Chương 17: Thần Vũ Chu Tước

Trên đỉnh ngọn núi có nhiệt độ cao làm cho người ta giật mình trong chốc lát, con đường biến mất, một cái đài cao to lớn xuất hiện trước mắt, hai người đứng ở bên cạnh đài cao, giương mắt nhìn lại, ở phía xa có một cái đài cao lơ lửng, trên đài cao có một chiếc lông vũ màu đỏ, lông vũ nhỏ nhắn mà hoa mỹ, quanh thân chảy xuống ánh sáng nhàn nhạt, uy áp kinh người từ trên đó phát ra, làm cho người ta không nhịn được muốn quỳ xuống đất quỳ lạy.

Ở giữa đài cao có vài cái xích màu đen thô to, nhìn không ra là chất liệu gì, khi Khúc Lưu Oanh nhìn thấy cái chiếc lông vũ trong đài cao thì đôi mắt đẹp bình tĩnh lập tức xẹt qua một tia hào quang khác thường, nàng biết đó chính là thần vũ Chu Tước nàng muốn tìm, khi nàng vừa muốn phát động Ma Lực để bước vào cái xích màu đen thì lại bị Đoàn Diệc Lam ở bên cạnh gọi lại.

"Chờ đã! Dù sao thì ta vẫn cảm thấy có chút không đúng!" Đoàn Diệc Lam nhìn cái lông vũ hoa mỹ kia nói, dù cho cách xa như vậy, nàng cũng có thể cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trí mạng.

Sao Khúc Lưu Oanh lại không rõ điều này, nhưng nàng nhất định phải lấy được Thần Vũ, không đề cập tới nhiệm vụ ở Ma Cung, nếu như có thể đạt được một chút sức lực từ Thần Vũ Chu Tước thì có thể đề cao tu vi của mình trên diện rộng, mà chỉ có thực lực tăng lên thì nàng mới có cơ hội nắm giữ vận mệnh của mình.

"Ta nhất định phải đi qua, lông vũ kia rất quan trọng với ta."

Nói xong, Khúc Lưu Oanh dứt khoát bước lên xích, vừa đi không được mấy bước, vực sâu dưới chân đột nhiên nổi lên một tầng âm phong, xích màu đen thô to trong nháy mắt kết thành một tầng băng sương, thân thể của Khúc Lưu Oanh hơi run lên mấy cái, vội vàng dùng hết sức tránh bị âm phong thổi xuống vực sâu.

Nàng đi rất chậm, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, không chỉ phải chống lại uy áp càng ngày càng lớn, còn phải duy trì cân bằng thân thể dưới sự tàn phá bừa bãi của âm phong, khi nàng đi được một nửa thì không thể nào không ngừng lại, nơi này giống như một ranh giới, chỉ cần nàng lại bước về phía trước một bước, cho dù không có âm phong cũng không chịu được áp lực tăng cường đến từ Thần Vũ Chu Tước.

Thấy Khúc Lưu Oanh lui trở về, Đoàn Diệc Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, không đợi nàng nói chuyện, Khúc Lưu Oanh đã bắt đầu khôi phục ngay tại chỗ, thấy bộ dạng này của nàng có lẽ là không từ bỏ.

Đứng ở bên cạnh vết nứt, cảm nhận áp lực đập vào mặt, Đoàn Diệc Lam hơi nhíu mày, dù sao tu vi của nàng chỉ có tầng một, tác dụng của Linh Châu có thể phát huy ra rất có hạn, mà loại vật liệu siêu nhiên như lông vũ của Chu Tước này, nếu không phải lúc này rơi vào trạng thái phong ấn, chỉ riêng uy áp cũng có thể ép hai người bọn hắn thành bọt máu.

Đoàn Diệc Lam thử đến chỗ một nửa xiềng xích, sau đó lui trở về, đồng thời đối kháng uy áp của âm phong và lông vũ cũng rất tốn công sức.

