Chương 23: Xích quang lại xuất hiện

Sự thay đổi này xảy ra quá nhanh, thân phận của thợ săn và con mồi nháy mắt đã thay đổi, trên mặt nam tử cầm đầu kia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lập tức bị thay thế bởi một sự tàn ác, lập tức vung đao chém về phía Huyết Hoa đang cắn mình, nhưng một kích dốc sức của hắn lại chỉ để lại một vết đao nhàn nhạt trên cánh hoa.

Ánh mắt nam tử đột nhiên rụt lại, chuyện này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn, nhưng hắn lại không muốn tay không mà quay về, quả quyết chém xuống bốn ngón tay của mình đang bị Quỷ Hoa cắn, một tay khác nhanh như thiểm điện tiếp tục lao về phía trước.

Hành động của hắn đã đủ nhanh chóng quyết đoán, nhưng một bông huyết hoa khác lại giống như biết hắn sẽ làm như vậy, nó vượt lên trước một bước nuốt một nụ hoa màu lam kia vào, sau đó lại lần nữa nở rộ cánh hoa về phía nam tử kia, trong cánh hoa có răng nhọn màu máu dày đặc.

Nam tử kia nhanh chóng thu bàn tay lại, Nguyên Lực toàn thân không có chút nào giữ lại, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, khi đi ngang qua hai nam tử cùng hắn, hai chưởng của hắn lại không có chút phân vân nào, đẩy hai người bọn hắn tới trước mặt Huyết Hoa, trong chớp mắt ngăn cản để cho mình thành công thoát thân.

Quỷ Huyết Hoa không để ý đến hai người này, bộ rễ quét qua thân thể hai người bọn hắn, hoa màu lam giống như mũi khoan xoay tròn đâm thẳng về phía nam tử kia, tốc độ còn nhanh hơn hắn mấy lần, trong nháy mắt đã đến sau lưng hắn, nam tử kia vội vàng phát động Nguyên Lực đối cứng một chưởng, khí huyết cuồn cuộn không ngừng, hai chân lảo đảo bị bộ rễ cuốn lấy, mắt thấy Quỷ Huyết Hoa lại một lần nữa đánh về phía đầu mình, muốn tránh cũng không thể tránh, nam tử kia quyết tâm rống to: “Muốn gϊếŧ ta, ngươi cũng đi chết đi!”

Tiếng nói vừa dứt, Nguyên Lực toàn thân hắn đã phát động, thân thể của hắn nhanh chóng bành trướng, đột nhiên nổ tung ra, lực trùng kích to lớn từ thân thể quét sạch tứ phía, cánh hoa và bộ rễ của nó bị oanh kích đến nứt ra, sóng gợn trùng kích lan ra toàn bộ khu vực, đất cát tràn ngập bắn ra bốn phía, trời cũng tối đi.

Người hái thảo dược lúc này bị luồng sức mạnh này chấn động đến nứt xương bỏ mình, chỗ của Đoàn Diệc Lam cũng không tốt gì, dù sao thì một tên võ giả tầng hai đột nhiên tự bạo, các nàng căn bản không kịp trốn, hai nam tử giao thủ phát ra hai tiếng trầm đυ.c bị chấn động từ phía xa bắn ngược ra ngoài, mà khi làn sóng năng lượng kia đi đến bên cạnh hai người Đoàn Diệc Lam thì một tia sáng màu đỏ mờ nhạt từ trên người nàng bỗng nhiên lướt qua thay hai người ngăn cản một kích mãnh liệt trước đó, sau đó lại bay về phía giữa lòng đất như tia chớp.

Quỷ Huyết Hoa chịu một kích trở nên nghiêng ngả, chỉ kháng cự nhẹ rồi nổ tung, một tia sáng trong suốt từ trong đoá hoa tràn ra, ánh sáng đỏ nhanh chóng thu được tia sáng này lại nhanh chóng lướt vào thân thể Đoàn Diệc Lam.

