Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phong Hoa Tuyết

Chương 29: Thù hận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùa mưa ở Giang Nam luôn kéo dài dai dẳng lại ẩm ướt suốt. Không gian bên ngoài mái hiên bao trùm bởi màn mưa dày đặc, tất cả đều như ẩn nấp phía sau màn mưa, mông mông lung lung nhìn không rõ.

Ánh nến mờ nhạt, lụa trắng treo khắp gian phòng. Mộ Dung Tuyết quỳ gối trước quan tài của Triệu Uyển Như, nhìn chữ "Điện" (*) to sẫm mà ngẩn người.

(*): chữ này - , thường thấy trong mấy đám tang í~

Một ngày lại một đêm, nàng không ăn không uống cũng không nói gì, chỉ quỳ ở đó. Thềm đá lạnh lẽo thấu xương làm thắt lưng từng chút chết lặng, đầu gối cũng đau buốt, nhưng có đau cỡ nào, cũng đều không bằng nỗi đau trong lòng.

Nương, con rất nhớ nương, rất nhớ, biết nương bị thương, con mỗi đêm đều ngủ không được. Con đã từng quay lại Ngự Kiếm sơn trang, nơi đó chỉ còn là phế tích, rất nhiều người chết, con sợ hãi. Con muốn hỏi nương, Ngự Kiếm sơn trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nương không chịu gặp con, con thật sự rất ủy khuất, còn tưởng rằng nương không cần con nữa. Nương, có phải không tìm thấy cha không? Nữ nhi cái gì cũng không còn, chỉ có nương và cha. Về sau con sẽ nghe lời, đừng bỏ rơi con nữa, đừng bỏ rơi con nữa được không?

Tuyết Nhi, nương nói muốn bỏ lại con bao giờ? Đừng sợ, cha con sẽ trở về đón chúng ta. Hắn còn phải gầy dựng lại Ngự Kiếm sơn trang, còn phải nhìn con và Vũ Nhi thành gia lập thất. Hắn sẽ không dễ dàng ngã gục như vậy.

Bên tai còn quanh quẩn buổi hàn huyên hôm đó. Lúc ấy, người đã nói, sẽ không bỏ lại mình một người, còn muốn chờ cha tới đón các nàng. Nhưng giờ người lại nằm trong quan tài lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, cánh môi lạnh ngắt, hai mắt nhắm chặt sẽ không bao giờ liếc nhìn mình nữa.

"Không phải đã nói sẽ không bỏ lại con, không phải đã nói sẽ không bỏ lại con rồi sao...... Gạt người, đều là gạt người ...... Mạc Tử Ngôn là kẻ lừa gạt, nương cũng là lừa gạt.... Vì sao các người đều gạt ta......"

Mộ Dung Tuyết khom cái lưng cứng nhắc, tay đặt trên đùi cũng siết chặt, lòng đau chết lặng, đau đến ngay cả khí lực kêu to nàng cũng không có. Ngắn ngủn mấy tháng, nàng đánh mất người yêu, đánh mất nhà cửa, đánh mất cha nương, tất cả mọi người từ đêm đó đều bỏ nàng mà đi. Đã không còn sủng ái, đã không còn bảo hộ, nàng bị vứt bỏ trong gió mưa, không tìm nổi một chỗ dung thân.

Cặp mắt đã sưng đỏ không chịu nỗi, còn có những giọt nước mắt làm người ta chán ghét lại cuồn cuộn không ngừng chảy xuống. Nàng không muốn khóc, nàng không muốn khóc, khóc chỉ nói lên nàng yếu đuối, nàng không muốn thừa nhận như vậy chút nào.......

Cửa được nhẹ nhàng mở ra, lại lập tức đóng lại. Một trận gió lạnh thừa dịp khe hở này thổi vào, lay động mấy dải lụa trắng. Ánh nến trong phòng vẫn còn lay lắt, giấy tiền trong chậu đốt trước quan tài vẫn chưa cháy hết. Mộ Dung Tuyết không có nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm ánh lửa, ánh mắt dần dần tan rã, là bi thương mất hết hy vọng vào mọi thứ. Vén ống tay áo lên, lấy ra một cái kéo đồng, đó là nàng vụиɠ ŧяộʍ giấu đi.