Hai người gần như cùng một lúc rời khỏi trạng thái tu luyện, thấy Khúc Lưu Oanh định lại một lần nữa giẫm lên xiềng xích, Đoàn Diệc Lam tiến lên giữ chặt nàng nói: “Đừng lại nữa, ngươi sẽ mất mạng, ngươi là Thánh nữ của Ma Cung, muốn bảo vật gì mà không được, không đến mức vì món đồ này mà mất mạng.”

Nghe thấy lời của nàng, vẻ mặt của Khúc Lưu Oanh trái lại đã tối đi rất nhiều, thấp giọng nói: "Nếu như có lựa chọn thì ta căn bản không muốn làm Thánh Nữ gì cả."

Đoàn Diệc Lam không biết vì sao nàng đột nhiên có tâm trạng u ám như vậy, nhưng lại không muốn nhìn thấy bộ dáng này của nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy như thế này đi, ngươi nắm đai lưng của ta và đi theo sau ta, chúng ta cùng đi.”

Khúc Lưu Oanh nghe xong nàng lại dự định đi đến trước mặt mình để ngăn cản uy áp, lúc này mới nói: "Không được, không được, tu vi của ngươi còn không cao bằng ta, dù cho ngươi muốn đi lên cũng có lẽ là ta đi phía trước mặt, như vậy phần thắng sẽ cao hơn một chút."

Đoàn Diệc Lam nhìn nàng khẽ cười một tiếng, nói: "Yên tâm đi, tuy tu vi của ta không cao bằng ngươi, nhưng năng lực kháng áp của ta mạnh hơn ngươi."

Hai người một trước một sau lại lần nữa đi vào bên cạnh, Đoàn Diệc Lam dùng Ma Lực, nói với sau lưng mình: “Chuẩn bị xong chưa?”

Khúc Lưu Oanh thấy nàng thôi động chính là Ma Lực, cso lẽ lo lắng sử dụng Nguyên Lực sẽ làm mình cảm thấy không thoải mái, đối với sự cẩn thận của nàng cũng hơi thay đổi, nhẹ gật đầu với nàng, đưa tay từ sau lưng kéo thắt lưng của Đoàn Diệc Lam.

Hai người chậm rãi bước vào trong, đi về phía trung tâm đài cao, có Đoạn Diệc Lam ở trước người, Khúc Lưu Oanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng bởi vì hai người các nàng đồng thời xuất hiện, âm phong từ vực sâu đánh tới cũng tăng lên không ít, nhưng so với uy áp làm cho người ta không thở nổi kia thì vẫn dễ đối phó hơn rất nhiều.

Đoàn Diệc Lam đi về phía trước, áp chế phần lớn áp lực xuống, đi đến chỗ cách bình đài kia ba phần, trên trán nàng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, đã đi đến chỗ này rồi, nàng cũng không muốn tùy tiện thối lui, gắt gao cắn răng, dẫn Khúc Lưu Oanh từng bước từng bước tới gần bình đài.

Ngắn ngủi một đoạn đường cuối cùng, đã đi một canh giờ, khi hai người rốt cục đứng ở trên bình đài thì đều là hết sức ngã xuống đất, may mà chỗ bình đài này cũng không có áp lực thả ra, thậm chí ngay cả những âm phong không gì không lọt kia cũng không đi vào, giống như là có một vòng phòng hộ vô hình bọc ở xung quanh.

Nhìn thấy Thần Vũ gần ngay gang tấc, Khúc Lưu Oanh cũng không lập tức đi lấy, sau khi gật đầu với Đoạn Diệc Lam, đều khoanh chân ngồi lại, hiện tại trong cơ thể các nàng không có một tia sức lực nào, cho nên việc đi lấy Thần Vũ cũng không phải là hành động sáng suốt.