Đoàn Diệc Lam chỉ cảm thấy một luồng năng lượng nóng rực quen thuộc xen lẫn với sức mạnh cuồng bạo trực tiếp chui vào trong đan điền của mình, khuấy độngsức mạnh của Nguyên Lực, tinh thần nàng nhanh chóng ngưng lại định cưỡng chế hai luồng sức mạnh kia, làm cho nàng càng hoảng sợ hơn là dị vật vừa chui vào đan điền cũng trong nháy mắt biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng Đoàn Diệc Lam biết rằng đây tuyệt đối không phải là ảo giác của mình, có lẽ dị vật kia đã dùng thủ đoạn nào đó che giấu đi, làm cho mình không thể thăm dò, nếu như không đoán sai, có lẽ dị vật kia có liên quan đến lông vũ màu đỏ ở thành Âm Thuỷ, phải biết rằng lúc ấy nàng đã bị tra tấn suốt ba ngày, ký ức về thống khổ khi bị thiêu đốt xương cốt kia vẫn luôn còn mới.

Lãnh Ngân cũng rất bất ngờ, mình và Đoàn Diệc Lam lại không bị thương trong vụ nổ vừa rồi, quay đầu nhìn Đoàn Diệc Lam lại phát hiện sắc mặt của nàng tái nhợt, trán còn có mồ hôi lạnh, kinh hãi nói: “Ngươi sao rồi?”

Đoàn Diệc Lam cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói: "Ta không sao, đi thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Hai người đang nói chuyện thì từ phía xa lại truyền đến âm thanh của hai nam tử lúc trước.

"Các ngươi đi được sao!"

Bóng dáng của Cảnh Long và Đồng Phương rất nhanh đã xuất hiện trước mặt hai người, bọn hắn không thể để cho hai người Đoàn Diệc Lam còn sống trở về.

Trên người bọn hắn đều mang vết thương không nhẹ, nhưng bọn hắn tin tưởng một nam một nữ thực lực còn không bằng mình nhất định là bị thương nặng hơn, cho nên khi bọn hắn nhìn thấy khí tức của hai người Đoàn Diệc Lam giống như lúc trước, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng chỉ dựa vào điểm này để bọn hắn lùi bước là không thể nào, thực lực của hai người đều là Nguyên Lực hậu kỳ tầng một, tất nhiên là không sợ.

Đoàn Diệc Lam thấy bọn họ quyết tâm gϊếŧ mình và Lãnh Ngân diệt khẩu thì tức giận, thấp giọng nói với Lãnh Ngân: “Đợi chút nữa ngươi đánh nghi binh bên trái, ta nhanh chóng kiềm chế một người khác, ngươi nhắm đúng thời cơ ra tay, chỉ có giải quyết một người trước chúng ta mới có cơ hội.”

Lãnh Ngân gật đầu, đang lúc các nàng chuẩn bị liều chết với Cảnh Long thì chợt nghe tiếng gió đánh tới, một chưởng hất tung Đồng Phương với Cảnh Long.

Người vừa đến là một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, lưng hổ eo gấu, trên môi có chòm râu đen, vô cùng dũng cảm. Sau khi hai người cùng phe nhìn thấy người tập kích mình, vẻ mặt vừa rồi còn dương oai sức mạnh lập tức trở nên tái nhợt, hai người nhìn nhau một chút, phân biệt hai hướng khác nhau mà chạy như điên.

Nam tử trung niên cũng không đuổi theo, không đầy một lát từ phương hướng hai người bỏ chạy truyền đến âm thanh kịch đấu, lúc này nam tử trung niên mới đi đến trước mặt Đoàn Diệc Lam, đưa tay ra nói: “Hai vị mời đi theo ta.”

