Lần thứ hai Thẩm Trác Di tỉnh dậy phát hiện mắt mình bị bịt kín bởi một mảnh vải màu đen, tay chân bị trói lại, miệng dán băng dính. Theo bản năng cô nghĩ, nhất định là gặp phải bọn cướp rồi, chỉ có bọn chúng mới có thể đem cô trói lại một cách công phu như vậy.
Thẩm Trác Di thực sự là khóc không ra nước mắt, cô rõ ràng chỉ là một biên tập bé nhỏ, thế nào mà lại bị bọn bắt cóc nhìn trúng, cô không có tiền không có địa vị, muốn bắt cô để lấy tiền chuộc là điều không tưởng.
Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, rất nhỏ, Thẩm Trác Di cẩn thận lắng nghe, hình như có tiếng nước nhỏ xuống. Cái mông hơi di chuyển, tay lần sờ, dưới đất tuyệt nhiên khô ráo.
Kỳ quái, rõ ràng nghe thấy tiếng nước, nơi này rốt cuộc là cái nơi quái quỷ nào vậy?!
Cùng lúc đó Hoa Hi Mạt cũng đang bị che mắt, được người dẫn tới một căn phòng, nơi này có điều hòa vậy nên nhiệt độ phòng luôn duy trì ở mức thích hợp... 26 độ C.
“Tôi có thể kéo bịt mắt xuống được không?” Hoa Hi Mạt hỏi, vẫn giữ thái độ hờ hững.
“Có thể” Triều Hề Nhiên ngồi trên ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng gác lên cái bàn trước mặt.
Hoa Hi Mạt tháo bịt mắt xuống, việc đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, tinh tế đánh giá xung quanh. Bốn bức tường đã được xử lý cách âm, vậy nên nếu đóng cửa lại bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh bên trong. Dưới đất là màu trắng của thảm lông cừu, nhẹ nhàng khoan khoái nhưng hình như nó không được giữ gìn cẩn thận. Chính giữa phòng đặt một chiếc giường dài 2m, cao hơn so với giường bình thường. Ngoại trừ một số thiết điện khác, căn phòng còn lại chẳng có gì.
“Nói đi, cô đưa tôi tới đây làm gì?” Hoa Hi Mạt cuối cùng cũng để Triều Hề Nhiên vào tầm mắt, hơi sững người, nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tại sao càng nhìn ánh mắt của cô ta, cô lại càng cảm thấy...
Hoa Hi Mạt không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô đứng thẳng, từ trên nhìn xuống Triều Hề Nhiên, khiến cô ta có chút hoảng hốt. Cô dù gì cũng là Triều đại tiểu thư, khí chất chưa từng thua kém bất kỳ ai. Nhưng vẻ mặt cùng khí thế của người này, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể luyện được.
Triều Hề Nhiên nhíu nhíu mày, hai tay giao nhau đặt trên bụng.
“Hoa là một họ danh gia vọng tộc, cô có bối cảnh như thế nào?” Trên thương trường Triều Hề Nhiên vẫn là giữ hình tượng từng lời gọn gàng khôn khéo, dù đối đủ có mạnh đến đâu, cô vẫn có thể ứng phó như thường, nhưng vào giờ phút này quay mặt về phía một nữ nhân thần bí như kia, cô không khỏi có chút hoảng hốt. Có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nhưng người kia lại hết sức bí ẩn, mà hình như còn hiểu rất rõ cô.
Thực sự là đau đầu. Triều Hề Nhiên thầm nghĩ, vẫn là “ nhất châm kiến huyết”* tới gọn gàng dứt khoát.
*lời nói sắc bén
Hoa Hi Mạt khẽ mỉm cười, vòng tới trước sô pha, chếch một bên so với Triều Hề Nhiên, vệ sĩ vốn muốn ngăn cô không cho cô tới gần, nhưng bị Triều Hề Nhiên ngăn lại:“ Hai người các anh còn không đối phó được với một người phụ nữ sao? Trên người cô ấy không có vũ khí, lại đây không có vấn đề gì đâu.””Thật can đảm” Hoa Hi Mạt vừa nói vừa khom lưng nhìn gò má Triều Hề Nhiên nói:“ Nếu tôi nói tôi không có bất gì bối cảnh nào, cô tin không?”