"Nương, nương nằm ở nơi đó có phải rất lạnh hay không? Đừng lo lắng, nữ nhi sẽ không để nương cảm thấy tịch mịch, con đến với nương đây......."

Nàng cười đến thê lương, giọt lệ lạnh lẽo tiến vào khóe miệng, chỉ thấy một mảnh chua sót. Cái kéo trong tay nàng nhoáng lên ánh sáng bóng, mũi nhọn sắc bén nhắm ngay cổ, người phía sau cả kinh, xông lên nắm chặt cánh tay cầm kéo của nàng.

"Ngươi điên rồi! Bỏ kéo xuống!"

"Mạc Tử Ngôn, ngươi buông tay ra!" Mộ Dung Tuyết bi phẫn trừng mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, hận ý mãnh liệt từ ngực bốc lên.

"Ta không buông, ngươi đưa kéo cho ta!" Mạc Tử Ngôn nắm chặt cổ tay nàng, muốn đoạt lại cái kéo.

Mộ Dung Tuyết ra sức giãy dụa, trong lúc hai người giằng co, mũi kéo xẹt qua một cái, lòng bàn tay lập tức bị cắt qua một đường, máu từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra, uốn lượn chảy xuống cánh tay như một con huyết xà nhỏ.

"Mộ Dung Tuyết!" Mạc Tử Ngôn mạnh mẽ đoạt được kéo, liền quăng nó ra xa, cái kéo bị quăng cắm vào trên cửa, cắm ngập cũng phải cả tấc. Nàng đỏ mắt nắm tay Mộ Dung Tuyết, nổi giận gầm nhẹ: "Ngươi thật sự muốn chết như vậy sao!"

"Đây không phải điều ngươi muốn sao!" Mộ Dung Tuyết bị kìm chặt hai tay, trên mặt mang theo nước mắt tràn đầy phẫn hận. "Ta chết, ngươi liền được như ý nguyện! Không phải ngươi muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình sao, không phải ngươi muốn báo thù sao, ta đem hết thảy đều trả lại cho ngươi, trả lại cho ngươi đó!"

"Nương ngươi đã chết, ngươi không lấy lại công đạo cho nàng, lại muốn đi theo nàng cùng chết, người Mộ Dung gia các ngươi thật yếu đuối như vậy sao!" Mạc Tử Ngôn nhíu chặt mày, tầm mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn vào mắt Mộ Dung Tuyết. "Ngươi đã chết thì ích lợi gì. Ta còn còn sống, đoạt trong sạch của ngươi, lấy mạng người nhà ngươi, ngươi lại không tiền đồ mà chết đi như vậy?"

Miệng nàng nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh, thoáng dùng sức nắm bàn tay Mộ Dung Tuyết. Miệng vết thương liền vỡ ra, máu tươi ấm áp chảy xuống cùng máu trên tay mình hợp nhau thấm vào tay áo.

Mộ Dung Tuyết ăn đau, cắn môi dưới quật cường quay đầu đi. Mạc Tử Ngôn nắm cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng gằn từng tiếng nói: "Ngươi có biết, Kim Long kiếm của Lục Vương gia là ai trộm hay không. Ngươi có biết, Mộ Dung Đường vì bảo trụ mệnh ngươi cùng nương ngươi mà tự nguyện chặt bỏ một bàn tay của mình hay không?"

Mộ Dung Tuyết không tin nổi mở to hai mắt, lỗ tai bỗng nhiên ong ong, tiếng nói kia bén nhọn đến nỗi làm màng tai của nàng đau đớn!

"Mạc Tử Ngôn, ngươi nói cái gì......"

"Ha ha, vốn tưởng rằng trộm đi Kim Long bảo kiếm, Lục Vương gia nhất định sẽ giáng tội cho cha ngươi, nhưng hắn lại buông tha cho, thật sự là đáng tiếc......"

Mạc Tử Ngôn cười: "Bất quá không quan hệ, ta còn có biện pháp khác đối phó hắn, tỷ như nói ngươi......." Khuôn mặt mang theo ý cười tàn nhẫn kề sát vào Mộ Dung Tuyết. "Còn nhớ bức thư ta vô tình làm rơi không? Kia quả thật là chữ viết của Mộ Dung Đường, cũng ở trong cái hộp gấm đó, còn có bàn tay của hắn vẫn còn ấm đó. Ta chỉ là nói giỡn, nói với hắn rằng nếu muốn bảo đảm an toàn của mẫu tử các ngươi, hãy lấy tay của mình đến đổi. Không nghĩ tới hắn làm theo thật...... Ha ha, thật là thương xót các ngươi mà, vì các ngươi không tiếc tự mình hại mình......"