Đi theo nam tử trung niên một hồi, mới nhìn thấy một đội nhân mã, nam tử trung niên trực tiếp dẫn hai người đi tới trước mặt một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh nhạt, cung kính nói: “Thư Vân tiểu thư, người này quả nhiên là người của Huyễn Đao môn, mục tiêu của bọn hắn có lẽ là Huyết Hoa ở dưới lớp đất cát kia, nhưng thuộc hạ lại đi chậm một bước, người của Huyễn Đao môn bị bức phải tự bạo, chắc hẳn Huyết Hoa kia cũng đã bị hủy đi.”

Đôi mi thanh tú của nữ tử được gọi là Thư Vân tiểu thư kia hơi nhíu lại, nửa ngày mới nói: “Nói như vậy, tin tức chúng ta đoạt được không phải giả, cuối cùng Huyễn Đao môn cũng không kiềm chế nổi muốn ra tay với Thiên La chúng ta, việc này đợi ta trở về sẽ cùng cha thảo luận." Nói xong, nàng lại nhìn về phía hai người Đoàn Diệc Lam, nhẹ hỏi: “Hai vị này là?”

Nam tử trung niên kia còn chưa nói chuyện, Đoàn Diệc Lam đã ôm quyền nói chuyện mình và Lãnh Ngân theo mọi người vào rừng rậm để lấy Xích Huyết hoa, kết quả bị Huyễn Đao môn coi như thức ăn, sau đó khi thấy Quỷ Huyết Hoa xuất hiện rồi xảy ra chuyện lớn.

Sau khi nghe xong, Thư Vân gật đầu, nhìn chằm chằm Đoàn Diệc Lam nói: "Thì ra là như thế, trong số sáu người của Huyễn Đao môn bị diệt này, còn có một đệ tử tầng hai, họ nhất định không bỏ qua, hai vị từ trên xuống dưới không giống người của thành Bình Khang, nếu như tạm thời không có nơi để đi thì đến Thiên La ta để tránh đầu sóng ngọn gió đi."

Nam tử trung niên kia nghe tiểu thư nhà mình lại tính toán cứu người, trong lòng có chút không thích, lần trước Thư Vân tiểu thư vừa cứu về một Bạch Nhãn Lang, ở trên Thiên La ăn không uống không còn chưa nói, còn muốn quấy rối Thư Vân tiểu thư, cuối cùng bị phế một tay đuổi ra ngoài, tiểu thư nhà mình dáng vẻ xinh đẹp, tâm địa quá tốt, không biết lòng người hiểm ác, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta lợi dụng.

Nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện ra bất mãn, chỉ hơi có thâm ý nhìn Đoàn Diệc Lam một chút, trong ánh mắt có chút ý tứ nhắc nhở.

Đoàn Diệc Lam thẳng thắn đối mặt với hắn, sau đó chắp tay nói với Thư Vân: “Vậy thì đa tạ tiểu thư."

Thư Vân cũng không nói nhiều nữa, ngọc thủ vung lên, dẫn một đám nhân mã đi ra khỏi cửa vào.

Lúc trước, Đoàn Diệc Lam nhìn thấy ánh mắt của nam tử trung niên kia không tốt, nàng cũng không muốn đi Thiên La nhờ giúp đỡ, nhưng mình và Lãnh Ngân vừa mới đến thành Bình Khang gặp phải loại chuyện này, hiện tại xem ra còn đắc tội với Huyễn Đao môn kia, nếu còn ở trong thành giống như ruồi không đầu thì nhất định sẽ dẫn tới phiền phức.

Hơn nữa nàng còn có một khúc mắc, đó chính là xích quang đột nhiên biến mất trong đan điền, vấn đề này không hiểu được giống như quả bom nổ chậm ở trên người, cho nên nàng cần tìm một nơi an toàn, cẩn thận kiểm tra thân thể của mình một phen.

Hai ngày sau, mọi người mới trở lại thành Bình Khang, một nhóm mười mấy người bước vào cửa lớn của Thiên La Bang, nơi nào đi qua đều có tiếng chào hỏi Thư Vân tiểu thư, có thể thấy được nàng rất được hoan nghênh ở trong đại môn.