Đợi đến khi trong cơ thể lại tràn đầy một lần nữa, Khúc Lưu Oanh mới chậm rãi đi qua, vươn tay như ngọc thủ hướng về phía Thần Vũ kia tìm kiếm, Đoàn Diệc Lam thì ở bên cạnh đề phòng, nếu có bất kỳ tình huống gì nàng có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Khi đầu ngón tay của Khúc Lưu Oanh sắp chạm vào Thần Vũ thì đột nhiên xuất hiện một luồng khí chấn động kinh người, trong nháy mắt xung quanh Thần Vũ sáng lên một tầng ánh sáng bao bọc lấy, đồng thời cũng mạnh mẽ đẩy lui ngón tay của Khúc Lưu Oanh, một đoàn sương mù xám làm cho người ta kinh ngạc từ trong ánh sáng dâng lên, không đợi Khúc Lưu Oanh có phản ứng, đã lập tức lao về phía nàng.

Trong lúc nhất thời, Ma lực của Khúc Lưu Oanh đánh ra đều đánh vào sương mù xám, nhưng sức mạnh của sương mù xám này lại to đến kinh người, lấy thế nghiền nát đem Khúc Lưu Oanh đánh bay, vẻ mặt của Khúc Lưu Oanh lập tức trở nên tái nhợt, trước sương mù xám quỷ dị này, nàng chỉ có thể chống cự trong chớp mắt.

Mà công kích của màn sương mù xám kia cũng không bởi vì Khúc Lưu Oanh bị đnahs bay dừng lại, trái lại lấy một loại tư thế càng thêm ngang ngược đánh về phía nàng, thế tiến công quá nhanh, thậm chí Khúc Lưu Oanh không có thời gian lại lần nữa sử dụng Ma Lực chống đỡ, màn sương mù xám đã tới trước người nàng, mắt thấy trong nháy mắt sẽ rơi vào trên người nàng, đột nhiên vòng eo của Khúc Lưu Oanh bị người ôm lấy, nhanh chóng đưa nàng dời qua một bên, một đôi bàn tay trắng nõn thon dài đánh xuống màn sương mù xám đang đánh tới.

Ầm một tiếng, thân thể Đoàn Diệc Lam giống như bị núi đá to lớn đánh trúng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như bị diều đứt dây ôm Khúc Lưu Oanh ngã về phía sau, hai người rơi vào bên cạnh bình đài, chỉ kém một chút nữa là ngã xuống vực sâu vô tận.

Cùng lúc đó, Hứa Thừa Bình ở phía xa kết giới không gian phát ra một tiếng hừ lạnh: "Ở thời khắc này ngươi còn dám phân tâm, muốn chết!" Hắn bị một đoàn sương mù xám quỷ dị vây lại mấy ngày, sương mù xám kia lợi dụng ưu thế kết giới muốn luyện hóa hắn, nhưng hắn cũng không phải là không thể làm được gì.

Trong nháy mắt mạnh mẽ, sương mù xám phát hiện Thần Vũ Chu Tước bị người khác chiếm cứ, còn chạm đến giới hạn, nó lập tức lấy thế sét đánh nhằm tiêu diệt người xâm nhập không biết tốt xấu kia, nhưng bởi vì điều chỉnh sức mạnh làm cho Hứa Thừa Bình phản kích nhanh chóng, Ma Lực hùng hồn bộc phát mà đến, sương mù xám phát hiện ra một tia uy hϊếp trí mạng, không thể không triệu hồi phân thân kia lại, toàn lực đối kháng thế công của Hứa Thừa Bình.

Hai người Đoàn Diệc Lam vốn cảm thấy mình sắp chết đột nhiên nhìn thấy màn sương xám hung ác kia không nhúc nhích, sau đó trong một cái chớp mắt đã không còn thấy gì nữa, hai mặt nhìn nhau, lông vũ trên đài cao đột nhiên bộc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, trong lúc mơ hồ còn có tiếng nói rõ ràng truyền ra.