“Không tin”
Hoa Hi Mạt sững sờ:“Nếu Triều tiểu thư là người làm ăn, vậy tôi và cô làm một cuộc giao dịch đi.”
“A?” Triều Hề Nhiên nghe đến hai chữ “làm ăn”, nhất thời có ý nghĩ:“ Tôi biết cô viết sách, nhưng đối với tôi mà nói, trên người cô không có giá trị gì, cho dù cô có được giải Nobel văn học thì số tiền cô nhận được cũng chưa bằng một phần mười lợi nhuận của tôi.”
“Đương nhiên không phải về tiền.” Hoa Hi Mạt bỗng nhiên nắm lấy tay trái, chỗ ấy mơ hồ tỏa nhiệt, đây là dấu hiệu cho biết cô sắp biến thân, nếu như không nhanh chóng rời đi, thời điểm cô suy yếu nhất sẽ bị bại lộ, hậu quả khó lường:“ Tôi muốn cùng cô đổi thông tin. Cô giao Thẩm Trác Di cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tôi là ai.”
Triều Hề Nhiên nhíu nhíu mày, cô cũng phát hiện ra từ nãy tới giờ Hoa Hi Mạt có gì đó không đúng:“ Dù cô có tin hay không, tôi chưa từng gặp lại Thẩm Trác Di, nghe ngữ khí của cô hình như cô ấy bị bắt cóc, bất kể là ai, tôi xin cam đoan, người đó không phải là Triều Hề Nhiên tôi.”
“Không phải cô?!” Hoa Hi Mạt ngạc nhiên, biểu hiện của Triều Hề Nhiên không có vẻ là đang nói dối. Nếu không phải là cô ta, vậy thì ai?! “Cảm ơn. Đã như vậy. Tôi xin đi trước.”
Hoa Hi Mạt lấy tay trái ấn ấn tay phải, chỗ đó nóng rực, cho thấy thời điểm biến thân càng lúc càng gần. Cô cảm thấy, đây là dấu hiệu của đại nạn.
Cô đã từng cầu xin ông trời, để cho cô biến thành quái vật, nhận hết khổ sở, để cho cô có thể tồn tại, đến tận bây giờ để có thể tìm lại được người cô đã đánh mất. Dù cho ngày ngày đều bị ngọn lửa thiêu đốt thống khổ cũng là cam tâm tình nguyện.
“Chờ chút...” thanh âm của Triều Hề Nhiên vang lên sau lưng, Hoa Hi Mạt tránh hai hai vệ sĩ, nhưng có một tên đã lấy tay ngăn cô lại.
“Cô nghĩ đây là đâu, nói đi là có thể đi sao?”
Hoa Hi Mạt nghe xong, khóe miệng hơi rướn lên, tiện đà quay đầu về hướng Triều Hề Nhiên, chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta sợ hãi.
“Tôi muốn đi, cô cho rằng mấy người này có thể giữ tôi lại sao?”
...
Đỗ Tử Đằng mấy ngày liền không tìm được Hoa Hi Mạt, liền tới tạp chí M đòi người, chính ông ta đem địa chỉ của Hoa Hi Mạt giao tới đây, nhưng bây giờ cô ấy lại biến mất, cái đầu ông ta vẫn được tính là có chút tư duy, liền mò đến đây để tìm hiểu sự tình.
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy có quầy tiếp tân. Quầy tiếp tân gọi một cuộc điện thoại, sau đó để Đỗ Tử Đằng đi vào.
Đỗ Tử Đằng nhìn thấy phòng làm việc đơn sơ của họ, không khỏi kinh ngạc. Ông ta những tưởng đây hẳn là một tạp chí lớn, nếu không Sincerely kiên quyết chọn họ?
“Ngài là Đỗ tiên sinh, chủ biên của chúng tôi đang ở trong chờ ngài.” Bánh bao thấy một người đàn ông trung niên đi vào, liền biết đây chính là Đỗ Tử Đằng, Vân Phi đã thông báo, nếu ông ta đến, để ông ta trực tiếp vào văn phòng.