Đoàn Diệc Lam đánh giá Thiên La Viện, trạch viện của vọng tộc, một đường gặp phải bang chúng đều là người tu hành, mới đi một chút mà gặp phải hai tên võ giả tu vi tầng hai, thực lực không thể khinh thường.

Đi vào trong Thiên La bang, mấy thị nữ đi về phía Thư Vân, Thư Vân phân phó với nam tử trung niên kia vài câu rồi rời khỏi, nàng phải nhanh nói cho cha nàng tin tức nàng tra được ở Huyễn Đao môn, sớm đề phòng.

Trải qua ba ngày ở chung, nam tử trung niên cũng quan sát được hai người Đoàn Diệc Lam từ đầu đến cuối đều theo quy tắc, mặc dù không nói nhiều nhưng đối xử với mọi người đều rất chu toàn, cũng buông xuống cảnh giác đối với các nàng, sau khi giới thiệu đại khái với hai người về tình hình của Thiên La bang, hắn dẫn hai người trực tiếp đi tới phòng khách.

Sau khi được nam tử trung niên giới thiệu một phen, Đoàn Diệc Lam biết được chủ nhân của Thiên La Bang là Triệu Hoành có tu vi tầng ba, dưới gối có hai nữ nhân, đại tiểu thư chính là Triệu Thư Vân mà các nàng đã thấy qua, nhị tiểu thư tên là Triệu Thư Hương, Thiên La Bang ở thành Bình Khang cũng coi như là một thế lực không nhỏ, tương đương với mấy môn phái khác, Huyễn Đao môn và Thiên La bang nhìn nhau không thuận mắt, những năm này xung đột lớn nhỏ chưa hề yên tĩnh.

Đi đến phòng khách trước mặt, nam tử trung niên chỉ vào hai gian phòng liền nhau nói: "Khách phòng của Đoàn công tử là gian bên trái, Lãnh cô nương chính là gian bên phải, đi mấy ngày đường, hai vị sớm đi nghỉ ngơi đi."

Nam tử trung niên thấy Đoàn Diệc Lam chiếu cố Lãnh Ngân quá đáng, nhưng lại không có cử động thân mật nào, đoán hai người không phải là quan hệ kia, liền phân hai người bọn họ đến hai gian phòng khách.

Hai người đương nhiên không dị nghị gì, Đoàn Diệc Lam còn muốn thừa dịp buổi tối điều tra xích quang thần bí, mấy ngày này nàng đã tìm được một chút manh mối, nhưng xung quanh trở ngại có rất nhiều người, cũng không dám buông tay chân ra làm việc, lỡ bị người khác phát hiện cái gì cũng không phải là chuyện đùa.

Trong đêm, Đoàn Diệc Lam khoanh chân ngồi trên giường, lại một lần nữa chìm vào tinh thần, trực tiếp đi vào trong đan điền của mình lên tiếng nói: "Đi ra ngoài đi, ngươi nuốt Quỷ Huyết Hoa kia mấy ngày như vậy không cần luyện hóa sao?"

Nói xong, lại không có bất kỳ câu trả lời nào, Đoàn Diệc Lam cũng không vội, tâm thần phiêu hốt trên đan điền kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, bên trong đan điền rốt cục có một tia mịt mờ chấn động tràn ra, đồng thời còn có một đạo âm thanh khàn khàn vang lên: "Đồ hỗn trướng! Lại dám can đảm nói chuyện với bổn hoàng như vậy, chán sống rồi à?"

Xích quang hiện ra, mặc dù chỉ là yếu hơn một chút, nhưng Đoàn Diệc Lam vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm khó mà nói rõ, nhưng nàng lại không bị một câu nói thô bạo mười phần như vậy hù doạ, ngược lại còn chậc chậc dò xét một phen nói: "Không ngờ cái đầu của ngươi bé tẹo, khẩu khí lại không nhỏ, nếu ngươi có bản lĩnh gϊếŧ ta, còn cần phải luôn trốn trong đan điền của ta sao?"