Chương 22: Băng bó

Bánh bao híp mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng của Hoa Hi Mạt, cô trước kia cũng đã từng tới đây, nhưng lần đó lại chẳng thể chân chính đi vào. Cẩn trọng ngồi trên ghế salon trong phòng khách to lớn, Hoa Hi Mạt lên tầng lấy hộp thuốc, còn Thẩm Trác Di thì đang ngồi cạnh Bánh bao.

“Vẫn chưa có tung tích của Gấu trúc sao, Vân Phi hiện tại thế nào rồi, đã xuất viện chưa?” Thẩm Trác Di trở về suốt ngày nhốt mình trong phòng, gần như là cắt đứt liên hệ với bên ngoài, thế nhưng đột nhiên một ngày cô lại gọi cho Bánh bao, nói muốn đi phỏng vấn Sincerely.

Bánh bao vốn là đang lo lắng cho Gấu trúc nên có chút không tình nguyện, song cô lại nghĩ nếu Thẩm Trác Di đã trở về vậy thì có thể biết được ít thông tin về Gấu Trúc, thế nên mới có tình hình như bây giờ.

“Chị cũng không có tin tức của Gấu trúc sao?” Bánh bao chần chừ một chút, mắt nhìn chằm chằm đôi dép lê cô đang đi, chậm rãi mở miệng “ Vậy chị làm sao... Làm sao có thể trốn được vậy?”

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Trác Di là sững sờ, sau đó tiện đà cười một tiếng:“ Thì là trốn được thôi, mục đích của bọn chúng có lẽ không phải chị.”

Bánh bao muốn hỏi thêm nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Hoa Hi Mạt đang xuống cầu thang nên thôi.

“Xin lỗi, xin lỗi, vật này bình thường tôi cũng ít dùng, lại được cất khá kĩ hại tôi vật lộn một hồi mới tìm ra nó.” Hoa Hi Mạt cười ngại, thấy hai người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm, kỳ lạ nói:“ Sao hai người lại nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có gì ư?”

“Cái đó... Sincerely trên đầu cô quả thật có một vài thứ, hơn nữa...” Bánh bao lại nhìn Hoa Hi Mạt một lượt:“ Hơn nữa trên người cô cũng có rất nhiều”

Trên tóc và áo của Hoa Hi Mạt dính đầy những vật thể màu trắng, nhìn như là lông chim, xem ra vừa rồi đã có một màn đại chiến lông ở trên tầng.

“Cô nuôi ngỗng trên tầng à?” Thẩm Trác Di nhíu mày hỏi, quên luôn cả vết thương trên đầu gối “ Chắc hẳn phải có rất nhiều con mới có thể tạo ra kiểu thời trang này cho cô”

Hoa Hi Mạt quay về hướng ban nãy cô đi một chút, thấy lông trắng rắc đầy lối đi, lại quay lại nhìn mình, quả thật khắp người cô giờ toàn là lông trắng, muốn giơ tay gỡ chúng ra, ngặt nỗi lực tĩnh điện giữa lông và áo len lại khá lớn, chúng cứ bám dính lấy áo cô, việc tháo dỡ lại thành ra bất khả thi.

Hoa Hi Mạt cũng đành kệ, tiếp tục tiến đến xem xét vết thương của Thẩm Trác Di, ngoại trừ mấy vết thương do đám người ban nãy gây ra, cô phát hiện chân của Thẩm Trác Di kì thực rất thon và trắng.

Thẩm Trác Đi để ý thấy ánh mắt bất thường của Hoa Hỉ Mạt, hai tay vội đặt lên đầu gối:“ Cô nhìn cái gì?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện nhìn chút thôi, cô không định để tôi cầm máu sao, cứ ôm khư khư cái gối như vậy e là lúc nữa cái gối sẽ bị cô nhuộm đỏ hết.”

“Vậy cô đừng nhìn chằm chằm tôi như thế nữa.” khuôn mặt Thẩm Trác Di có chút đỏ:“ Cô nhìn như vậy tôi cảm thấy không thoải mái.”

Bánh bao nhìn hai người này, có cảm giác như họ là một đôi tri kỉ lâu năm, khẽ mỉm cười, bất chợt điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô lấy điện thoại ra nhìn, vừa thấy màn hình sắc mặt liền chuyển trắng.”Sincerely, chị Thẩm đêm nay xin nhờ cậy vào cô, nhà tôi có chút chuyện, tôi xin phép về trước vậy.”

“Nếu không thì cô đợi tôi thêm chút nữa, tôi xử lý vết thương cho cô Thẩm xong sẽ đưa cô về, hơn nửa đêm rồi một thân một mình hơn nữa cô lại còn là con gái, ra ngoài rất nguy hiểm.” Hoa Hi Mạt cau mày, tay vẫn không ngừng chuẩn bị thuốc cho Thẩm Trác Di.

Bánh bao dứt khoát đứng dậy mặc áo, xua xua tay:“ Không sao đâu, bên ngoài có taxi mà.”

“Bánh bao, nhớ cẩn thận, điện thoại lúc nào cũng phải mở có chuyện gì thì gọi cho chị.” Thẩm Trác Di bởi vì chuyện lần trước mà trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi, nhưng nhà cô ấy có việc không thể không để cô ấy đi, vả lại đầu gối cô...

“Vâng,em biết rồi.” Bánh bao cười hì hì nói:“ Chị Thẩm ngày mai gặp. Đúng rồi, chủ biên ngày mai là xuất viện, chúng ta đến bệnh viện một chút chứ?”

Thẩm Trác Di gật đầu:“ Được, 8h sáng mai gặp nhau tại bệnh viện.”

Nếu Bánh bao rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại hai người Thẩm Trác Di và Hoa Hi Mạt. Hoa Hi Mạt lúc này ra ngoài tiễn Bánh bao, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình Thẩm Trác Di, cô cảm thấy ở cùng với Hoa Hi Mạt trong một căn phòng rộng như thế này, có chút căng thẳng. Bất an xoa xoa tay, đưa mắt liếc xung quanh.

Chút nữa cô ấy trở về mình nên nói cái gì đây, hay là thôi đừng nói gì cả? Cô ấy mặc cái gì cũng đều đẹp, chẳng bù cho cô, phối hợp không cẩn thận là có thể biến thành thời trang nhà nông ngay. Cô ấy lại khác, tùy tiện mặc một bộ đều có thể trở thành thời thượng.

Thẩm Trác Di cũng không phát hiện ra, ngay lúc cô đang nghĩ đến Hoa Hi Mạt, đôi môi bất giác nở nụ cười.

“Cô đang vui vẻ cái gì vậy?” Hoa Hi Mạt không biết đã vào từ lúc nào, còn cố ý ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trác Di, hơn nữa còn rất gần.

Thẩm Trác Đi hơi dựa lưng ra sau, cố ý kéo dài khoảng cách với Hoa Hi Mạt, nhưng không cẩn thận lại đυ.ng trúng vết thương, đau đến muốn chửi thề.

“Tiếp tục thôi.” Hoa Hi Mạt cười cười, ngồi xổm chếch một bên trước mặt Thẩm Trác Di, gỡ tay Thẩm Trác Di đang đặt trên đùi ra, xem xét vết thương một chút. Vốn cô cho rằng đây là vết thương ngoài da, nhưng giờ nhìn kĩ mới thấy, vết thương thực sự rất sâu, nếu không được xử lý tốt, phong thấp là chuyện thường, nặng thì có thể sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ.

“Làm sao lại bị thương nặng như vậy? Không được cô phải đến bệnh viện kiểm tra, tôi đi lấy chìa khóa xe đưa cô đi.” Hoa Hi Mạt đứng dậy toan đi nhưng cánh tay bị kéo lại.

“Không sao, tôi tin cô.” Người kia nói.