“Vân chủ biên...” Đỗ Tử Đằng đẩy cửa vào, phát hiện người ngồi trong phòng không phải là Vân Phi, mà là một phụ nữ trên 40, tóc búi cao, ăn mặc có phần già dặn.
“Xin chào, tôi là mẹ của Vân Phi, họ Đinh.” Người kia đứng lên, đưa tay hướng Đỗ Tử Đằng:“ Vân Phi còn đang nằm viện, hiện nay tạp chí này do tôi quản lý.”
Đỗ Tử Đằng đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nữ, duy chỉ có SIncerely là có phần quái dị, hắn chưa bao giờ dám gây sự chú ý với cô, bởi vì trực giác mách bảo hắn chọc vào khối vàng này không thể cho hắn nhiều vàng hơn, hơn thế Hoa Hi Mạt nghiễm nhiên có một lai lịch khiến người khác không trêu chọc nổi.
Nhưng nữ nhân trước mắt đây, khắp người lộ rõ khí chất, nét duyên dáng còn hơn cả quốc mẫu. Đỗ Từ Đằng không khỏi mừng thầm trong lòng, hỏa khí khi mới đến đây cũng tắt đi một nửa.
“Đinh phu nhân, tôi cũng không có ý định gây phiền phức cho con trai bà, chỉ là trong tay cậu ấy còn có...Aizz, bây giờ tác giả đó biến mất rồi, bà xem chuyện này giải quyết thế nào bây giờ?”
“Ngài nói rất đúng vấn đề” Đinh Diệc Phạn cười uyển cước:“ Vân Phi gặp chuyện cũng là bởi vì cô ta.”
“Chuyện này là thế nào?” Đỗ Tử Đằng ngồi đối diện Đinh Diệc Phạn, hai người cách một bàn làm việc, đàm luận.
“Theo tôi được biết, Vân Phi trong tay còn giữ địa chỉ của Sincerely, có một nhóm người nhắm vào thứ này, liền đánh Vân Phi hòng cướp đoạt địa chỉ, bây giờ không chỉ Vân Phi gặp chuyện, mà một biên tập chỗ chúng tôi cũng mất liên lạc.”
“Hả?” Đỗ Tử Đằng cầm lấy tay vịn “ Vậy chúng ta mau báo cảnh sát đi.”
“Đừng gấp” Đinh Diệc Phạn thử động viên người trước mặt: Sự tình rốt cuộc là như thế nào còn phải chờ Vân Phi tỉnh lại. Tôi hứa với ngài, thằng bé tỉnh lại tôi sẽ tới tìm ngài, cho ngài một câu trả lời chắc chắn. Nếu như chúng ta liều lĩnh đi tìm cảnh sát, tôi sợ đối với kẻ xấu mà nói, đối với Sincerely cùng những người khác mà nói, đây không phải chuyện tốt.”
Đỗ Từ Đằng tuy rằng đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, nhưng vẫn xem không ít phim truyền hình, tình huống Đinh Diệc Phạn ám chỉ không phải là không thể xảy ra, lời bà nói là hoàn toàn có cơ sở.
“Nhưng mà, tôi...” Bất kể nói thế nào, Đỗ Tử Đằng vẫn có chút không an lòng. Sincerely là do hắn gian khổ bồi dưỡng thành mỏ vàng, thật vất vả mới có thể nổi tiếng như ngày hôm nay, chi tiêu không ít, tiếp theo chỉ cần cô tiến một bước nữa, với dung mạo của cô cùng tài văn chương của cô nhất định có thể khiến “ Người ngã ngựa đổ“.
Cô không nên gặp chuyện gì, mỏ vàng của tôi...
Đỗ Tử Đằng trong lòng nhủ thầm.
Chính vào lúc hắn còn đang lo lắng, điện thoại di động vang lên, là một cái tin nhắn.
“From Sincerely: Đỗ tiên sinh, tám giờ sáng ngày kia gặp nhau tại mậu hoa viên, chúng ta nói chuyện về kế hoạch tiếp theo.”
*Đôi lời lảm nhảm của b edit: Sao cái truyện này đi đâu cũng gặp được mỹ nhân vậy, tui cũng muốn gặp mỹ nhân a~~... mỹ nhân ơiii TwT!!!