Trong ngực hình như có vạn tiễn xuyên qua, Mộ Dung Tuyết ngơ ngác nhìn Mạc Tử Ngôn, chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

"Ta đã làm đến vậy, ngươi cũng không hận ta sao?" Lực trên tay Mạc Tử Ngôn lại thêm một phần, ánh mắt nheo lại, hơi thở ấm áp phun bên tai nàng. "Bị ta cướp mất trinh tiết, sát hại người nhà, ngươi cũng không hận sao? Hay là nói...... Ngươi không nỡ hận ta?"

"Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Ngôn, Mạc Tử Ngôn!" Mộ Dung Tuyết gào thét tên của nàng, nghe được tiếng vỡ vụn của trái tim mình, trong cổ họng áp lực gào thét theo nước mắt tràn ra, bi ai khó có thể chịu được cơ hồ làm nàng muốn ngất đi!

Nàng thoát khỏi tay Mạc Tử Ngôn siết chặt cổ áo nàng ta, máu trên tay muốn nhuộm đỏ cả vạt áo. Nàng dùng sức lay người Mạc Tử Ngôn, bi phẫn gào thét: "Sao ngươi lại nhẫn tâm như thế, sao lại nhẫn tâm như thế hả! Sao ngươi có thể ngoan tâm như vậy mà đi thương tổn hắn, thân thể của ngươi cũng chảy dòng máu của hắn a!"

Thân mình đơn bạc kịch liệt run rẩy, Mộ Dung Tuyết rống lên hồi lâu, rốt cục vô lực cúi thấp lưng, cái trán tựa lên ngực Mạc Tử Ngôn, nước mắt làm ướt vạt áo của nàng.

"Tại sao....... Ngay cả một chút ôn nhu cũng không chịu cho ta......."

Hai tay Mạc Tử Ngôn buông lỏng bên sườn, mờ mịt nhìn chữ "Điện" thật to kia, sâu kín nói: "Ta luôn luôn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, không phải ngươi đã sớm biết sao......"

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết ảm đạm càng thêm nồng đậm bi thương. "Tâm của ngươi nhất định làm từ sắt đá, cho nên mới có thể ngoan độc đến thế......"

Nàng nhắm hai mắt lại, giọng run run cầu xin: "Ngươi gϊếŧ ta đi, gϊếŧ ta, đừng tra tấn cha ta! Đừng tra tấn hắn nữa......"

Trong mắt Mạc Tử Ngôn xẹt qua một tia đau đớn, lập tức dùng sức đè Mộ Dung Tuyết xuống, dùng mình đè lên nàng, khẩu khí trêu tức như trước: "Gϊếŧ ngươi? Không được, ta còn không nỡ để ngươi chết......"

Ngón tay thon dài vạch vạt áo nàng ra, vuốt ve xương quai xanh trắng ngần của nàng. "Thân thể này, ta còn chưa chán ghét ......"

Nàng cúi xuống cắn vành tai Mộ Dung Tuyết, cái lưỡi ẩm ướt đùa giỡn thùy tai nàng. "Ta còn muốn nghe tiếng rêи ɾỉ của ngươi khi hầu hạ dưới thân ta, còn muốn nhìn bộ dáng ngượng ngùng mê ly của ngươi khi động tình ...... Mộ Dung Tuyết, hầu hạ dưới thân kẻ thù, ngươi cảm thấy phẫn hận, hay là khoái hoạt?"

Nàng vuốt ve mặt Mộ Dung Tuyết: "Có phải người Mộ Dung gia tất cả đều giống ngươi yếu đuối như vậy hay không, cam nguyện để kẻ thù chiếm đoạt, để kẻ thù chà đạp?"

Mộ Dung Tuyết rốt cuộc chịu đựng không được nữa hét rầm lên. Bàn tay rút ra hăng đánh lên mặt Mạc Tử Ngôn. Nàng không biết khí lực lấy từ đâu ra mà xoay người lật lại đặt Mạc Tử Ngôn ở dưới thân, ngăn chận bờ môi mỏng không ngừng phun ra lời nói ác độc kia. Đầu lưỡi xâm nhập thẳng vào trong miệng nàng, dây dưa một chút, răng nanh hung hăng cắn xé môi của nàng, hôn thô bạo, hôn tuyệt vọng, hôn đến khi miệng nàng tràn ngập mùi máu!

Mạc Tử Ngôn cảm giác được trên môi một trận lại một trận đau đớn, cũng chỉ yên lặng nằm, nhíu mày tùy ý để Mộ Dung Tuyết phát tiết.

Thẳng đến máu từ khóe môi chảy tới cằm, tiến tới cổ làm đỏ hồng một mảnh, Mộ Dung Tuyết mới buông nàng ra, ánh mắt nguyên bản trong suốt không hề có tạp chất kia giờ lại mang theo phẫn nộ cùng cừu hận khắc cốt minh tâm. Mạc Tử Ngôn nghe được giọng nói trầm thấp đè nén bên tai, là từ khẽ răng thoát ra: "Mạc Tử Ngôn, ta hận ngươi......"

Ta hận ngươi......

Mạc Tử Ngôn rất nhanh siết chặt nắm tay, ngực như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên làm nàng đau đến không thở nổi, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười thoải mái. Hận, nàng rốt cuộc nói ra.

Mộ Dung Tuyết nâng người dậy, hận ý đâm thẳng vào hai mắt Mạc Tử Ngôn. "Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ta muốn gϊếŧ ngươi, báo thù cho cha nương ta!"

"Vậy thì phải sống cho tốt, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi còn có cơ hội gϊếŧ chết ta." Trong giọng nói của Mạc Tử Ngôn không có một tia cảm xúc, không chút nào trốn tránh đón nhận tầm mắt của nàng, như là đang nói một chuyện không hề quan hệ với mình vậy. "Ngươi hiện tại quá yếu, ngay cả bảo hộ chính mình cũng làm không được."

Bàn tay Mộ Dung Tuyết không ngừng run vẫn muốn bóp cổ nàng, ánh mắt tan rã, nhìn chằm chằm cánh môi bị chính mình cắn xé càng thêm đỏ tươi, hai tay dùng sức siết chặt, trong miệng còn thì thào: "Ta gϊếŧ ngươi......"

Lực đạo này cũng chỉ giằng co chốc lát liền cắt đứt, thân mình suy nhược sụp đổ ngã xuống, Mạc Tử Ngôn vươn tay đỡ nàng, ôm nàng vào ngực. Hai người nằm trên mặt đất, quần áo hỗn độn, trên người toàn vết máu loang lổ.

"Ta hận ngươi......"

Hô hấp của Mộ Dung Tuyết dần dần nhẹ đi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi. Mạc Tử Ngôn xé một miếng vải, giúp nàng băng bó vết thương trong lòng bàn tay.

"Chờ vết thương trên tay ngươi tốt hơn, ta sẽ để ngươi đi. Khi nào học được võ nghệ, tự nhận có thể đánh thắng được ta, ngươi có thể tới tìm ta báo thù. Mộ Dung Tuyết, đã chết, cái gì cũng làm không được."

Mộ Dung Tuyết hoảng hốt nghe của giọng nói nhẹ nhàng của nàng, rốt cuộc ngăn cản không được mệt mỏi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mạc Tử Ngôn giúp nàng ngồi dậy, xoa xoa máu nơi khóe miệng, lại ôm Mộ Dung Tuyết đứng dậy.

"Sư tỷ......"

Cửa không biết bị gió thổi ra lúc nào, Lâm Tư Sở mang theo khϊếp ý nhìn Mạc Tử Ngôn cùng Mộ Dung Tuyết đang mê man trong lòng nàng đi qua, siết chặt nắm tay. Nàng ở ngoài cửa đứng đó thật lâu, trong phòng đã xảy ra cái gì, cũng đều nghe được rành mạch. Tình yêu của các nàng đã sâu nặng mà vô vọng, nhưng lại không muốn buông tay, vì thế chỉ có thể thương tổn lẫn nhau. Sư tỷ, đến tột cùng ngươi để ý nàng đến mức độ nào, lại không tiếc lấy phương thức cực đoan như thế buộc nàng sống sót......

