, lập tức vui như đi xa giữa đường gặp cố hương:
"Nhi bảo bối, chúng ta rất ăn ý phải không???"
Phùng Ngọc Nhi cười đến là xuân về hoa nở, tươi rói như hồ ly, sau đó lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Không phải!" Mà hai chữ này dù ngắn nhưng lại thành công dập tắc đi ngọn lữa nhiệt tình đang bùng cháy hừng hực trong ngực Dương Bảo Nghi.
Phùng Thanh Thanh ở một bên chứng kiến toàn bộ màn hỗn độn này, đột nhiên dưa tay lên miệng "Suỵt!" một tiếng.
Bốn người đang cãi nhau quang quát rất tò mò im bặt.
Phùng Thanh Thanh vô tội chớp chớp mắt chĩa tay lên trời: "Ặc! Có một con chim vừa bay ngang qua".
Lời này vừa thốt ra, trên đầu liền thật phi thường sưng to bốn cục.
Thật là khóc không ra nước mắt nha! Cô đây con bà nó rất uất ức mà!:
"Trên chân con chim kia có thư!!!"
"Bồ câu dưa thư, có gì lạ lắm à?" Phùng Ngọc Nhi vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi, vừa tiện tay giáng lên đầu bạn tốt của mình mấy phát.
"Đó giờ chỉ nghe qua, chưa thấy bao giờ!..."
Ba người còn lại:
. . .
. . .
. . .
Vương Thiên Minh là người tỉnh ngộ sớm nhất, lên tiếng hỏi han vấn đề chính: "Nhận lớp chưa?"
"Rồi!" Phùng Ngọc Nhi xoa xoa nắm tay, điềm tỉnh gật đầu: "Nói trắng ra là ép ông già kia đua chúng ta vào phòng số sáu học, đúng là không có tinh thần hợp tác gì cả!!!"
Phùng Thanh Thanh xoa xoa đầu, tức giận hùa theo: "Căn bản chính là không tin tưởng chúng ta!"
Dương Bảo Nghi đung đưa khuyên tai, giẫm giẫm nhúm cỏ dại dưới chân.
Chết tiệt, ngay cả cành cây ngọn cỏ nơi này cũng đều nhuốm loại mùi chán ghét kia!!!
"Còn kí túc xá?"
"Đã hỏi rồi!" Phùng Ngọc Nhi có vai trò quân sư của nhóm, không nhanh không chậm mỉm môi đáp: "Phòng 666"
Vương Thiên Minh cùng Dương Bảo Nghi xém chút nữa cắn phải lưỡi: "Ách! Có cần sáu toàn bộ như vậy không?" Người hỏi câu này là Vương Thiên Minh.
"Vô tình thôi! Trong trường này số sáu so với chữ chết còn đáng sợ hơn. Mặc dù các phòng kí túc xá khác đều chật kín, một phòng mười người chen chút mười lăm sinh viên có hơn, vậy mà phòng 666 kia lại kì tích trống tám chỗ!" Quân sư cô nương vẫn như cũ ôn tồn giải thích:
"Chỉ có hai nữ sinh dám ở!"
"Woa! Vậy hai cô gái kia cũng phi thường dũng cảm rồi!" Dương Bảo Nghi kinh ngạc há hốc mồm.
Phùng Ngọc Nhi cười đến là kì quái: "Phải! Rất dũng cảm, bạn cùng lớp của chúng ta, sinh viên phòng số sáu!" Xem ra rất trùng hợp đây.
Bốn người còn lại đồng loạt há hốc mồm.
Thiên a! Trong thời gian không đầy nữa phút đồng hồ, nâng nâng kính nhìn vài cái có thể moi ra bao nhiêu thông tin từ bộ não đậu phụ của ông già heo quay hiệu trưởng. Quân sư quả không hổ danh là quân sư !!!