Trong phòng bao chữ lan của Vọng Giang lâu, phòng được dành riêng cho Phượng Vô Song, Phượng Vô Song đang ngồi lắp ráp phụ khiện súng mà Vu Tường đưa tới, điều khiến Phượng Vô Song ngoài ý muốn là, vốn tưởng rằng thợ chế tạo vũ khí ở đây chưa từng thấy qua những loại đồ này, sẽ không có thể làm tốt được, nhưng không nghĩ tới những thứ phụ kiện lẻ này lại được làm cực kỳ hoàn mỹ, một chút cũng không thua gì hiện đại, chắc chắn Vu Tường đã tìm được thiết tượng cực kỳ có tài.
Chợt, Vu Tường vội vàng chạy vào, hoàn toàn không giống với bộ dạng luôn luôn bình tĩnh của hắn trước kia.
“Tiểu thư, việc lớn không tốt, không tốt rồi!”
“Bình tĩnh!” Phượng Vô Song nhướn mày nhìn hắn một cái lạnh lùng nói ra hai chữ rồi lại tiếp tục vùi đầu làm tiếp công việc trong tay.
“Tiểu thư, không bình tĩnh được! Người sắp xuất giá, làm sao ta có thể bình tĩnh được!” Vu Tường đi tới, thiếu chút nữa muốn cướp khẩu súng vừa mới lắp ráp xong trong tay Phượng Vô Song, muốn đoạt lại sự chú ý của Phượng Vô Song.
Đột nhiên “Đoàng” một tiếng vang thật lớn, vách tường bên cạnh bọn họ xuất hiện một lỗ thùng lớn, Vu Tường bị dọa sợ đến giật mình sững sờ, tình huống gì đây, tiếng nổ phát ra từ đâu? Hắn đứng thừ người ra nhìn Phượng Vô Song, tìm kiếm đáp án.
Phượng Vô Song nhướn mày, một tay giơ giơ súng trong tay.
Miệng Vu Tường mở lớn có thể nhét thêm được một quả trứng, hắn chỉ chỉ cây súng kia, vừa chỉ chỉ lỗ thủng trên vách tường, vừa chỉ chỉ mình, mặt đầy kinh ngạc, dĩ nhiên hắn hiểu ý của Phượng Vô Song, lỗ thủng sâu chừng một thước trên vách tường kia chính là thứ kỳ lạ trong tay Phượng Vô Song tạo thành!
Vu Tường chợt ý thức được, dấu vết đó là do hắn tạo thành, trong lòng không khỏi run sợ mà kinh hồn, thì ra vừa rồi lúc Vu Tường giành lấy, không cẩn thận chạm vào súng, may mắn chính là kỹ thuật của Phượng Vô Song cực kỳ tốt, hóa giải được bi kịch, khiến cho đạn nghiêng về phía bức tường kia, nếu không, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng được.
“Tiểu thư, đây là quái vật gì vậy, thật là khủng khϊếp!” Vu Tường hoảng hốt kêu lên.
“Thối Tiểu Tường tử, ngươi dám nói thiết kế của bản tiểu thư là quái vật à?” Phượng Vô Song cầm súng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Vu Tường, giả bộ nổi giận, vô cùng đáng yêu.
Vì vậy, lại hù dọa Vu Tường lần nữa, Vu Tường nhanh chóng rút tay ra, chỉ sợ trên tay hắn xuất hiện một cái lỗ, Vu Tường quyết định muốn đứng xa Phượng Vô Song, hắn từng bước từng bước lặng lẽ lùi về phía sau.
“Tiểu Tường tử, tiếp!” Phượng Vô Song cười, ngắm nghía khẩu súng trong tay rồi ném cho Vu Tường.
Vu Tường không thể không tiếp nhận, mặt hoảng sợ, chỉ sợ con “quái vật bạp phát trong tay hắn: “Tiểu --- Tiểu thư, nó có thể nổ không?”
“Ngươi cứ nói đi?”
“Này --- Tiểu thư, ta không cần nó có được không?”
“Không được!”
Vẻ mặt Vu Tường như đưa đám, hắn không dám phản bác bất kỳ quyết định gì của Phượng Vô Song, vì vậy, hắn chỉ có thể kìm ném sự sợ hãi trong lòng, run lẩy bẩy nói: “Tiểu thư, nó làm gì cho ta?”
“Sợ cái gì, dù gì ngươi cũng là chủ của một tửu lâu lớn, có chút tiền đồ!” Phượng Vô Song khẽ cười nói mang theo một chút đùa giỡn, có thể nhìn thấy khuôn mặt lo sợ của Vu Tường, Phượng Vô Song cực kỳ thỏa mãn: “Nó không phải là quái vật, nó gọi là súng lục, trở về luyện tập với nó cho tốt, có thể phòng thân!”
“Dạ!”
Giờ Vu Tường mới hiểu được dụng ý của Phượng Vô Song, trong lòng hắn cực kỳ cảm kích, Phượng Vô Song có thể mang thứ nàng tự mình làm ra giao cho hắn, không cần Phượng Vô Song giải thích, hắn cũng thấy được uy lực lớn mạnh của vũ khí này. Nhưng Phượng Vô Song lại chỉ nói cho hắn viết, thứ vũ khí có lực uy hϊếp lớn kia chỉ để cho hắn dùng phòng thân.
Chủ tử yêu mến thuộc hạ như vậy, sao hắn có thể không duy trình trung thành đến đời sau?
“Hồi thần đi, vừa rồi ngươi gấp gáp muốn nói gì?” Phượng Vô Song quơ quơ tay trước mặt Vu Tường, ai bảo Vu Tường luôn thất thần, Phượng Vô Song không thể không kéo hắn trở lại.
“A! Sao ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!” Lúc này Vu Tường mới bừng tỉnh, ảo não vỗ đầu mình một cái, lẳng lặng giấu súng lục vào trong quần áo.
“Tiểu thư, người phải xuất giá!” Vu Tường lớn tiếng nói.
“Cái thứ chó má gì, chuyện xuất giá của ai đó sao lại liên quan đến ta!” Phương Vô Song tuôn ra lời nói tục, không chút phù hợp với hình tượng của nàng, nàng liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu lắp ráp những khẩu súng khác.
Một giây kế tiếp, rốt cuộc nàng cũng tỉnh ngộ, nhảy vọt tới trước mặt Vu Tường, tức giận quát: “Tiểu Tường tử, ngươi nói cái gì? Ta phải xuất giá sao?”
Vu Tường bất đắc dĩ gật đầu, phản ứng của Tiểu thư thật là chậm mà! Đã nói nàng sắp phải xuất giá, vậy mà giờ nàng mới phản ứng.
“Chuyện cười gì vậy, sao chuyện ta phải xuất giá mà ta lại không biết?” Phượng Vô Song tức giận nói.
Bây giờ mới bao lâu, nàng vất vả lắm mới giải quyết được hôn sự với Hiên Viên Triệt, tại sao giờ lại tới nữa, mặc dù Phượng Vô Song không biết rõ thân phận thật sự của Quân Lâm Ngọc là gì, ngay cả phụ thân cũng không thể trả lời, chẳng qua chỉ biết Quân Lâm Ngọc đó rất có quyền thế, ngay cả Hoàng đế Bắc Thần quốc cũng sợ hãi quyền thế của hắn. Vì vậy, kể từ sau khi Quân Lâm Ngọc xuất hiện ở hoàng cung Bắc Thần quốc, tất cả những người muốn đề thân với Phượng Vô Song đều chùn bước.
Mặc dù nàng không phải là rất thích cái người Quân Lâm Ngọc gì đó, nhưng có thể sử dụng hắn để ngăn cản rất nhiều phiền toái không cần thiết, thậm chí nàng còn rất thích lợi dụng hắn, không cần phải làm chuyện vô ích, có đứa ngốc mới không cần!
Hôm nay, lại là tình huống gì đây? Chẳng lẽ xuất hiện người mạnh hơn Quân Lâm Ngọc sao?
Phượng Vô Song không khỏi cười khổ trong lòng, lúc nào thì Phượng Vô Song nàng lại được hoan nghênh như vậy rồi?
Kiếp trước, mặt dù mặt mũi của Phượng Vô Song cũng xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, nhưng nàng nổi danh lãnh khốc, trên mặt chưa bao giờ vui vẻ. Ngoài ra, bởi vì danh hiệu vượt qua đông đảo sát thủ nam, trở thành nữ sát thủ đứng đầu bảng, nên chưa từng có nam nhân vào dám biểu đạt tình yêu với nàng, người nào thấy nàng, cũng muốn tránh thật xa, đi đường vòng, chỉ sợ họng súng của nàng sẽ chĩa thẳng vào mình.
Chỉ có hắn, thật lòng đợi nàng, bọn họ là thanh mai trúc mã, vô tư từ nhỏ, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau lớn lên.
Mà tỷ tỷ ruột duy nhất của nàng, lớn hơn nàng hai tuổi, các nàng từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, sống nương tựa lần nhau, sau đó bị người đứng đầu tổ chức sát thủ nuôi dưỡng và huấn luyện, nàng và tỷ tỷ cũng trở thành sát thủ nổi danh một đời, nhưng tỷ tỷ của nàng vừa là một người khéo léo, vừa là người nổi danh gái hồng lâu trong tổ chức sát thủ.
Phượng Vô Song chưa bao giờ nghĩ tới, có một người, người nàng thích nhất sẽ cùng tỷ tỷ nàng yêu nhất lăn lộn với nhau trong phòng cưới của nàng, thậm chí còn cùng nhau liên thủ gϊếŧ nàng.
Không biết giờ phút đó, bọn họ suy nghĩ gì.
Trong lòng Phượng Vô Song nghĩ, nếu một ngày kia nàng có thể trở lại hiện đại, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn. Là hắn làm hại quan hệ của hai tỷ muội nàng tan vỡ! Là hắn, làm hại lòng nàng đau như thế!
“Tiểu thư, đây là sự thật! Ám các đã xác nhận qua!” Vu Tường lo lắng nói, Ám các vừa nhận được tin tức này, Vu Tường đã cực kỳ sốt ruột!
“Ta sẽ gả cho ai?” Phượng Vô Song bình tĩnh hỏi.
"Thái tử Nam Lâm quốc!" Vu Tường đáp.
"Chủ ý của người nào!" Phượng Vô Song hỏi.
"Ý chỉ của Hoàng thượng!" Vu Tường trả lời.
Phượng Vô Song giấu kỹ ám tiễn và súng lục, đi ra ngoài, cả người phát ra khí lạnh.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?" Vu Tường vội vàng hỏi.
"Nổ hoàng cung!"