"Sư phụ đâu?" Mạc Tử Ngôn lên tiếng, ôm Mộ Dung Tuyết bước ra cửa, đi đến phòng ngủ của nàng.

"Sư phụ xuất môn, nói là muốn tìm một ít gì đó." Lâm Tư Sở đuổi theo Mạc Tử Ngôn, đi theo nàng vào phòng Mộ Dung Tuyết, đứng ở một bên nhìn nàng ôm Mộ Dung Tuyết đặt lên giường, lại đắp chăn cho nàng ấy.

"Mưa to như vậy sao lại ra ngoài? Sư phụ luôn nghĩ đến cái gì liền lập tức đi làm, một khắc cũng nhịn không được."

"Sư tỷ......"

Nửa bên mặt Mạc Tử Ngôn sưng vù, khóe miệng cũng sưng đỏ, trên môi vẫn còn đổ máu, Lâm Tư Sở đau lòng không thôi, xuất ra khăn tay thật cẩn thận lau giúp nàng. "Sư tỷ, ngươi đây là tội gì?"

Vì muốn nàng sống mà làm cho nàng hận ngươi, chính mình sẽ không đau sao?

"Đây vốn là ta thiếu nàng." Mạc Tử Ngôn đứng bất động, thản nhiên cười lại mang theo nỗi chua sót. "Đây là ta tạo nghiệt, nên để ta đến bù lại, chỉ cần nàng còn sống thì tốt rồi."

"Sư tỷ!" Lâm Tư Sở xúc động vươn hai tay ôm chặt nàng, vùi mặt vào ngực nàng, hít sâu như muốn chiếm hết hơi thở của nàng, nghẹn ngào nói: "Sư tỷ, sư tỷ, chúng ta đi thôi, chúng ta cùng sư phụ trở về đi thôi. Đại sư huynh còn trên núi chờ chúng ta, không ở lại chỗ này nữa. Ta không muốn nhìn ngươi mỗi ngày đều không vui vẻ, vì sao nhất định phải hận đến hận đi, chém chém gϊếŧ gϊếŧ, oan oan tương báo, đối với ai cũng không phải là giải thoát! Chúng ta chỉ cần giống như trước đây thì tốt rồi, không có Mộ Dung Tuyết, cũng không có Ngự Kiếm sơn trang, cái gì cũng không nghĩ nữa thì tốt rồi!"

"Tư Sở......" Mạc Tử Ngôn nâng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Ta không thể rời đi...... Cũng không có biện pháp coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Từ lúc ta gặp được nàng, kết cục cũng đã định sẵn, nàng nhất định sẽ hận ta, bởi vì ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng buông tha khúc mắt với Mộ Dung Đường."

"Sư tỷ, ngươi thật sự thích nàng sao?" Lâm Tư Sở ngẩng đầu, ánh mắt cùng cái mũi đều đã đỏ bừng, đôi mắt đẫm lễ không cam lòng. "Các ngươi là tỷ muội, sao có thể thích nhau? Nhất định là áy náy với nàng mới sinh ra cảm giác đó, ngươi không thích nàng, ngươi chỉ là thương hại nàng đúng hay không?"

Mạc Tử Ngôn nhìn tiểu sư muội của mình, những lời này của nàng nghe vào có chút chói tai. Nắm thật chặt tay, khắc chế cảm xúc trong lòng, giọng không lớn, nhưng đủ để cho Lâm Tư Sở nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

"Ta là thích nàng, thích nàng cười, thích giọng nói của nàng, thích hết tất cả của nàng. Rõ ràng biết nàng là muội muội ta vẫn thích, nhưng đại khái chữ thích này còn chưa đủ, cho nên ta vẫn không thể vì nàng dứt bỏ cố chấp của mình. Giữa nương và nàng, ta vẫn là lựa chọn nương." Mạc Tử Ngôn xoay người nhìn Mộ Dung Tuyết ngủ trên giường, trong mắt có một tia ôn hòa. "Đợi khi tìm được Mộ Dung Đường, để ta đòi lại công đạo cho nương, tất cả còn lại của ta kể cả mạng này, liền đều là của nàng."

-------

Editor có lời muốn nói: đủ ngược??~~

Ps: cầu like, cầu nhắn lại =))

G|m
« Chương TrướcChương Tiếp »