“Nhưng mà...” Hoa Hi Mạt thoáng do dự, vết thương thế này để cô xử lý nhất định là không có vấn đề, có điều cô chữa bằng năng lực đặc biệt của cô, nhưng tình thế bây giờ, cô không thể để lộ thân phận trước Thẩm Trác Di được, bằng không cô ấy nhất định sẽ coi cô là quái vật mà tránh xa.

“Vẫn là nên đi bệnh viện hơn.” Hoa Hi Mạt kiên trì.

“Không đi.” Thẩm Trác Di lắc đầu nguầy nguậy. Lời vừa nói ra liền có chút hối hận, cô từ bao giờ lại trở nên trẻ con như vậy?”Được.” Hoa Hi Mạt một lần nữa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mang nét quật cường cũng chút hờn dỗi, nhếch mép lên:“ Tất cả nghe theo cô.”

Thẩm Trác Di sững sờ, ánh mắt bối rối chuyển sang nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ, hàng cây xanh đứng đó nghiêm túc chỉnh tề. Nơi này nhìn giống như một làng quê thu nhỏ. Chiếc xích đu bị gió thổi, khẽ đung đưa...

Xem ra cô ấy nhất định rất yêu thích nơi này, nếu không sao lại chăm sóc cho nó cẩn thận như vậy...

Thẩm Trác Di cảm giác được có một loại man mát lan ra trên đùi, thì ra là Hoa Hi Mạt đang bôi thuốc.

“Hiện tại giúp cô làm sạch vết thương, đợi một lát khi nó khô lại cô sẽ tránh được nhiễm trùng. Vết thương này là do cô ngã ở đường đúng không, xung quanh miệng vết thương có bụi và một vài viên đá nhỏ li ti. Lần sau đừng không cẩn thận như vậy nữa...”

“Cô lần tới cũng không cần cùng người kia xuất hiện trước đám đông như vậy đâu, toàn thành phố giờ đều biết cô, không sợ ảnh hưởng đến an ninh trật tự sao? Ông ta chỉ là một nhà xuất bản, sao bây giờ lại kiêm luôn cả cò môi giới thế hả? Tôi nhìn khuôn mặt hắn đã không có thiện cảm rồi, hắn nhất định không phải người tốt.” Thẩm Trác Di thốt lên, nói xong mới phát hiện trong lời nói có điểm không đúng.

Cái gì gọi là “người kia”, cái gì gọi là “Không phải người tốt”?

“Cô đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là đứng trên lập trường của một người phụ nữ nhắc nhở cô một chút thôi, không có ý gì khác đâu?” Lập tức bù đắp giải thích, nhưng lời giải thích càng nghe càng có vẻ hơi khiên cưỡng.

“Tôi biết rồi. Nhất định sẽ giữ khoảng cách với “người kia”, cả các sự kiện sau này cũng sẽ chú ý thêm. Hài lòng chưa?” Hoa Hi Mạt không nói rõ vấn đề, Thẩm Trác Di cũng không biết cô gái trước mặt đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.

“Cô...” Thẩm Trác Di mở miệng muốn nói, nhưng lời nói không sao thoát ra khỏi miệng được.

“Tôi làm sao?” Thẩm Trác Di thấy vết thương được khử trùng một cách sạch sẽ, lại thấy người trước mặt từ trong hộp thuốc mang ra một lọ nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp, dùng bông ngoáy tai quệt thuốc bôi lên vết thương cho cô.

“Không có gì.”

“Cô cố chịu một chút, có lẽ hơi đau đấy.” Hoa Hi Mạt nhíu mày, tất cả sự tập trung dồn lại một điểm trên đầu gối Thẩm Trác Di.

Tuy rằng không thể chữa trị hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng khiến miệng vết thương khép lại, dù sao cô cũng không thể đứng nhìn người con gái này mất đi một cái chân, nhất định là sẽ không để điều đó xảy ra.

“A~~~!”

Thuốc vừa chạm tới,cô đau tới mức kêu thành tiếng, thống khổ nhắm mắt lại.

Hoa Hi Mạt biết cô ấy rất đau, vết thương khá sâu, nếu đến bệnh viện sẽ phải phẫu thuật, hai tháng sau đó mới có thể đi lại được, nhưng người này lại nhất quyết không chịu đi, vậy chỉ có thể chiều theo tính khí của cô ấy. Vừa nghĩ đến việc cô ấy là vì cô mà bị thương, trong lòng Hoa Hi Mạt vô cùng cảm động, nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng.

Đây là loại thuốc đặc trị, độ kí©h thí©ɧ của nó tỉ lệ thuận với việc vết thương lành. Hơn nữa Hoa Hi Mạt còn ngấm ngầm dùng thêm chút năng lực xúc tiến việc khép miệng vết thương, hai thứ cùng tác động như vậy, cảm giác đau đớn mà Thẩm Trác Di phải chịu hiển nhiên là tăng gấp nhiều lần so với bôi thuốc thông thường.

“Đau...Đau quá!” Thẩm Trác Di thốt lên, cô đẩy tay Hoa Hi Mạt, đồng thời lấy tay mình che vết thương lại như muốn Hoa Hi Mạt chấm dứt việc này.

Tất nhiên Hoa Hi Mạt nghĩ đến hậu quả sau này mà người ấy phải gánh chịu, gắt gao muốn tiếp tục bôi thuốc.

“Cố chịu một chút nữa thôi. Chút nữa là xong rồi.”

Cô an ủi, lòng bàn tay lại hiện lên một tia hắc quang, từ từ được vết thương của Thẩm Trác Di hấp thu vào.

“Tôi...” Thẩm Trác Di muốn cúi đầu xem, cô chợt cảm thấy nơi vết thương có một cảm giác lạnh lẽo khác biệt so với lúc bôi thuốc, đột nhiên Hoa Hi Mạt ngẩng đầu nhìn cô.

“Cô...” Lời còn chưa nói xong thì bị Hoa Hi Mạt cắt ngang.

“Còn đau sao?” Hoa Hi Mạt mỉm cười ôn nhu.

Thẩm Trác Di cau mày, gật đầu:“Ừ.” Sau mới phát giác có một cánh tay luồn ra sau cổ cô, hơi dùng lực, đem đầu Thẩm Trác Di đè xuống một chút.

“A~...” Miệng bị một đôi môi mềm mại ngăn chặn, một hương thơm lan ra, có lẽ là hương thơm trên người người kia, giống như một viên kẹo dính lấy cô.

“Ngốc thật” Thanh âm Hoa Hi Mạt có chút run:“ Không ai nói với cô rằng lúc hôn nên nhắm mắt lại sao?”

“Hả?” Không đợi Thẩm Trác Di phản hồi, Hoa Hi Mạt lại tiếp tục hôn tới, nụ hôn lần này cô phần miên man, lâu hơn, hai người như chìm đắm trong một loại cảm giác đẹp đẽ, thân mật không kẽ hở...

Cái tay còn lại của Hoa Hi Mạt đặt lên đầu gối Thẩm Trác Di, hắc quang từ lòng bàn tay vẫn tiếp tục hấp thu vào vết thương, nhưng Thẩm Trác Di đã hoàn toàn quên đi cảm giác đau trước đó, bởi vì nụ hôn của Hoa Hi Mạt giống như mật, từ từ mang đến sự ngọt ngào lan tỏa khắp người cô...

*mục lảm nhảm: Vài dòng sau đây là để cảm ơn bạn ny ảo LTheG99:'>> vì tấm bìa mới cho truyện-chan... Hình là do tớ chọn, bạn ấy chỉ việc chèn chữ thôi nhưng mà bạn ấy nhất định là bắt tớ lên đây cảm ơn đàng hoàng cơ... Thế nên là cảm ơn bạn ấy nhiều nhé:“>> moaz moazzz

:*:*:*

4.00: 29/10/2016~~