Ánh sáng đỏ bắt đầu trùng kích mạnh mẽ đối với ánh sáng trong đài cao, phát ra âm thanh chém gϊếŧ làm cho người ta ghê răng, không có khói xám gia tăng, ánh sáng trong đài dần dần trở nên u ám, cuối cùng không chịu nổi nổ tung, nguyên khí cuồng bạo càng làm cho Thần Vũ kia cũng bị tàn phá từng khúc, từng khúc tiêu tán, hai người Đoàn Diệc Lam ở bên cạnh bình đài càng như gặp phải sét đánh, nguyên khí bị đập vào mặt lan ra xa, rơi xuống vực sâu.

Đài cao dày đặc cũng nổ tung làm đá vụn trên bầu trời rơi xuống, theo Thần Vũ tiêu tán, hồng quang cũng dần dần biến mất, ai cũng không chú ý đến, ngay khi hồng quang gần biến mất không còn nữa, một tia màu đỏ nhỏ bé cực kỳ mịt mờ nhanh chóng bắn về phía Đoàn Diệc Lam, cuối cùng đâm vào mi tâm của nàng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Đoàn Diệc Lam đột nhiên chấn động, cảm giác huyết dịch trong cơ thể mình sắp bị thiêu cháy, đó là một loại thống khổ còn mãnh liệt hơn cả kinh mạch vỡ tan, giống như ngay cả thần hồn cũng muốn tan chảy.

Hai người nặng nề rơi xuống một chỗ cát đá trên mặt đất, va chạm mạnh mẽ làm cho Khúc Lưu Oanh sắp đau đến ngất đi, nàng cố nén đau đớn nhìn về phía vừa rồi, đó là bóng dáng của Đoàn Diệc Lam, chỉ là giờ phút này dao động quanh người Đoàn Diệc Lam cực kỳ hỗn loạn, Nguyên Lực và Ma Lực trong cơ thể dường như có thể phá thể bất cứ lúc nào.

Khúc Lưu Oanh đỡ nàng dậy, trong nháy mắt nhìn thấy thân thể của Đoàn Diệc Lam nóng đến dọa người, lông mày đỏ như sắp nhỏ máu, Khúc Lưu Oanh không dám mạo hiểm sử dụng Ma Lực để dò xét thân thể của nàng, dao động của nàng cũng rất không ổn định, chỉ sợ mình mạnh mẽ dẫn Ma Lực nhập thể, không những không giúp được nàng, trái lại sẽ dẫn đến hai luồng sức mạnh trong cơ thể nàng phản phệ.

"Này, ngươi sao vậy! Ngươi đừng làm ta sợ." Gương mặt luôn bình tĩnh như nước của Khúc Lưu Oanh mang theo chút hỗn loạn.

Đoàn Diệc Lam không thể trả lời nàng, thậm chí không nghe thấy lời của nàng nói với mình, giờ phút này tất cả tinh thần của nàng đều dùng để đối kháng với nhiệt độ cao đáng sợ trong cơ thể, nàng biết một khi thần trí của mình bị mất, lập tức thần hồn sẽ bị thiêu hủy, hiện tại nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì, kiên trì sống sót dưới nhiệt độ cao.

Dưới sự thống khổ cực độ, thời gian trôi qua thật quá chậm chạp, Đoàn Diệc Lam chỉ cảm thấy mỗi giây đều giống như sống qua một năm, không biết đã trôi qua bao lâu, nhiệt độ cao như muốn mạng người mới dần dần biến mất.

Khúc Lưu Oanh ôm hai đầu gối ngồi bên cạnh nàng, cái cằm như ngọc chống ở trên đầu gối, luôn lưu ý trạng thái của Đoàn Diệc Lam, thấy dao động quanh người nàng cuối cùng cũng ổn định lại, trên mặt Khúc Lưu Oanh hiện ra một tia mừng rỡ hiếm có, nàng đỡ thân thể của Đoàn Diệc Lam dậy để đầu của nàng lên đầu gối của mình, cảm giác nhiệt độ cơ thể của nàng cũng khôi phục bình thường, tảng đá lớn treo trong lòng mới hoàn toàn buông xuống.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày."